Lâm Dịch lại tiếp tục hít sâu vào một hơi, tâm tình lộ ra vẻ khẩn trương và hưng phấn. Bàn tay hắn lúc này siết lại thật chặt, sau đó quay đầu lại nói với hai nàng phía sau, cười cười:
- Đi thôi.
Nói xong, hắn tiến bước vào trong quả cầu quang mang bạch sắc, thân hình lập tức biến mất.
Vừa tiến nhập vào trong không gian này, Lâm Dịch nhất thời cấp tốc áp chế năng lượng của bản thân mình. Cũng may là thần thức của hắn vô cùng cường đại, hắn khống chế năng lượng của mình đã đến độ tùy tâm sở dục. Chỉ một lát sau, hắn đã áp chế được thực lực của mình về mứcĐại tinh vị tam giai.
Đây là một không gian biến đổi thất thường, toàn bộ không gian đều có các loại tia sáng biến ảo không ngừng. Tuy rằng đã áp chế năng lượng của bản thân mình nhưng Lâm Dịch đối với cảm ngộ Thiên đạo tại không gian nơi này cũng không bị ảnh hưởng một chút nào.
Phải biết rằng, Lâm Dịch hiện nay đã là cường giả Ngưng Thần kỳ. Cảm ngộ thiên đạo của hắn cũng đã tiến một bước rất lớn sau một trận chiến đấu với cường giả Thần cấp Khương Như. Hắn điều khiển năng lượng của mình vận hành theo quỹ tích vận hành của Thiên đạo nơi này. Tuy rằng năng lượng xung quanh vẫn có chút rối loạn nhưng mà cũng không gây ra ảnh hưởng chút nào với hắn.
Một cỗ dẫn lực rất lớn nhất thời bao bọc lấy toàn thân Lâm Dịch. Hắn buông lỏng toàn thân, tùy ý cho cỗ lực lượng kia tự do hoạt động.
Cũng không biết trải qua thời gian bao nhiêu lâu, rốt cuộc hắn cảm thấy không gian trước mặt chợt sáng sủa lên...Lâm Dịch lập tức mở ra hai mắt nhìn xung quanh.
Trời lam, biển xanh, xa xa là từng dãy núi chập trùng, từng đàn chim tự do bay lượn trong không trung, không có linh lực như ở Thiên giới, lại hơn vài phần khí tức khác mà Thiên giới không thể so sánh bằng.
- Đại lục Bạch Đế.
Lâm Dịch trừng lớn hai mắt, say sưa hít vào một hơi thật sâu.
Đây chính là không gian mà hắn sinh ra và lớn lên. Tuy rằng hiện nay hắn đã hơn bốn trăm tuổi rồi, trong đó chỉ có hơn một trăm năm là hắn ở đại lục Bạch Đế, những thời gian còn lại đều là ở trong Thiên giới. Nhưng mà đại lục Bạch Đế dù sao cũng mới chân chính là gia đình của hắn, là nơi mà hắn đã từng nỗ lực phấn đấu, là nơi mà bằng hữu và người nhà của hắn cư ngụ.
Lâm Dịch hít vào sâu một hơi, thần thức khổng lồ nhất thời từ trong cơ thể tiến ra ngoài.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, thần thức của hắn đã vượt qua phạm vi hàng vạn dặm, vẫn còn đang liên tục mở rộng ra bên ngoài.
Lâm Dịch lại càng hoảng sợ, nhưng lập tức lại lộ ra dáng vẻ tươi cười. Thứ nguyên vi diện này so với Thiên giới thì bất kể lực khống chế chính xác hay là sự ổn định của năng lượng không gian đều kém hơn rất nhiều. Ngay cả khi Lâm Dịch chỉ định thử xem phạm vi thần thức của mình có thể thăm dò được xa thế nào mà cũng xuất hiện một tia năng lượng không gian ba động run rẩy một chút. Thần thức của hắn tiến xa khoảng hơn ba mươi vạn dặm thì đành phải ngừng lại.
Lâm Dịch lập tức bất đắc dĩ lắc đầu cười cười.
