Chung Cực Truyền Thừa

Chương 681: Quay lại Ngũ Hành

Cây cối, không khí, nước, núi, đá, gió,...Hết thảy hết thảy những thứ này. Trong nháy mắt, tựa hồ như bốc lên sinh cơ nồng đậm trong mắt Lâm Dịch. Lâm Dich tham lam hít thở không khí. Loại cảm giác vô cùng kỳ diệu này. Dù là lúc hắn tiến vào Hư Thần Cảnh cũng chưa từng cảm thụ qua.

Trong lòng Lâm Dịch hiểu ra rất nhanh. Hắn lập tức lấy lại tinh thần, muốn nắm lấy tia hiểu ra lóe lên rồi biến mất kia. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Ca, huynh mới dậy đấy à?

Chính vào lúc này, thanh âm muội muội Lâm Yến vang lên bên tai hắn. Lâm Dịch nao nao. Ngay sau đó, cỗ cảm giác huyền diệu đến cực điểm này lập tức biến mất không còn một mảnh.

Hắn có chút sững sờ thoáng một phát. Nhưng lại lập tức buồn vô cớ, khẽ thở dài một hơi. Quay đầu lại cười, đã thấy Lâm Yến đang tò mò nhìn mình.

- n.

Lâm Dịch cười, lên tiếng.

Hắn không xác định nếu như vừa rồi Lâm yến không gọi mình, không đánh vỡ cảm giác kỳ diệu này thì mình sẽ hiểu ra cái gì. Bất quá đã bị đứt đoạn. Lâm Dịch ngược lại cũng không có chút biểu hiện gì. Cảm giác kỳ diệu vừa rồi cũng đã khiến tu vi tinh thần của hắn tiến thêm một bước sâu sắc.

Nếu như trước kia, nói hắn là Ngưng Thần Kỳ thì còn có chút miễn cưỡng. Như vậy hiện giờ Lâm Dịch chính là cường giả Ngưng Thần Kỳ chân chính. Muốn ngưng tụ ra Thần Cách cũng không còn là giấc mộng nữa rồi.

- Hai chị dâu đâu?

Lâm Yến nhìn thoáng qua cửa phòng sau lưng Lâm Dịch, hiếu kỳ hỏi.

Lâm Dịch vuốt vuốt đầu của nàng, cười nói:

- Vẫn còn nghỉ ngơi.

Lâm yến lè lưỡi, lập tức ôm lấy cánh tay Lâm Dịch, cười nói:

- Ca, đã rất lâu rồi huynh không có chơi với muội. Hôm nay theo muội ra chơi được không

Lâm Dịch hơi có chút ngơ ngác, nhưng lại lập tức bật cười, lắc đầu nói:

- Muội a, đã không còn là tiểu hài tử rồi. Sao có thể quấn quít lão ca như vậy, với lại không phải còn có Nhược Nhược của muội sao?

Lâm Yến nhếch miệng nói:

- Nhược Nhược suốt ngày muốn ở trong quân đội, hơn nữa hắn ngốc lắm. Mà cũng kệ hắn đi, muội là muội muội của ca a. Muội muội làm nũng với ca ca, còn phải luận tuổi sao?

Lâm Dịch cười ha ha, khẽ nhéo cái mũi nhỏ xinh của nàng, khiến cái mũi nàng có chút nhíu lại. Hắn cười nói:

- Muội cũng thừa nhận là đang làm nũng à?

Lâm Yến ngược lại không cho rằng xấu hổ chút nào, nói ra:

- Hừ, muội có một ca ca, muội có thể làm nũng. Những người khác còn không có ca ca để mà làm nũng a. Bỏ qua bỏ qua, dù sao thì hôm nay ca nhất định phải chơi với muội.

Nói tới chỗ này, con ngươi của nàng có chút nhúc nhích, lập tức nói:

- Chúng ta còn có thể đi thăm hiệu trưởng Lạp Cổ Kỳ a. Chẳng lẽ ca không muốn thăm ông ấy sao?

