Cho dù phía sau vẫn còn con bài tẩy nhưng hắn vẫn không thể nắm chắc có thể áp chế được Lâm Dịch. Ngay cả cách xưng hô của hắn bây giờ cũng thay đổi, từ Lâm tiểu hữu biến thành Lâm huynh. Từ đó có thể thấy được hắn đã hoàn toàn công nhận thực lực mình kém Lâm Dịch rồi.
Ánh mắt Lâm Dịch vẫn nhàn nhạt như cũ, nhìn thẳng vào Chu Trí Lâm, tựa hồ như đang nhận định hắn.
Kỳ Dương tiếp tục hít sâu vào một hơi, chậm rãi nói:
- Ta cũng nhắc nhở Lâm huynh một câu, đừng quên quy củ ở Đông Nam Thiên, cường giả Hư Thần Cảnh không cho phép tranh đấu với nhau. Bằng không thì...
Nói tới đây Kỳ Dương dừng lại, cũng không nói thêm gì nữa.
Tất cả mọi người xung quanh đều nghe ra ý tứ trong lời nói của Kỳ Dương, con mắt cả đám nhất thời trở nên sáng bừng lên. Đúng vậy, tại Đông Nam Thiên có quy định của cường giả Thần cấp định ra, không cho phép cường giả Hư Thần Cảnh tranh đấu với nhau. Bằng không song phương đều sẽ bị cường giả Thần cấp gạt bỏ. Tên Lâm Dịch này tuy rằng đã đạt tới Ngưng Thần kỳ đỉnh phong nhưng so với cường giả Thần cấp, sợ rằng chênh lệch với nhau còn rất lớn.
Nghĩ tới đây, đám người cũng không quá sợ hãi nữa, tựa hồ cho rằng Lâm Dịch không dám động thủ.
Đầu lông mày Lâm Dịch hơi nhíu lại, nhìn nét mặt già nua bình tĩnh của Kỳ Dương một chút. Đột nhiên hắn lộ ra bộ dáng tươi cười nói:
- Kỳ Dương, đây là ngươi đang uy hiếp ta sao?
Khuôn mặt Kỳ Dương vẫn bình tĩnh không gì sánh được, cười cười một tiếng nói:
- Không phải là uy hiếp, là nhắc nhở mà thôi.
- A.
Lâm Dịch nhẹ nhàng gật đầu, sau đó.
-...
Chu Trí Lâm đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Tất cả mọi người đều trở nên cả kinh, vội vã chuyển ánh mắt nhìn lại. Chỉ thấy một đạo bạch quang chợt lóe lên, cũng không biết là vật gì, rất nhanh chui trở lại trong cơ thể Lâm Dịch. Mà lúc này hai tay Chu Trí Lâm đã bị vật nào đó vô cùng sắc bén hoàn toàn cắt xuông...Máu tươi phun thành vòi, hai cánh tay rơi xuống trên mặt đất.
Kỳ Dương nhất thời trừng to hai mắt, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch quát lớn:
- Lâm Dịch, ngươi...
Lâm Dịch lúc nãy vẫn ung dung, giương hai mí mắt lên, lộ ra bộ dáng tươi cười làm cho người ta dựng tóc gáy:
- Ta đã nói với hắn những lời như vậy rồi mà hắn vẫn không nghe lời. Vì vậy ta thay ngươi giáo dục lại hắn một chút. Lâm mỗ cũng không phải dễ uy hiếp...Cũng đừng đưa cường giả Thần cấp ra uy hiếp ta. Nếu ta sợ cường giả Thần cấp thì hôm nay cũng đã không đứng ở chỗ này.
Một cỗ khí tức băng hàn giống như ôn dịch truyền ra tất cả tâm phế của mỗi cường giả toàn trường. Trên mặt Lâm Dịch vẫn mang theo dáng vẻ tươi cười, nhưng trong mắt bọn họ lúc này dường như vô cùng lạnh lẽo. Cỗ khí tức tử vong cứ như vậy tràn ngập trong lòng bọn họ.
Kỳ Dương trừng lớn con ngươi suy nghĩ. Hắn không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Lâm Dịch, nắm tay siết chặt lại, nhãn thần lần đầu tiên trở nên mất bình tĩnh, nói:
- Lâm Dịch, ngươi dám không coi trọng mệnh lệnh của Thần cấp đại nhân?