- Chỉ là chân thần khí mà thôi, không gian năng lượng dù sao cũng không ổn định. Thần thức của ta có thể mở rộng tới loại trình độ này coi như là không tồi rồi.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút rồi chợt vung tay lên.
Chỉ nghe một tiếng nổ
"Xuy lạp" vang lên, một vết rách không gian dài hàng vạn thước xuất hiện trước người Lâm Dịch.
Ánh mắt Lâm Dịch hơi ngưng lại một chút, nắm chặt bàn tay lại. Vết rách không gian nhất thời biến mất vô tung vô ảnh.
- Tuy rằng chỉ có thể vận dụng năng lượng trình độ tam giai nhưng vận dụng thêm Thiên đạo vào thì uy lực cũng không tồi. Có điều không gian này đích xác là vô cùng yếu đuối, không cẩn thận một chút là sẽ dẫn đến không gian tan vỡ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
Lâm Dịch lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Năm xưa khi thực lực chỉ là Thiên vị cảnh, muốn làm ra một vết rách không gian lớn như vậy là một điều không thể. Muốn làm được cũng phải tiêu hao năng lượng khổng lồ. Thế nhưng hiện tại thì hắn chỉ cần hời hợt phất tay một cái thì đã đạt được đến trình độ này. Thời gian hơn ba trăm năm, trình độ của Lâm Dịch có thể nói đã tiến bộ một trời một vực.
- Cũng không biết nơi xưa hiện nay như thế nào?
Trên mặt Lâm Dịch lộ ra một chút tươi cười.
Chỉ thấy trên người hắn đột nhiên hiện lên quang mang, lập tức thân ảnh đã biến mất hoàn toàn khỏi không gian nơi này.
- Không gian này không được ổn định, làm cho tốc độ của mình so với lúc ở trên Thiên giới cũng tăng lên không ít. Tuy rằng thực lực tam giai chiến sĩ nhưng tốc độ xem ra không kém cường giả Hư Thần Cảnh trên Thiên giới.
Khung cảnh xung quanh điên cuồng tụt lại phía sau Lâm Dịch. Ánh mắt hắn nhìn toàn bộ phạm vi xung quanh, khóe miệng tràn ra bộ dáng tươi cười, thầm nghĩ:
- Nhìn trước một chút đã.
Nghĩ như vậy, thần thức của hắn phân tán ra xung quanh hơn một vạn dặm xem xét, nhất thời hiện lên trong thần thức Lâm Dịch là một tòa thành thị nhỏ bé của nhân loại gần đó. Lâm Dịch liền đẩy nhanh tốc độ, bay về phía tòa thành thị đó.
Cửa thành cao to, rộng lớn, bên dưới cửa thành vô cùng nhộn nhịp, gần đó là những tháp canh cao cao...Khi phát hiện ra nơi này là Cổn Thạch Thành, Lâm Dịch lại lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Nơi này và thành thị trên Thiên giới hoàn toàn khác nhau. Khi mọi người lui tới các tòa thành thị trên Thiên giới đều là từ bầu trời bay xuống, còn trong đại lục Bạch Đế này đương nhiên không có khả năng xuất hiện loại tình huống này.
Cửa thành nằm ngay trên quan đạo, rất nhiều người lữ hành qua lại nhốn nháo, nhộn nhịp. Khi thấy trước cửa thành là một khối Ba Long đình thì Lâm Dịch không khỏi bật cười.
Tất cả nơi đây đều vô cùng quen thuộc với hắn, đây chính là đặc trưng của gia hương.
Lâm Dịch tìm một nơi vắng vẻ không người rồi đáp xuống, sải bước hướng về của thành đi tới.
Hai bên cửa thành có binh sĩ canh giữ hai bên. Toàn bộ đại lục đều nằm trong tay một thế lực, những lúc đối mặt với địch nhân đều là những binh sĩ này. Vì vậy khi nhìn những binh sĩ này có thêm vài phần thiết huyết. Hiển nhiên những binh sĩ này đều đã trải qua nhiều trận chiến rồi.
Những người đi đường xung quanh cũng muôn hình muôn vẻ, nam nữ, già trẻ lớn bé, thân thể khỏe mạnh, ốm yếu bệnh tật. Không hề giống như khung cảnh ở trên thiên giới, trong đô thành đều là những thanh niên nam nữ.