Nghe Lâm Dịch nói đến Lạp Cổ Kỳ, Lâm Dịch cũng nhớ tới. Mình cũng quả thật có lẽ nên thăm hắn.

Hắn quay đầu lại nhìn về gian phòng phía sau, lộ ra một nụ cười khổ.

Lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, cười nói với Lâm Yến:

- Tốt, vậy hôm nay ca ca theo muội.

- Wow, hoan hô ca ca

Lâm Yến lập tức hoan hô lên.

- Muội đi chào hỏi hai vị chị dâu một cái.

Nói xong, nàng cũng không đợi Lâm Dịch trả lời đã đẩy cửa chạy vào. Lâm Dịch mở to hai mắt ra nhìn, có chút sợ hãi khi Lâm Yến nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của hai người.

Bất quá, chỉ một lát sau, Lâm Yến đã chạy đến. Lâm Dịch nhìn nhìn, quan sát sắc mặt của nàng. Thấy nàng tựa hồ như không có gì không đúng, lúc này mới yên lòng lại. Liền nghe Lâm Yến tung tăng như chim sẻ, nói:

- Hai chị dâu đều đồng ý á, chúng ta đi thôi.

Nói xong, nàng kéo tay Lâm Dịch, đi về hướng đường cái.

Chứng kiến muội muội đã hơn ba trăm tuổi mà còn nhảy dựng lên như là tiểu hài tử, Lâm Dịch vừa bực mình vừa buồn cười. Cuối cùng nhìn nàng với một ánh mắt sủng ái.

Thành phố Thiên Diệp, đối với nó Lâm Dịch cũng không xa lạ gì, dù sao hắn cũng đã sống ở đây nhiều năm. Bất quá khi đó nơi hắn quen thuộc nhất chính là chung quanh học viện Ngũ Hành ở nơi biên giới thành thị, đối với những nơi khác cũng không được quen thuộc lắm.

Tuy rằng vẫn còn là sáng sớm, nhưng thành phố Thiên Diệp đã bắt đầu một ngày mới bận rộn. Xe ngựa lóc cóc chạy qua, người đi đường hối hả xuất hiện ở đầu đường cùng với những tiểu thương bán hàng rong phát ra những tiếng hét to mời hàng, lộ ra cực kỳ náo nhiệt.

Mỹ nhân như Lâm Yến và người lớn lên đẹp trai như Lâm Dịch rất dễ khiến những người chung quanh ghé mắt. Đương nhiên, cũng có mấy gia hỏa t*ng trùng lên não không biết sống chết chạy đến đùa giỡn một phen. Cách ăn mặc của Lâm Dịch và Lâm Yến vừa nhìn đã biết là không phải thương gia bình thường, nhất là quần áo trên người Lâm Dịch, chính là phục sức của Bách Nguyên Tông mang xuống từ trên Thiên Giới. Chất vải đó là thứ thông thường ở Thiên Giới nhưng ở Bạch Đế đại lục lại khiến người điên cuồng. Đơn giản mà nói, chỉ bằng vào quần áo phát ra năng lượng này thôi, mặc ở trên người người bình thường cũng tuyệt đối không sợ năng lượng công kích từ Tinh vị cảnh trở xuống.

Lâm Yến hiện giờ ngược lại quả thật giống như vẻ bề ngoài của nàng, giống như một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi vậy, trên đường cứ líu ríu chạy tới chạy lui bên người Lâm Dịch giới thiệu đủ thứ. Đối với những cửa hàng quần áo đẹp trên đường phố, cửa hàng nhà ai bán đồ ăn ngon, nàng thuộc như lòng bàn tay, nói từng cái một.

Lâm Dịch cũng vì tính tình của nàng mà lộ ra vẻ tươi cười, nhìn Lâm Yến giống như tiểu hài tử lại cảm thấy một loại cảm giác nhẹ nhõm đã lâu chưa có.