Khóe miệng Lâm Dịch lại lộ ra một tia cười nhạt...Thành thật mà nói thì lấy thực lực của Lâm Dịch lúc này, không thèm xem trọng cường giả Thần cấp thì cũng không có khả năng. Nhưng từ khi chiến đấu với Khương Như một trận, từ trong đáy lòng của Lâm Dịch đối với cường giả Thần cấp cũng không còn quá sợ hãi như trong dĩ vãng nữa, cư nhiên cứ như vậy biến mất không còn một mảnh.
Lâm Dịch cũng không biết nguyên nhân gây ra sự thay đổi này, đến tột cùng là do thực lực của bản thân mình đã gần tới giai đoạn đó, hay bởi vì có Lâm Phỉ cũng là cường giả Thần cấp bên cạnh hắn...Đương nhiên, điều này cũng không quan trọng. Cái chính là hiện nay cường giả Thần cấp đối với Lâm Dịch mà nói tựa hồ cũng không đáng sợ như sự tưởng tượng trước đây.
Nhìn biểu tình của Kỳ Dương, khóe miệng Lâm Dịch khẽ nhếch lên, lập tức lại chuyển ánh mắt quay sang nhìn Chu Trí Lâm ở bên kia.
Hiện nay Chu Trí Lâm làm gì còn bộ dáng hùng hổ như lúc vừa xuất hiện ở nơi này nữa? Hai tay hắn đã bị cắt cụt đến tận vai, tiên huyết nhuộm cả bộ quần áo bạch sắc của hắn thành màu huyết hồng.
Tuy rằng hiện giờ máu đã ngừng chảy, nhưng sắc mặt của hắn lúc này cũng đã trở nên tái nhợt...Đối mặt với Lâm Dịch, hắn căn bản giống như một miếng thịt nằm trên thớt, không có một chút năng lực phản kháng nào.
Trên trán hắn chảy đầy mồ hôi, hai mắt mở thật to, trong đôi mắt hiện lên đầy vẻ hoảng loạn và sợ hãi...Hình tượng của hắn lúc này so với dáng vẻ và thân phận ngày thường hoàn toàn cách biệt một trời một vực.
Khóe miệng Lâm Dịch nổi lên một tia khinh miệt, lạnh lùng mở miệng cười nhạo nói:
- Đây là vị trưởng lão của Bách Nguyên Tông, đệ nhất đại phái của Phù Du Hải Vực và Lâm Phong Hải Vực đây sao? Chính là loại bắt nạt kẻ yếu, ỷ thế hiếp người đó sao?...Hắc, Bách Nguyên Tông này thực sự làm cho người ta phải thất vọng.
Khóe miệng Chu Trí Lâm kịch liệt run rẩy, nhưng mà hắn vẫn kinh khủng nhìn Lâm Dịch, căn bản ngay cả một câu nói cũng không nói ra lời. Ánh mắt cầu xin giúp đỡ của hắn thỉnh thoảng lại nhìn về phía Kỳ Dương. Tới lúc này, hắn cũng hiểu được, Lang Sa kia căn bản không phải là người hắn có thể chạm vào.
Nhãn thần của Kỳ Dương cũng chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Dịch, bên trong mang theo vẻ cẩn thận và một chút không dám tin tưởng. Tên Lâm Dịch này thực lực quá mạnh mẽ, hơn nữa lại không thèm để ý tới mệnh lệnh của Thần cấp đại nhân. Cũng khó trách vì sao biểu hiện của Chu Trí Lâm lại như thế. Bình tĩnh xem xét lại thì đổi lại bản thân Kỳ Dương, nếu đứng ở trên lập trường của Chu Trí Lâm hiện nay thì hắn cũng không nhất định sẽ biểu hiện mạnh mẽ được hơn so với Chu Trí Lâm chút nào.
- Chết tiệt, Lang Sa này rốt cuộc thì có thân phận như thế nào? Tên Dương Đích hỗn đản kia không phải đã nói đối phương vừa phá hư từ thứ nguyên vị diện cấp thấp mà đến sao? Vì sao lại gặp một tên cường thế như vậy xuất đầu vì nàng?