Lâm Dịch đi vào trong thành thị, lạc vào giữa dòng người xung quanh. Đã lâu rồi hắn mới cảm nhận được cảm giác ấm áp như thế này. Những nhân loại nhỏ bé, yếu ớt này luôn phải đoàn kết mới có thể tiếp tục sinh tồn trong thế giới này.
Không giống như Thiên giới, mỗi người đều truy cầu lực lượng cường đại, đã sớm quên mất bản tính quần cư của nhân loại từ lâu.
Chỉ sau khi ngươi sở hữu thực lực cường đại mới có thể tiếp tục sinh tồn, nhưng sau khi nhìn lại thì cảm thấy mình thật là tịch mịch, tịch mịch đến mức gần như là trống rỗng.
Lâm Dịch đột nhiên nhớ tới mấy người bằng hữu ít ỏi của mình. Lúc này, ánh mắt của hắn chuyển hướng nhìn về phía trung tâm của sân rộng phía trước Võ Môn.
Võ Môn vĩnh viễn là một tòa kiến trúc khổng lồ bên trong thành thị, hai đại tự trên tấm bảng như rồng bay phượng múa, càng để lộ ra khí tức hùng tráng bàng bạc.
Đương nhiên, loại khí tức này đối với Lâm Dịch hiện nay thì cũng không tính là gì.
Nhìn thấy Võ Môn, Lâm Dịch không khỏi cất bước tiến về nơi đó.
Bây giờ vẫn còn là ban ngày, đại môn vẫn đang mở rộng, do nơi này có thể tùy ý ra vào nên Lâm Dịch cũng đi thẳng vào trong mà không gặp phải sự cản trở nào.
Từng đợt tiếng quát lớn từ trong sân phía sau cánh cửa vọng ra ngoài. Hai mắt Lâm Dịch nhất thời trở nên sáng ngời, khóe miệng lập tức tràn ra một tia cười mỉm.
Quả nhiên, chỉ thấy bên trong sân, rất nhiều người đang tập trung tu luyện. Thực lực của bọn họ lúc này đều chỉ dừng lại ở mức tối cơ sở nhất. Nếu so với lúc tu luyện ở trên Thiên giới, mỗi lần xếp bằng tu luyện chính là vài năm, thậm chí còn trên trăm năm. Loại tu hành cấp thấp này không hề nghi ngờ là kém hơn như thế nào. Nhưng mà thật lòng mà nói thì Lâm Dịch lại thích loại phương pháp tu luyện này hơn.
Miệng hắn cười cười, đôi mắt ẩn chứa hàm ý đứng nhìn mấy người đang hăng hái luận bàn quyền cước trên lôi đài phía trong sân tập. Đạt tới trình độ như của Lâm Dịch, loại so đấu quyền cước như thế này tất nhiên hắn sẽ không thèm để vào trong mắt nữa. Nhưng mà hiện giờ Lâm Dịch giống như bắt được thứ gì đó yêu thích, nhìn quanh bốn phía. Những thiếu niên, thiếu nữ này đều cố gắng hăng hái luyện tập, mồ hôi như mưa, trong mắt hiện lên ánh sáng kiên nghị. Nhìn thấy khung cảnh như vậy, Lâm Dịch không khỏi hiện lên dáng vẻ tươi cười không hề giấu diếm. Hiện giờ Lâm Dịch đã hơn bốn trăm tuổi rồi, đối mặt với những thiếu niên, thiếu nữ này, tự nhiên có thể lấy tư thế của trưởng bối nhìn vãn bối tập luyện.
Sau khi nhìn bên ngoài sân tập một lát, Lâm Dịch thu hồi ánh mắt, hướng về phía nội đường đi tới.
Nhưng mà làm cho người khác phải kỳ quái chính là khi Lâm Dịch đã đi vào bên trong nội đường rồi, nhưng những đệ tử canh gác hai bên Võ Môn lại phảng phất như không thấy có người đi vào bên trong, vẫn nhìn về phía trước như cũ.
Lấy sự cảm ngộ Thiên đạo của Lâm Dịch mà nói thì hắn hoàn toàn có thể thông qua quỹ tích vận hành Thiên đạo, khiến cho những người này sinh ra ảo giác trong đầu...Giống như là bỏ qua hết các hành động của Lâm Dịch, không nhìn thấy chút nào.
Thành công tiến nhập vào trong tổng bộ của Võ Môn, thần thức Lâm Dịch hơi đảo qua một chút, liền tìm thấy được người mạnh nhất Võ Môn. Không thể nghi ngờ, có lẽ hắn chính là môn chủ Võ Môn.
- Các hạ là môn chủ Võ Môn sao?
Thanh âm của Lâm Dịch trực tiếp vang lên trong đầu đối phương.
Thực lực của người này đã đạt tới thất giai Kinh môn chiến sĩ, đang ngồi trong phòng làm việc của mình cặm cụi cúi người viết lách. Câu nói vang lên trong đầu làm thân thể người đó đột nhiên mạnh mẽ run lên, nhất thời ý thức được điều gì. Người đó kính cẩn không gì sánh được, đứng lên chắp hai tay lại cung kính cúi đầu nói:
- Đúng vậy đại nhân, xin hỏi ngài có điều gì phân phó?
- Ngươi đi ra ngoài một chút, ta chờ ngươi ở ngoài cửa.
Tên môn chủ kia biết được đối phương chính là cường giả "Thánh cấp.
làm sao còn dám chậm trễ? Phải biết rằng sử dụng thần thức truyền âm chính là tiêu chí của cường giả Thánh cấp. Hắn lập tức vội vã mở cửa...nhất thời nhìn thấy được dáng dấp của Lâm Dịch.
Khóe miệng Lâm Dịch vẫn mang theo vẻ tươi cười, khi thấy đối phương xuất hiện liền cười nói:
- Mạo muội quấy nhiễu rồi, thật là không có ý tứ, chỉ có điều ta thực sự có một số việc cần môn chủ hỗ trợ một chút.
Tên môn chủ kia liên tục xua tay, kinh sợ nói:
- Đại nhân đã nói quá lời rồi, có việc gì thì đại nhân chỉ cần phân phó, tiểu nhân sẽ tận lực đi làm.
Lâm Dịch cười cười nói:
- Kỳ thực cũng không có việc gì, ta chỉ muốn mượn dùng truyền tống môn một chút. Mặt khác Cổn Thạch Thành này là nơi nào?
Tên môn chủ kia nghe vậy hơi sợ run lên một chút, nhưng ngay lập tức đã lấy lại tinh thần, cung kính nói:
- Truyền tống môn hoàn toàn không thành vấn đề, còn Cổn Thạch Thành này thuộc về hành tỉnh Khắc Lâm.
- Hành tỉnh Khắc Lâm?
Lâm Dịch nhất thời mở to hai mắt, lộ ra sắc mặt vui mừng. Thật sự không nghĩ tới, mình lại về đúng gia hương. Sau đó Lâm Dịch mới cười nói:
- Ngươi có biết Ô Mộc thị không?
Tên môn chủ kia suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu nói:
- Đúng vậy đại nhân, đại nhân muốn đi Ô Mộc thị sao?
Lâm Dịch gật đầu cười, sau đó lại hiện lên một chút vẻ khổ não. Đã trải qua thời gian ba trăm năm rồi, không biết La Á có còn là môn chủ nữa không?
Dưới sự dẫn đường của tên môn chủ, hai người đi tới chỗ truyền tống môn phía trong một mật thất. Trước đây đứng trước truyền tống môn thì không có cảm giác gì, nhưng hiện nay lấy tầm mắt của Lâm Dịch nhìn truyền tống môn lại không khỏi hiện lên một chút rét lạnh. Cũng may là mặt vi diện này năng lượng cũng không phải không ổn định, bằng không loại truyền tống môn này, sợ rằng cự ly truyền tống nhiều nhất chỉ là vạn dặm thôi sao? Làm sao có thể đạt tới trình độ trong nháy mắt truyền tống đi được?
Lâm Dịch lắc lắc đầu, lại nghe tên môn chủ kia nói:
- Đại nhân, tiểu nhân liên hệ một chút với môn chủ Ô Mộc thị.
Lâm Dịch hơi nhíu mày một chút rồi cười nói:
- Tốt, phiền phức ngươi rồi.
Ánh mắt hắn cũng chuyển hướng nhìn sang truyền tống môn chờ đợi.
Một lát sau, hình ảnh của một thanh niên tuổi còn trẻ xuất hiện bên trong truyền tống trận. Lâm Dịch hơi nhíu mày, lập tức lại có chút thất vọng. Hiển nhiên đối phương không phải là La Á.
- Nếu đối phương không phải là La Á thì mình còn phải đi Ô Mộc thị làm gì đây?
Nghĩ như vậy, Lâm Dịch mở miệng nói:
- Thôi quên đi, ta không cần phải đi Ô Mộc thị nữa.
Tên môn chủ kia đang truyền đạt lại ý tứ cho đối phương thì nghe được lời này của Lâm Dịch, nhất thời giật mình, lập tức vội vàng nói:
- Vâng...vâng...
Sau đó hắn lại tiếp tục nói cho môn chủ Ô Mộc thị ý tứ của Lâm Dịch.
Môn chủ Ô Mộc thị kia cũng biết sự lợi hại của cường giả Thánh cấp như thế nào, tất nhiên cũng không dám oán giận gì, cười cười lên tiếng trả lời.
Lâm Dịch đột nhiên hỏi:
- À, phiền phức ngươi hỏi hắn, có biết một người tên là La Á hiện tại đã đi nơi nào không? La Á là môn chủ Ô Mộc thị cách đây ba trăm năm.
- Ba trăm năm trước?
Biểu tình của tên môn chủ nhất thời trở nên cứng ngắc, tuổi của hắn bất quá cũng chỉ hơn bốn mươi mà thôi. Vị đại nhân trước mặt có dáng dấp thanh niên thế này, mở miệng ra lại là ba trăm năm trước?
Tuy rằng rất khó tiếp thu, nhưng tên môn chủ này vẫn phải tuân lệnh, biểu tình có chút cổ quái liên hệ với môn chủ Ô Mộc thị bên kia:
- Vị đại nhân này muốn hỏi ngươi một chút. Ngươi có biết La Á môn chủ Ô Mộc thị ba trăm năm trước, hiên giờ đã đi phương nào không?
Lâm Dịch cũng có chút dở khóc dở cười, người trên Bạch Đế đại lục thọ mệnh trung bình là năm trăm năm. Một người ba trăm năm trước, tuy rằng không tính là cổ nhân nhưng nghĩ tới việc hỏi một người mới hơn bốn mươi tuổi về một người ba trăm năm trước đi về nơi nào, đích xác cũng không có chút khả năng.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Lâm Dịch hầu như không ôm chút hy vọng nào.
- Môn chủ La Á cách đây ba trăm năm? Ách...chẳng lẽ lại là La Á đại nhân?
Tên môn chủ Ô Môn thị hơi sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ ra nói.
Lời đối phương nói, Lâm Dịch tự nhiên là nghe được, nhãn tình trở nên sáng ngời, vội vã hỏi:
- Vị đó đâu?
- Vị đó đâu?
Tên môn chủ Võ Môn truyền lại lời của Lâm Dịch.
- Có người nói vị đó đích thực là đã từng làm môn chủ Ô Mộc thị, chỉ có điều có phải ba trăm năm trước hay không thì ta cũng không biết. Vị La Á đại nhân này đã đạt được trình độ cường giả Thánh cấp, chính là người đầu tiên đạt tới thực lực cường giả Thánh cấp của Ô Mộc thị, cực kỳ nổi danh tại Ô Mộc thị. Có người nói hơn hai trăm năm trước, La Á đại nhân đã đi tới tỉnh bộ, hiện nay cũng không biết đang ở nơi nào nữa. Nếu như hiện giờ đi tới tỉnh bộ hỏi thăm, hẳn là có thể hỏi thăm ra được.
Môn chủ Ô Mộc thị hồi đáp.
- Tỉnh bộ? Tỉnh bộ là nơi nào?
Nghe thấy một địa phương mới, Lâm Dịch cũng hơi ngơ ngác một chút.
- Cảm tạ.
Tên môn chủ Võ Môn nói với môn chủ Ô Mộc thị một tiếng tạ ơn, sau đó truyền tống môn lóe lên, khôi phục lại trạng thái bình thường.
- Đại nhân, người muốn đi tỉnh bộ sao?
Tên môn chủ kia cung kính hỏi.
Lâm Dịch hiếu kỳ hỏi:
- Tỉnh bộ là nơi nào?
Tên môn chủ mỉm cười giải thích:
- Võ Môn chia thành vài đẳng cấp, chỉ cần nơi nào có nhân loại thì nơi đó sẽ có Võ Môn. Mà Võ Môn từ dưới lên trên cũng chia thành Thôn, Hương, Trấn, Thị, Tỉnh, cùng với tổng bộ, sáu loại đẳng cấp. Mà tỉnh bộ thiết lập trên từng hành tỉnh, chính là thành thị của tỉnh lị đó.
Lâm Dịch lúc này mới hiểu ra, suy nghĩ một chút. Mình có thời gian một tháng rảnh rỗi, bởi vì có truyền tống môn nên đến bất kỳ nơi nào cũng tương đối nhanh. Có lẽ cũng nên đi xem một chút, dù sao nhiều năm như vậy rồi chưa gặp mặt, lúc này mà không gặp sợ rằng vĩnh viễn cũng không còn cơ hội nữa.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch gật đầu nói:
- Vậy hãy đưa ta tới tỉnh bộ.
Tên môn chủ kia lĩnh mệnh, truyền tống môn nhất thời lóe lên quang mang, chỉ một lát sau, bên trong lại xuất hiện hình ảnh của 1 người.
Người này chính là môn chủ Khanh Vân thị của Khắc Lâm hành tỉnh.
- Ra mắt La đại nhân.
Tên môn chủ cũng không dám làm cao, đối phương là môn chủ tại một toàn thành thị trong tỉnh lị, thực lực đã là bát giai Khai môn chiến sĩ, vì vậy cũng rất được tôn kính.
Môn chủ Khánh Vân thị là một trung niên nhân có chút tuấn lãng, nhìn qua bộ dáng thì khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt hơi bị rỗ một chút, có vẻ thô kệch. Tuy vậy nhưng đôi mắt cũng có chút sáng sủa, làm cho người khác có cảm giác ấm áp.
- Ha ha, khách khí rồi, có chuyện gì sao?
Chỉ có một Khánh Vân thị vô cùng nổi danh, vì vậy các môn chủ khác đều biết được vị môn chủ Khánh Vân thị này, nhưng mà hắn lại không biết được tất cả các vị môn chủ của các thành thị khác. Dù sao số lượng các thành thị cũng có rất nhiều.
- Ta là môn chủ Cổn Thạch Thành, Phí Dương. Nơi này có một vị đại nhân Thánh cấp, muốn tới Khánh Vân thị, còn làm phiền đại nhân tiếp đãi một chút.
Phí Dương có vẻ hơi tức giận một chút, nói.
Tên trung niên hán tử thô lỗ kia vừa nghe, thần sắc nhất thời nghiêm chỉnh lại, cũng không dám ngạo mạn nữa, nói:
- Đó là tự nhiên, ngươi mời đại nhân qua đây đi.
Hai người nói chuyện ngắn gọn một chút rồi kết thúc, chỉ thấy Phí Dương gia tăng thêm năng lượng vào truyền tống môn, lập tức toàn bộ không gian truyền tống môn nhất thời hoàn toàn khởi động lên.
- Tạm biệt đại nhân.
Phí Dương nhìn Lâm Dịch cười nói.
Lâm Dịch cũng quay đầu nhìn hắn, mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong không gian truyền tống môn.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Dịch đã tới một địa phương mới.
- La Bích Dương ra mắt đại nhân, hoan nghênh đại nhân tới Khánh Vân thị.
Bên tai Lâm Dịch vang lên một thanh âm chân thành. Hắn quay đầu nhìn lại, thì thấy tên trung niên môn chủ Khánh Vân thị kia đang ở bên cạnh mình, hơi khom người, lộ ra bộ dáng rất kính cẩn.
Lâm Dịch khẽ cười, phất tay nói:
- Không cần khách khí, ta cũng không quanh co làm gì. Ta muốn hỏi một chút, ngươi là người của tỉnh bộ sao?
Lâm Dịch hỏi vấn đề này làm cho La Bích Dương hơi sợ run lên một chút, lập tức xấu hổ, thẹn thùng vò vò đầu, cười nói:
- Tiểu nhân cũng muốn được gia nhập tỉnh bộ...Chỉ có điều thực lực không đủ nên cũng không có biện pháp nào.
Lâm Dịch hơi nhíu mày nói:
- Thực lực của ngươi cũng không yếu mà, vì sao gia nhập tỉnh bộ vẫn cần thực lực mạnh hơn à?
La Bích Dương nghe vậy tự nhiên biết đối phương đã nhìn thấu thực lực của mình, bất đắc dĩ nói:
- Tỉnh bộ chỉ cho phép cường giả Thánh cấp trở lên mới được phép đi vào. Cả tỉnh bộ của Khắc Lâm hành tỉnh chúng ta cũng chỉ có mười ba người mà thôi, tiểu nhân cũng không có tư cách tiến nhập vào.
Lâm Dịch lúc này mới hiểu ra, nhìn đối phương vài lần rồi cười nói:
- Yên tâm đi, chỉ trong vòng một năm là ngươi sẽ có tư cách tiến nhập vào bên trong.
La Bích Dương nghe vậy, nao nao trong lòng, lập tức cười mỉa nói:
- Cảm tạ lời động viên của đại nhân.
Nhưng trong lòng hắn lại không cho như vậy là đúng...Hắn đạt thực lực Khai môn bất quá cũng chỉ năm năm mà thôi, trong vòng năm năm đột phá Thánh cấp? Tuy rằng hắn đã từng nghe nói qua, nhưng cũng chỉ gần như là nghe nói qua mà thôi. Hắn cũng không cho rằng mình là siêu cấp thiên tài.
Lâm Dịch cũng không để ý đối phương suy nghĩ gì trong lòng, quay đầu lại nhìn một chút nói:
- Ta cũng không vòng vo làm gì, ta tới nơi này là muốn tìm kiếm một người đã tiến nhập vào tỉnh bộ. Ngươi đã nói chỉ có thánh cấp mới được đi vào tỉnh bộ, nghĩ đến hắn chắc cũng có thực lực đó.
La Bích Dương lấy lại tinh thần, vội vàng nói:
- Xin hỏi người đại nhân cần tìm là ai?
Hắn hoàn toàn không nhìn thấu được Lâm Dịch, nói cách khác, thực lực của đối phương tuyệt đối mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều. Mà mạnh hơn so với Khai môn chiến sĩ thì tất nhiên cũng chính là cường giả Thánh cấp. Cường giả Thánh cấp đều là những người cao cao tại thượng, nhưng đối với toàn những cường giả Thánh cấp với nhau thì cũng không có gì phải nói. Vì vậy hắn cũng không quá sợ hãi đối phương, tất nhiên là hắn đã tìm hiểu rõ về Tỉnh bộ rồi.
- Hắn gọi là La Á.
Lâm Dịch trực tiếp mở miệng nói.
- La Á?
La Bích Dương nhất thời hơi sững người, một lát sau mới hỏi:
- Đại nhân có quen biết ông ấy sao?
Lâm Dịch cũng chú ý tới biểu tình của đối phương, cũng hơi suy nghĩ một chút, lập tức nhớ tới tên đối phương là La Bích Dương.
- Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, đây là nhi tử của La Á sao?
Lâm Dịch có chút kinh ngạc, thầm nghĩ trong lòng, chỉ có điều cũng không biểu hiện ra bên ngoài, lắc đầu nói:
- Không quá chắc chắn. Nếu như La Á này ba trăm năm trước là môn chủ Ô Mộc thị thì chính là người quen của ta, còn không phải là môn chủ Ô Mộc thị thì không phải là hắn.