Đã rất lâu không như vậy rồi, tựa hồ là từ sau khi rời khỏi thị trấn nhỏ a?

Loại cuộc sống này thật sự rất tốt, Lâm Dịch nghĩ đến đợi sau khi giải quyết việc của Thanh Long Bảo, mình liền dẫn Mộng nhi Linh Lung còn Lâm Phỉ, ách, về phần Lang Sa...

Nghĩ đến Lang Sa, Lâm Dịch lại bắt đầu có chút xoắn xuýt. Tình nghĩa Lang Sa đối với mình, mình cũng rất rõ, nhưng mình đến cùng có thể tiếp nhận nàng sao?

Nói không thích, đó là dối gạt mình người. Nhưng nói đến yêu cũng chưa đến mức như thế. Lâm Dịch xoắn xuýt tại vấn đề này trong chốc lát, sau đó không thể không để nó sang một bên, tất cả đều thuận theo tự nhiên đi.

Trên đường đi cười cười nói nói, hai người đi thẳng về phía học viện. Trên đường ngừng lại một chút, tựa như tản bộ vậy, đợi đến khi hai người đến được cửa vào học viện, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi.

Nhìn đại môn vô cùng quen thuộc, nhất thời Lâm Dịch lại cảm khái ngàn vạn.

- Đã 300 năm rồi, tấm biển trên đại môn đã thay đổi rất nhiều lần a?

Nhìn tấm biển viết bốn chữ to "Học viện Ngũ Hành" trên cửa ra vào còn rất lớn, Lâm Dịch không khỏi cười cười hỏi.

Lâm Yến cũng nhẹ gật đầu, nói:

- Cũng đã rất lâu ta không tới đây rồi, tấm biển này cũng đã thay đổi ba bốn cái, cái này cũng là do Lạp Cổ Kỳ lão sư chấp bút ghi đấy.

Lâm Dịch gật đầu, chỉ thấy bốn chữ lớn "Học viện Ngũ Hành" cứng cáp hữu lực, tranh sắt ngân câu, một cổ khí thế trong bàng bạc lại lộ ra một phần tiêu sái đánh tới trước mặt, không có nội tình rất dầy, chỉ sợ không viết ra được mấy chữ đó.

- Ca, ca cũng muốn mang Lạp Cổ Kỳ lão sư cùng lên Thiên Giới sao?

Lâm Yến đột nhiên nhớ tới hỏi.

Lâm Dịch có chút sửng sốt, sau khi suy nghĩ một chút lắc đầu nói:

- Không, lão sư ở đại lục cũng có công việc mình muốn làm. Bây giờ tổng bộ hoàng tộc Đế quốc bị diệt, không biết tin tức đã đến đế đô chưa nữa. Nếu tin tức này được truyền ra, chỉ sợ đại lục này đã không còn được bình tĩnh nữa rồi. Lão sư với tư cách là hiệu trưởng học viện Ngũ Hành, lực ảnh hưởng trên đại lục cũng không nhỏ, hắn lại phi thường trung thành với đế quốc. Tuy rằng ta không hề để ý đến gia tộc kia làm "Hoàng tộc.

nhưng có thể nói ta vẫn không hề hi vọng bộc phát chiến tranh cỡ lớn. Lão sư ở lại chỗ này có tác dụng rất lớn để ổn định cục diện, theo ta lên Thiên Giới ngược lại không có tác dụng lớn lắm.

Nghe xong Lâm Dịch nói, Lâm Yến lại nhíu lông mày lại, oán trách thầm nói:

- Thật là, ca, các ngươi vì an toàn của đại lục, chống lại Thanh Long Bảo trên Thiên Giới kia, nhưng những người có chút thực lực ở vị diện lại tự mình đánh người người một nhà.