Kỳ Dương lớn tiếng chửi bới trong lòng...Mặc cho hắn nghĩ đến nát óc nhưng vẫn không thể nghĩ ra được...Tên kinh khủng này ba trăm năm trước mới chỉ là nhất giai chiến sĩ, cho tới bây giờ đã tới được trình độ này sao?
- Được rồi, ta cũng không có thời gian cùng các ngươi dây dưa...Hiện tại có thể cho ta một câu trả lời thuyết phục được không? Nếu như có thể làm cho Lang Sa thỏa mãn...Chuyện này coi như là quá khứ. Nếu như không thể...Hắc...
Lâm Dịch đột nhiên mở miệng cười nói.
- Cái gì? Thuyết phục? Ngươi cũng đã chém đứt hai tay của người ta rồi, còn muốn ăn nói cái gì? Ngươi cứ thẳng thắn mà giết người đi không phải là được sao?
Kỳ Dương vừa nghe Lâm Dịch nói lời này, nhất thời dâng lên phẫn nộ trong lòng...Chỉ có điều hắn cũng chỉ suy nghĩ như vậy trong lòng mà thôi. Hắn cũng không dám xác định, sau khi Lâm Dịch mà nghe thấy những lời này, có thể hay không giết chết Chu Trí Lâm ngay.
Tuy rằng Kỳ Dương và Chu Trí Lâm cũng chỉ có giao tình hời hợt, nhưng dù sao Chu Trí Lâm cũng là lục trưởng lão của Bách Nguyên Tông.
Nếu như Chu Trí Lâm ở chỗ này bị người ta giết chết, Kỳ Dương cũng không cần thiết phải làm đại trưởng lão của Bách Nguyên Tông nữa, hơn thế nữa, Bách Nguyên Tông cũng không cần lăn lộn trong hai đại hải vực nữa...Lâm Dịch đơn thân độc mã tiến nhập vào tổng bộ Bách Nguyên Tông, giết chết trưởng lão Chu Trí Lâm trước mặt mọi người, sau đó nghênh ngang rời đi?...Kỳ Dương thực sự không dám tưởng tượng ra sau khi tin đồn đó lan truyền ra bên ngoài, Bách Nguyên Tông còn có mặt mũi nào tiếp tục ngạo nghễ trong hai đại hải vực nữa.
Hít sâu một hơi, Kỳ Dương liếc mắt nhìn các đệ tử Bách Nguyên Tông xung quanh bị rơi xuống vì lúc đầu Lâm Dịch hét lớn một tiếng...Một màn vừa nãy đều lọt vào trong mắt những người đệ tử này. Hiện nay hình tượng các trưởng lão Bách Nguyên Tông trong cảm nhận của các đệ tử sợ rằng đã hoàn toàn bị hủy diệt đi rồi sao?
Bất đắc dĩ lắc đầu, ngữ khí Kỳ Dương trở nên hòa hoãn nói:
- Lâm huynh nói đi...Chuyện này quả thật là Bách Nguyên Tông đuối lý trước, chỉ cần yêu cầu không quá phận thì lục đệ sẽ đáp ứng thôi.
Đầu lông mày Lâm Dịch hơi nhíu lại một chút, ánh mắt quét sang Chu Trí Lâm, chỉ thấy ánh mắt của hắn lúc này tràn đầy cảm kích nhìn Kỳ Dương. Khóe miệng Lâm Dịch không khỏi hơi giật giật...Tên Kỳ Dương này đúng là một nhân tài. Rõ ràng tình huống lúc này hắn không có sự lựa chọn nào. Hơn nữa sau khi nói ra những lời này, hắn cũng không bị tổn thất gì, lại có thể thu nạp được nhân tâm của Chu Trí Lâm...Không cần phải nói, nếu hôm nay mình buông tha cho Chu Trí Lâm thì ngày sau Chu Trí Lâm tất nhiên sẽ quy thuận Kỳ Dương, cúi đầu một mực nghe lời hay sao?
Lâm Dịch cười khẽ, chỉ có điều cũng không có tâm tư đi để ý tới Kỳ Dương. Hắn hướng ánh mắt nhìn đến Lang Sa trong lòng mình. Nàng vẫn đang ngơ ngác nhìn hắn. Lâm Dịch lộ ra dáng vẻ tươi cười nói:
- Được rồi, hiện nay tới phiên nàng làm chủ. Tên Chu Trí Lâm kia cuối cùng nên xử lý hắn như thế nào mới tốt? Giết chết hắn, hay...?
Nghe được lời Lâm Dịch hỏi mình, Lang Sa mới mạnh mẽ phục hồi lại tinh thần. Trên dung nhan hiện lên một tia đỏ ửng, vội vã hoảng loạn quay đầu, nhìn về hướng khác.
Khi nàng nhìn thấy hai tay Chu Trí Lâm đã bị chặt đứt, dáng dấp khổ sở, Lang Sa nhất thời kinh ngạc, nàng bưng cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của mình lại, cả kinh nói:
- Vì sao hắn...?
Lang Sa ngơ ngác nhìn tên Chu Trí Lâm kia...Từ lúc Lâm Dịch quát lên một tiếng, nàng vẫn không có cách nào tiếp nhận được thực lực quá mức cường đại của Lâm Dịch mà phục hồi lại tinh thần. Vì vậy sau đó Lâm Dịch chặt đứt tay của Chu Trí Lâm, thậm chí những lời nói của Kỳ Dương, nàng cũng không hề lưu ý đến. Nếu như không phải lúc này Lâm Dịch mở miệng nói với nàng, sợ rằng đến lúc này nàng vẫn chưa có biện pháp nào phục hồi lại tinh thần.
Tên Chu Trí Lâm kia cường đại đến mức nào? Lang Sa lúc này tràn đầy cảm xúc...Đối mặt với Chu Trí Lâm, nàng ngay cả ý nghĩ xuất hiện một chút phản kháng cũng không có. Thực lực cường đại của hắn giống như một ngọn núi cao chọc trời, làm Lang Sa chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên...Đối mặt với Chu Trí Lâm, căn bản ngay cả tâm tư phản kháng nàng cũng không dám suy nghĩ tới.
Nhưng mà hiện nay...Một người mà theo cảm nhận của nàng có thể nói là vô địch, hai tay lại bị người ta chặt đứt hoàn toàn, toàn thân run rẩy đứng im một chỗ, vô cùng thảm hại.
Lúc Chu Trí Lâm đi gây sự thì uy thế cường đại, đến lúc bước tới tuyệt lộ thì...Đôi mắt Chu Trí Lâm mở thật lớn nhìn nàng, nhưng không phải cái loại ánh mắt dâm tà, hận không thể ăn tươi chính nàng như mọi ngày. Ngược lại lúc này Chu Trí Lâm nhìn nàng lộ ra sự sợ hãi mạnh mẽ và cầu xin tha thứ...
Lang Sa lại tiếp tục ngẩn ngơ, quay đầu nhìn sang Lâm Dịch bên cạnh.
Lâm Dịch vẫn như cũ, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, cảm thụ được ánh mắt của Lang Sa nhìn đến mình, hắn quay đầu lại nhìn nàng. Hơi nhíu lông mày lại một chút, Lâm Dịch cười nói:
- Quyết định được rồi phải không?
Lang Sa đột nhiên có chút hoảng loạn, vội vã thu hồi ánh mắt. Nàng suy nghĩ một chút sau đó thở dài một tiếng nói:
- Thôi quên đi, hắn cũng bị nghiêm phạt rồi. Cứ như vậy thôi là được.
Lâm Dịch hơi giật mình, nhíu chặt mày lại, một lúc sau mới khẽ gật đầu nói:
- Ừ, theo ý của nàng.
Nói xong, ánh mắt Lâm Dịch quét nhìn toàn bộ mọi người xung quanh. Bảy tên cường giả Hư Thần Cảnh không khỏi trở nên khẩn trương, nhất là Chu Trí Lâm...Sớm biết rằng sẽ gặp phải sự tình loại này thì sợ rằng dù cho Lang Sa có xinh đẹp gấp vạn lần thì hắn cũng không dám động tới nàng. Hiện nay cảm giác tiểu mệnh nằm trong tay người khác, tên Chu Trí Lâm lỗ mãng giống như đồ tể này cũng vô cùng kinh khủng, sợ hãi.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyen360.comÁnh mắt Lâm Dịch chậm rãi quét nhìn từng người một, sau đó dừng lại trên người Chu Trí Lâm. Hắn lập tức thở dài một hơi, nói:
- Ngươi cần phải chúc mừng chính ngươi...Hơn một tháng ngươi cũng chỉ giam cầm Lang Sa lại chứ chưa làm ra chuyện gì khác. Bằng không thì hiện giờ ngươi không chỉ mất hai cánh tay đơn giản như vậy thôi đâu.
Chu Trí Lâm đột nhiên cảm thấy rùng mình, nhất thời miễn cưỡng nuốt một ngụm nước bọt...Hắn tự nhiên có thể nghe ra hàn ý trong lời nói vừa rồi của đối phương, đồng thời hắn cũng cảm thấy mình có chút may mắn...May mắn là mình thực sự bị Lang Sa mê hoặc, đáp ứng với nàng chuyện thành thân, nếu không thì hiện giờ sợ rằng mình đúng là không chỉ mất hai cánh tay đơn giản như vậy.
- Nếu Lang Sa không có việc gì, ngươi bị cụt hai tay...Coi như là trả giá cho việc giam cầm Lang Sa đi. Ta nói như vậy...Ngươi có phục hay không?
Lâm Dịch tiếp tục mở miệng nói.
Vẻ mặt Chu Trí Lâm khổ sáp, hơi gật đầu nói:
- Là Chu Trí Lâm ta có mắt không tròng, cư nhiên lại nổi lên sắc tâm với Sa tiểu thư...Bị chặt hai cánh tay là do tự ta tìm đến, Chu Trí Lâm ta chịu phục...
Từ lúc Lâm Dịch bạo phát, đây là câu nói đầu tiên của Chu Trí Lâm. Chờ cho hắn nói ra hết lời, Lâm Dịch thật ra cũng có ấn tượng với hắn tốt hơn một chút...Tuy rằng biết đối phương có loại thái độ này là do kinh sợ trước thực lực của bản thân mình. Nhưng ít ra so với một số tên khác không biết tự lượng sức mà nói, tên Chu Trí Lâm này không thể nghi ngờ là thông minh hơn rất nhiều.
Thỏa mãn gật gật đầu, lúc này Lâm Dịch mới nói:
- Chuyện này cứ như vậy mà kết thúc được không? Kỳ Dương trưởng lão có ý kiến thế nào?
Kỳ Dương miệng đầy khổ sở...Nhưng hiện nay thực lực của Lâm Dịch đã thể hiện ra như vậy. Nếu như không muốn rồi đại chiến một hồi với đối phương thì...Phương pháp tốt nhất vẫn là tiếp thu lời đề nghị của đối phương.
- Đương nhiên không có.
Kỳ Dương vừa cười vừa nói, nhưng mà trong lòng hắn lại hiện lên một tia cười băng lãnh.
Ngày hôm nay Lâm Dịch dám động thủ...Quy tắc của cường giả Thần cấp đặt ra, không chỉ có trưng bày ra như vậy cho đẹp mắt. Lâm Dịch dám can đảm khiêu khích tới quyền uy của cường giả Thần cấp.
Không cần Kỳ Dương phải tự tay động thủ, cường giả Thần cấp cũng sẽ thay thế hắn xuất thủ tiêu diệt đối phương...Đây cũng là nguyên nhân căn bản ngày hôm nay Kỳ Dương cũng không cần phải biểu hiện quá mức ngang ngạnh.
Kỳ Dương cũng không nghĩ sẽ chiến đấu cùng với Lâm Dịch, bởi vì khi cường giả Thần cấp xem xét lại vấn đề, sẽ tiêu diệt cả mình lẫn Lâm Dịch...Tranh đấu cùng nhau, bất luận đúng sai, cường giả Thần cấp đều sẽ tiêu diệt hết. Nhưng mà ngày hôm nay thì chỉ có một mình Lâm Dịch động thủ mà thôi. Vì vậy...
Nghĩ tới đây, trong mắt Kỳ Dương lóe lên một tia băng hàn...Lâm Dịch, dù cho người có lợi hại thế nào thì khi chân chính đối mặt với cường giả Thần cấp...chỉ sợ ngươi cũng không thể tiếp tục kiêu ngạo nữa.
Kỳ Dương cười lạnh trong lòng, Lâm Dịch cũng thỏa mãn gật đầu. Đột nhiên vẻ mặt Lâm Dịch tựa hồ hơi thay đổi một chút, sau đó thanh âm của Lâm Dịch vang lên trong đầu Kỳ Dương.
- Kỳ huynh, tại hạ còn có chuyện muốn nhờ, thỉnh lão huynh cần phải đáp ứng...
Lâm Dịch đúng là thay đỏi sắc mặt tốc độ cũng quá nhanh. Vừa nãy dáng dấp băng lãnh, lúc này vừa nói mấy câu ngữ khí lại hoàn toàn lộ ra cảm giác thân thiết.
Kỳ Dương nghe vậy cảm thấy không thích hợp, cũng chỉ có thể ứng phó lại nhiệt tình, truyền âm lại:
- Lâm huynh có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, chỉ cần Kỳ Dương ta có thể làm được thì tất nhiên sẽ không từ chối.
Kỳ Dương nghĩ thầm, dù sao đi chăng nữa thì ngươi cũng không sống được bao lâu, ta cần gì phải rước lấy phiền toái vào người đây? Hiện giờ đáp ứng bất kỳ việc gì, chỉ cần đối phương bị cường giả Thần cấp tiêu diệt...Vấn đề đã đáp ứng với một người đã chết, vẫn còn trọng yếu hay sao?
Lâm Dịch tự nhiên không rõ suy nghĩ trong lòng của đối phương, truyền âm lại nói:
- Chuyện này...là như vậy, ngươi cũng biết rằng Lang Sa là thê tử của ta, nàng phi thăng lên Thiên giới này thời gian cũng đã nửa năm rồi, hiện giờ cực kỳ tưởng niệm cố hương của chính mình. Vì vậy ta muốn hỏi một chút, Kỳ huynh có thể nói cho ta biết nơi xuất nhập là ở địa phương nào? Ta đưa Lang Sa trở về cố hương một thời gian ngắn rồi sẽ quay lại ngay...Nghĩ đến chuyện này cũng không phải là chuyện khó khăn gì phải không?
Không nhắc tới vấn đề này thì không sao, nhắc tới lại làm cho trong đầu Kỳ Dương hiện lên toàn dấu chấm hỏi...Nhưng mà hắn nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, thời gian phi thăng lên Thiên giới chỉ ngắn ngủi nửa năm, khi đó Lang Sa lại phi thăng ở địa vực Thanh Nguyên Kiếm Tông năm xưa, vì sao tự nhiên lại mọc ra một vị trượng phu có thực lực kinh khủng như vậy? Nếu như là thê tử của hắn, vì sao Lang Sa vẫn còn tấm thân xử nữ?
Vấn đề chính là...Lang Sa vì sao lại quen biết một cường giả Hư Thần Cảnh? Hơn nữa lại là một cường giả Ngưng Thần kỳ?
Hàng trăm câu hỏi đặt ra nhưng Kỳ Dương không giải thích được một câu nào, đành phải dẹp các vấn đề đó qua một bên, lập tức vừa cười vừa nói:
- Đây chỉ là việc nhỏ mà thôi. Lúc nào các ngươi muốn đi thì đến Dưỡng Tâm Phong trong Bách Nguyên Tông này gặp ta...Ta nghĩ bằng vào bản lĩnh của Lâm huynh, một chuyện cỏn con như thế này mà còn không được sao?
Kỳ Dương trả lời như vậy tự nhiên là đã nhận định cường giả Thần cấp chẳng bao lâu nữa sẽ động thủ với Lâm Dịch, vì vậy chỉ cần đáp ứng với đối phương, vấn đề này cuối cùng cũng không có ý nghĩa gì.
Thế nhưng Lâm Dịch hiển nhiên cũng không muốn hắn trả lời qua loa như vậy.
Nghe được lời Kỳ Dương nói, Lâm Dịch nhất thời nói tiếp:
- Nếu như có khả năng thì bây giờ để chúng ta đi luôn được không?
- A?
Kỳ Dương nhất thời ngẩn ngơ, không nghĩ tới Lâm Dịch lại gấp gáp như vậy.
- Thế nào? Có chuyện gì à?
Lâm Dịch nhíu hai đầu lông mày hỏi.
Kỳ Dương nhíu mày nhìn Lâm Dịch, trong lòng rất nhanh tính toán, tự hỏi.
Lang Sa chính là người từ vi diện ba mươi bốn phá hư lên Thiên giới, cố hương của nàng chính là vi diện ba mươi bốn kia.
Tên Lâm Dịch này thái độ làm người cuồng vọng, nhưng thực lực đúng là rất mạnh, hiện tại nếu mình trở mặt với hắn thì chỉ có hại...Dù sao đi nữa đợi tới lúc hắn trở về thì Thần cấp đại nhân tự nhiên sẽ cho một công đạo cho Bách Nguyên Tông ta...Bây giờ cứ đồng ý cho hắn rời đi là được.
Toàn bộ quá trình suy nghĩ của hắn rất nhanh, trong lúc Lâm Dịch nhíu mày vẫn chưa giãn ra thì Kỳ Dương đã cười cười, truyền âm nói:
- Việc này đương nhiên không có vấn đề gì, mời Lâm huynh đi theo ta.
Nói xong câu đó, Kỳ Dương mới ngẩng đầu nhìn về bốn phía, lập tức nhíu mày...Một tiếng quát vừa rồi của Lâm Dịch cũng đã làm không ít đệ tử bị thương, Trong mắt Kỳ Dương lại hiện lên một tia hàn ý, nhưng cũng không biết làm cách nào khác...Đương nhiên, việc này cũng không có giấu diếm được ánh mắt Lâm Dịch. Chỉ có điều Lâm Dịch cũng chỉ cười cười, không nói thêm câu gì.
- Tất cả đều lui ra ngoài đi...Chuyện ngày hôm nay đều phải nghiêm ngặt bảo mật, bằng không...
Con mắt Kỳ Dương hơi híp lại, đám đệ tử nhất thời trở nên kinh hãi, cũng không dám lên tiếng...Điều này thực ra cũng không cần Kỳ Dương phải căn dặn, dù sao đây cũng là việc Bách Nguyên Tông sẽ bị gièm pha, thân làm đệ tử Bách Nguyên Tông, loại sự tình này thực sự cũng không phải chuyện hay ho gì mà truyền ra ngoài.
Nói xong với mấy tên đệ tử, Kỳ Dương mới quay sang nói với mấy tên cường giả Hư Thần Cảnh xung quanh.
- Các vị sư đệ khác cũng đều tản đi thôi.
Những tên cường giả Hư Thần Cảnh này trước mặt đám đệ tử bình thường của Bách Nguyên Tông đều vô cùng uy phong...Thế nhưng hiện nay đối mặt với Lâm Dịch...Một người cường đại hơn so với bọn hắn không biết bao nhiêu lần.
Thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tuy rằng nói vậy chỉ là biện minh cho bọn họ, nhưng mà trên Thiên giới chính là như vậy, ngươi có thực lực thì ngươi có quyền được nói, còn nếu ngươi không có thực lực? Vậy thì ngươi không nên giả bộ, bằng không thì đến lúc cuối cùng người chịu thiệt thòi chỉ là chính ngươi mà thôi.
Nghe được lời Kỳ Dương nói, mấy tên cường giả Hư Thần Cảnh còn lại vội vàng khom người lĩnh mệnh, lập tức hóa thành sáu đạo quang mang tản đi...Hiển nhiên ngày hôm nay Chu Trí Lâm là người chịu tổn thương rất lớn. Nhiều người tới tham gia hôn lễ của hắn như vậy, nhưng cuối cùng tân nương cũng bị người ta đoạt đi rồi...Không những thế còn bị chặt đứt hai cánh tay.
Tuy rằng đối với cường giả Hư Thần Cảnh mà nói thì chỉ cần đại não và tim không bị phá đi hoàn toàn, các bộ phận thân thể khác đều có thể thông qua tu hành để mọc ra lại. Nhưng hai cánh tay này cũng tiêu tốn của hắn thời gian mấy trăm năm mới có thể khôi phục lại như lúc ban đầu...Lần này trả giá cho sắc tâm của mình đích xác cũng không nhỏ chút nào.
Tất nhiên là Lâm Dịch cũng không quản xem hôn lễ đến cuối cùng sẽ phải như thế nào. Hiện tại hắn đang thầm nghĩ sau khi quay trở lại vi diện ba mươi bốn, dẫn đi mấy người Thư Mộng, Thủy Linh Lung...Nếu như phụ thân phụ mẫu hắn là Lâm Cường và Vân Băng nguyện ý đi thì hắn cũng sẽ dẫn họ theo.