Lâm Dịch nghe xong cũng bất đắc dĩ cười khổ. Dục vọng của con người đối với quyền lực và lực lượng là vô cùng vô tận, lần này Thanh Long Bảo xâm lấn, nói theo hướng lớn hơn chính là một lần nguy cơ cực lớn của cả vị diện, mà hướng nhỏ hơn chính làm một lần nguy cơ lớn nhất của Bạch gia trong vài vạn năm trở lại đây. Năm đó khi cường giả tinh vị cảnh của Bạch gia nhiều như vậy, người không an phận trên đại lục đã không ít chớ đừng nói chi đến hiện giờ Bạch gia thoáng cái đã mất đi chín phần cường giả, nếu tin tức này truyền ra ngoài, chỉ sợ đại lục sẽ loạn mất.

Bất quá Lâm Dịch mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào. Những người này đánh tới đánh lui cũng không tạo thành uy hiếp gì đối với vị diện. Uy hiếp lớn nhất vẫn Thanh Long Bảo. Hơn nữa Lâm Dịch cũng cách nào thông tri cho từng cường giả tinh vị cảnh ở vị diện chuyện này được, hơn nữa bọn họ cũng không làm được gì, thông tri chỉ làm nhân tâm rối loạn thôi. Nếu Lâm Dịch cũng không có cách nào ngăn cản Thanh Long Bảo phá vỡ đại lục Bạch Đế thì tổng hợp lực lượng của cả vị diện cũng không có chút tác dụng.

- Tốt rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều, chúng ta đi gặp hiệu trưởng trước đã.

Lâm Dịch cười an ủi Lâm Yến một tiếng, lập tức nói.

Lâm Yến cũng chỉ có thể nhếch miệng, sau đó nhu thuận nhẹ gật đầu, hai người đi về phía học viện Ngũ Hành.

Học viện Ngũ Hành theo hình thức phong bế, nhưng ở cửa ra vào cũng có một cái cửa nhỏ, đó cũng là chỗ để giáo sư ra vào. Đương nhiên, trong phòng trực ban thời thời khắc khắc đều có người, phòng ngừa đệ tử trộm lén ra ngoài chơi, hoặc là một ít người lạ đi vào trường.

Trong phòng trực ban có một lão đầu tử đang ngồi đó, Lâm Dịch liếc mắt liền nhìn ra được lão đầu tử mắt có chút mờ này, tinh thần lực cũng không kém, tính ra thì trình độ cũng chừng Bát cấp dị năng giả, tuy rằng vô vọng tiến vào Tinh vị cảnh, bất quá thực lực lại không kém.

Lão đầu nghe thấy tiếng hai người Lâm Dịch, Lâm Yến vào cửa, hơi mở con mắt đục ngầu nhìn thoáng qua, sau đó dùng thanh âm già nua dò hỏi:

- Các ngươi tìm ai thế?

Nói ra chỉ sợ tuổi tác của Lâm Yến và Lâm Dịch cũng không thua kém đối phương bao nhiêu, nghe thấy thế, Lâm Dịch khách khí cười cười nói:

- Ta tìm hiệu trưởng Lạp Cổ Kỳ.

- Ca, Lạp Cổ Kỳ lão sư giờ đã không phải là hiệu trưởng rồi

Lâm Yến đột nhiên giật giật góc áo Lâm Dịch cười nói.

Lâm Dịch nao nao nói:

- Không phải hiệu trưởng rồi sao? Chúng ta tới học viện Ngũ Hành mà?

Lâm Yến che miệng cười nói:

- Không phải hiệu trưởng cũng có thể ở trong học viện mà, thực ngốc.

- Ách.

Lâm Dịch sai lập tức ngượng ngùng cười một tiếng, không nói gì.

Tình huống này cũng bình thường, một cường giả Thánh cấp nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tánh mạng gần như vô hạn. Nhưng mặc cho là ai muốn vĩnh viễn đứng ở một cương vị, chỉ sợ cũng không cách nào được a.

Huống hồ sau khi tiến vào Tinh vị cảnh, tâm tư của đa số người đều muốn tập chung vào việc đề thăng bản thân, cho nên loại chuyện này sẽ đổi cho người khác ngồi, còn mình thì lui lại.

Đương nhiên, lui lại thì lui lại, nhưng dù sao cũng đã ngồi ở cái ghế kia lâu như vậy, chung quy vẫn có chút cảm tình, cho nên lưu lại cũng là bình thường.

- Các ngươi là ai? Tìm lão hiệu trưởng có chuyện gì không?

Lão giả kia cao thấp đánh giá Lâm Dịch và Lâm Yến vài lần, cảm thấy cực kỳ lạ lẫm. Lâm Yến tuy rằng vẫn một mực sống ở chỗ này nhưng từ sau khi tốt nghiệp cũng không trở lại, cho nên người giữ cửa cũng không nhận ra nàng. Mà Lâm Dịch đã đi hơn ba trăm năm, vẫn ở trên Thiên Giới, lão giả càng không thể nào nhận ra hắn được rồi.

- Chúng ta là đệ tử trước kia của Lạp Cổ Kỳ lão sư, lần này là tới bái phỏng hắn, xin hỏi bây giờ ông ấy có ở trong học viện không?

Lâm Yến cười nói với lão giả.

Lão giả nghe vậy lại lộ ra thần sắc khiếp sợ. Từ khi Lâm Dịch và Lâm Yến vào cửa, hắn đã cảm giác được không đúng. Thực lực của đôi thanh niên nam nữ này, hắn không cách nào nhìn thấu được. Nhìn qua thì hai người hình như không có chút thực lực nào, nhưng từ khí độ và quần áo của song phương mà xem thì bất kể nói thế nào đều không giống như người bình thường. Hôm nay vừa nghe Lâm Yến nói vậy hắn có thể lập tức khẳng định, thực lực của hai người này có lẽ đều không kém, ít nhất cũng phải mạnh hơn mình vài phần, chẳng lẽ bọn hắn đúng là...

Nghĩ tới đây con mắt lão giả lộ ra vẻ khiếp sợ, lập tức lại có chút ảm đạm. Hai mắt đục ngầu của hắn liếc Lâm Dịch và Lâm Yến, lại nhớ tới chuyện của mình.

Hắn đã đến đây được nhiều năm, thời gian mà Dị năng của hắn thức tỉnh cũng được mấy chục năm rồi.

Người này là Tinh khiết nguyên tố hỏa hệ dị năng giả. cực kỳ hiếm thấy. Nếu như khi dị năng của hắn vừa thức tỉnh gặp được một minh sư, chỉ bảo cho hắn một chút, hắn rất có thể tiến vào được Tinh vị cảnh, nhưng tiếc.

Đáng tiếc vận khí của hắn thật không tốt, sau khi Dị năng giác tỉnh, bởi vì căn bản không có điều kiện học tập có hệ thống, đợi đến khi hắn nghe thấy ở thành phố Thiên Diệp có một học viện Ngũ Hành chuyên môn dạy người khác sử dụng dị năng thế nào thì dị năng của hắn đã thức tỉnh được mười năm rồi.

Bất quá vì muốn tăng thực lực của mình lên, hắn, từ mấy chục năm trước rốt cục đã đến được bước này, nhưng vì thời gian đã qua quá lâu, dị năng đã sớm bỏ qua thời kì tốt nhất để rèn luyện nên thành tựu của hắn cũng không quá lớn.

Bất quá thiên tư Tinh khiết nguyên tố cũng hơn người, sau khi trải qua học tập có hệ thống, thực lực của hắn một đường tăng vọt. Dùng thời gian sáu năm, từ một tên dị năng giả cấp hai đạt đến trình độ cấp tám. Bất quá đáng tiếc, thời kỳ dị năng khuếch trương tốt nhất đã bị hắn bỏ qua, hắn đã không cách nào tiến vào Tinh vị cảnh được nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất