Lâm Phỉ ngẩng đầu nhìn về phía vị tỷ muội này. Trên người Thư Mộng mặc một cái váy màu vàng, không nhiễm bụi trần. Ánh sáng tỏa ra từ huỳnh quanh hồng sắc chiếu vào khuôn mặt nàng làm hiện nên dung nhan tuyệt sắc, mang theo hàn ý và sự lạnh lùng.
- Mộng nhi vừa mới nhập định, đừng làm kinh động tới nàng.
Thủy Linh Lung nói, đặt cái ghế bên người Lâm Phỉ, ôn nhu nói:
- Muội muội ngồi đi, sau này đều là người một nhà, không cần câu thúc như vậy.
Lâm Phỉ đang luống cuống, nghe vậy cảm giác được sủng ái mà lo sợ, liền nói:
- Làm phiền tỷ tỷ rồi.
Nàng chính là một cường giả Thần cấp, trên Thiên Giới chính là một tồn tại đỉnh phong trong đỉnh phong. Thế nhưng khi đối mặt với Thủy Linh Lung không ngờ lại có thể bảo trì tư thái tôn kính như vậy. Bởi vì đối phương chính là thê tử của Lâm Dịch, có thể thấy được tình cảm của nàng đối với Lâm Dịch vô cùng sâu nặng.
Lâm Dịch ở một bên vô cùng xấu hổ, thành thật mà nói, nếu như không phải hắn gặp Lâm Phỉ thời gian nàng còn là một cường giả bình thường trên Thiên Giới mà cứu giúp, rồi xác định quan hệ, thì chờ đến khi Lâm Phỉ thành thần, hắn tuyệt đối không có cơ hội quen biết với một nữ tử như vậy. Vậy không cần phải nói tới yêu nhau a?
Hắn còn nhớ, lúc tên cường giả Thần cấp đến tìm hắn gây phiền phức cường đại ra sao. Vô luận là bề ngoài hay thực lực, hay tình cảm sâu nặng đối với Lâm Phỉ, chỉ sợ Lâm Dịch so với hắn còn kém hơn a?
Nghĩ tới đây lại có chút mơ hồ, sở hữu một mỹ nhân như Lâm Phỉ, đó chính là mơ ước của bất kỳ một nam nhân nào. Ôn nhu, thực lực cường đại, dung mạo tuyệt mỹ, bất luận là một điểm nào, đều có thể khiến cho nam nhân bình thường ham muốn không thôi. Càng không cần phải nói tới nam nhân toàn thiên hạ.
Trong lúc đang suy nghĩ, thanh âm mang theo sự nghi hoặc của Thủy Linh Lung vang lên:
- Lâm Dịch, không phải chàng đi tới đế đô sao? Vì sao đột nhiên lại cùng Lâm Phỉ muội muội trở về?
Lâm Dịch ngẩn người, sau đó vội vã nói:
- Tình hình cụ thể thì nàng nên hỏi Phỉ nhi, là nàng giục ta nhanh chóng trở về, chúng ta lập tức trở lại Thiên Giới.
- Trở lại Thiên Giới?
Thủy Linh Lung có chút kinh ngạc, chợt nhìn về phía Lâm Phỉ. Nàng đối với Lâm Phỉ có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả, ngoại trừ biết được tên đối phương, những thứ khác cũng không rõ ràng. Lúc này nàng mới nghi hoặc hỏi:
- Lâm Phỉ muội muội nhiều ngày qua không ở cùng một chỗ với Lâm Dịch, phải đi chỗ nào đó sao? Vì sao lại đột nhiên phải trở lại Thiên Giới?
Lâm Phỉ vội vàng nói:
- Tỷ tỷ gọi muội là Phỉ nhi là được rồi. Sở dĩ mấy ngày này muội không ở cùng một chỗ với Dịch ca là vì muội vừa trở về Thiên Giới một chuyến, vừa mới quay lại đây. Về phần nguyên nhân, một hai lời cũng không rõ ràng, chung quy hiện tại Dịch ca vô cùng nguy hiểm, phải trở lại Thiên Giới thì mới đảm bảo an toàn.
Nói xong, hai hàng lông mi của nàng đã nhíu lại, nhìn qua dường như vấn đề này vô cùng nghiêm trọng.
Lâm Dịch ngạc nhiên:
- Có nguy hiểm sao? Chẳng lẽ cường giả thần cấp sẽ xuất thủ với ta?
Lâm Phỉ nhìn hắn gật đầu nói:
- Tuy rằng không đúng lắm, nhưng cũng là ý tứ như vậy.
Lâm Dịch ngạc nhiên nói:
- Ta nào có đắc tội với cường giả Thần cấp a?
Nói xong, hắn nhíu mày trầm ngâm một chút, trong đầu chợt xẹt lên một cái tên, bừng tỉnh nói:
- Chẳng lẽ là Bách Nguyên Tông? Ta nhớ Kỳ Dương kia chính là đệ tử một cường giả Thần cấp. Lẽ nào bởi vì chúng ta động thủ làm bị thương Chu Trí Lâm, hắn liền thỉnh cường giả Thần Cấp tới đối phó ta?
Lâm Dịch cho rằng mình suy đoán như vậy hẳn sẽ không sai nhiều lắm. Dù sao, cường giả Thần cấp không có tùy tiện xuất động như vậy. Đã biết sau lưng người ta có cường giả Thần cấp lại mạnh mẽ đả thương người, có thể nói là không cấp cho vị cường giả kia một chút mặt mũi nào. Nếu như vậy mà bị cường giả Thần cấp tìm đến, thật ra có thể lý giải một chút.
Nghĩ tới đây, hắn lại thở dài, hàn quang trong mắt chợt lóe:
- Cường giả Thần cấp thì làm sao? Chu Trí Lâm kia khi dễ kẻ thiện lương, sợ kẻ ác. Ép buộc nữ tử cùng hắn thành thân, so với cường đạo có gì khác nhau? Ta không giết hắn tại chỗ chính là lưu lại mặt mũi cho vị cường giả Thần cấp kia rồi. Không nghĩ tới, hắn cư nhiên lại tìm tới cửa? Hừ, chẳng lẽ là cho rằng có thể dễ dàng khi dễ ta như vậy sao?
Thật ra, hiện nay Lâm Dịch quả thực không quá e ngại cường giả Thần Cấp. Quả thật, Thiên đạo của hắn so với cường giả Thần cấp thực sự không tính là cái gì. Thế nhưng có lực lượng của thú văn, đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Cho dù là cường giả Thần cấp cũng không dám đơn giản trêu chọc. Nếu thực sự phải đánh nhau, Lâm Dịch cũng không phải là một cường giả Hư Thần Cảnh bình thường, không có chút năng lực phản kháng.
Nhưng mà, có chút ngoài ý muốn, Lâm Dịch không ngờ lại lắc đầu, hai hàng lông mi nhíu lại, nói:
- Nếu chuyện chỉ như vậy thì đơn giản rồi. Ài. Cụ thể mọi chuyện ta sẽ kể lại cho chàng sau. Việc cấp bách hiện tại chính là phải mau chóng trở lại Thiên Giới.
Thủy Linh Lung nghe hai người nói vậy, căn bản không hiểu gì. Chỉ là nhìn biểu tình chau mày của hai người, liền biết chuyện này cũng không đơn giản. Nhất là khi nghe thấy bốn chữ "Cường giả Thần cấp.
Thủy Linh Lung liền biết tình cảnh hiện tại của Lâm Dịch phi thường nguy hiểm không khỏi có chút lo lắng nói:
- Đến tột cùng là có chuyện gì vậy? Lâm Dịch, Thần cấp là sao? Hiện tại chàng lâm vào hiểm cảnh là sao?
Lâm Phỉ thấy Thủy Linh Lung có chút sốt ruột, vội vã nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, tuy rằng tình cảnh hiện tại của Dịch ca cũng không an toàn. Chỉ là muốn chân chính đả thương hắn cũng không hề dễ dàng. Chỉ cần chúng ta mau chóng trở lại Thiên Giới liền có biện pháp. Cụ thể mọi chuyện như thế nào, chờ sau khi lên Thiên Giới muội sẽ kể chi tiết cho mọi người.
Thủy Linh Lung nghe vậy tức thì ngẩn ra, nghe ngữ khí của Lâm Phỉ, dường như mặc dù có chút lo lắng, thế nhưng cũng không nóng nảy. Dường như còn có đường lui, lẽ nào, nàng có biện pháp chế ngự cường giả Thần Cấp.
Thủy Linh Lung mở to mắt, tuy rằng trước mắt có thể thả lỏng một chút, thế nhưng trong đôi mắt lại có chút khẩn trương. Một cô gái xinh đẹp, có chút yếu ớt trước mắt, Thủy Linh Lung thực sự không dám tin tưởng nàng và bốn chữ cường giả Thần cấp cường hãn này có liên quan.
Chỉ là nếu đối phương đã nói như vậy, Thủy Linh Lung cũng chỉ có thể tạm thời tin tưởng, nàng nói:
- Thế nhưng lúc này Mộng nhi đột nhiên cảm giác được bản thân tựa hồ có đột phá, cho nên có khả năng thời gian nhập quan sẽ khá dài. Nếu như bị mạnh mẽ đánh thức...Nặng thì bị thương nặng tại chỗ, thực lực suy giảm. Nhẹ thì sau này muốn một lần nữa tiến vào cửa này cũng cực kỳ khó khăn.
Lâm Dịch nghe vậy, cũng có chút do dự. Hiện tại hắn tuy rằng đã là Hư Thần cảnh đỉnh phong, thế nhưng nếu như mạnh mẽ đánh thức người đang bế quan, nhất là đang trong giai tầng thứ quan trọng, chỉ sợ sẽ lưu lại một ít di chứng. Nhưng nếu như để cho Thư Mộng tìm hiểu, thì sẽ chậm trễ thời gian.
Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi, Lâm Phỉ lại đứng lên, cười nói:
- Không bằng để muội thử xem.
Lâm Dịch nghe vậy tâm thần buông lỏng, ở đây có một cường giả Thần cấp hàng thật giá thật, bằng vào thực lực của cường giả Thần cấp, nếu như có nàng động tay vào, vậy khẳng định sẽ có thêm phần trăm nắm chắc không ảnh hưởng tới người đang bế quan.
- Muội sao? Thế nhưng...
Lâm Dịch còn chưa nói, Thủy Linh Lung bị dọa cho sợ hãi. Bản thân có thực lực Tinh Vị cảnh, nàng đương nhiên cũng hiểu rõ tầm quan trong của việc này.
Nếu như Lâm Dịch xuất thủ, nàng đã từng kiến thức qua thực lực của hắn thì còn có chút tin tưởng. Thế nhưng nàng cũng không biết Lâm Phỉ này nông cạn ra sao, vì thế nàng có chút hoài nghi.
Lâm DỊch thấy thế cười nói:
- Yên tâm đi Linh Lung, thực lực của Phỉ nhi so với ta còn cường hãn hơn.
- A...
Thủy Linh Lung nghe vậy nhất thời mở to hai mắt nhìn. Lâm Phỉ cũng nhẹ nhàng cười cười, sau đó trắng mắt liếc nhìn Lâm Dịch, ngữ khí chân thành nói với Thủy Linh Lung:
- Tỷ tỷ yên tâm, Phỉ nhi nếu như đã dám nói những lời này, tự nhiên trong lòng có nắm chắc, không để Mộng tỷ tỷ xảy ra bất cứ chuyện gì.
Thủy Linh Lung thấy nàng cũng chắc chắn như vậy, sau khi suy nghĩ một lát, cắn răng nói:
- Vậy phiền phức cho muội rồi.
Lâm Phỉ che miệng cười:
- Tỷ khách khí rồi, vừa rồi không phải tỷ đã nói là chúng ta là người một nhà sao? Sao bây giờ lại còn nói những lời như vậy?
Thủy Linh Lung ngây người một chút, chợt bất đắc dĩ lắc đầu bật cười nói:
- Tốt, vậy muội muội nhanh chóng động thủ đi.
Lâm Phỉ lúc này mới cười cười, đi tới bên người Thư Mộng. Bàn tay nhỏ bé xòe ra, lam sắc quang mang hiện lên, một cỗ linh lực nhất thời tràn ngập toàn bộ gian phòng.
Con mắt Thủy Linh Lung tê đi, cái miệng nhỏ nhắn cũng nhếch lên một cách vô thức. Quá cường đại rồi, nàng thậm chí có thể cảm giác được linh lực tràn ngập toàn bộ gian phòng, trong nháy mắt dày đặc.
Lam sắc quang mang từ trong tay Lâm Phỉ bay ra, nhất thời bao phủ xung quanh thân thể Thư Mộng đang ở trên không trung. Chỉ thấy thân thể nàng run lên, trên khuôn mặt trong trẻo và lạnh lùng mang theo sự lạnh lẽo không ngờ lại có chút vui mừng.
Từng đạo linh lực giống như lam sắc cự long điên cuồng chui vào trong thân thể của Thư Mộng. Lâm Dịch lúc này đang ở trước mặt nàng cũng có thể cảm nhận được thực lực của nàng đang điên cuồng đề thăng.
- Đây chính là thực lực chân chính của cường giả Thần Cấp sao?
Cho dù là Lâm Dịch cũng phải trừng mắt ra. Hắn cảm giác được rõ ràng, Thư Mộng vừa rồi chỉ là Đại Tinh vị hạ giai, trong thời gian ngắn không ngờ lại đột phá Đại Tinh vị thượng giai. Hiện tại vẫn còn đang điên cuồng đề thăng.
Lâm Dịch ngơ ngác nhìn, rồi lại nhíu mày. Thư Mộng điên cuồng đề thăng như vậy, tuy rằng trong thời gian ngắn có thể làm cho thực lực đề thăng lớn, thế nhưng về lâu về dài, dù sao đây cũng không phải là do chính mình đề thăng, vô luận là thao túng hay là sự đề thăng sau này đối với nàng mà nói có cản trở rất lớn.
Chỉ là lúc này hắn cũng không có ngăn cản Lâm Phỉ, đương nhiên, hắn cũng tin tưởng Lâm Phỉ cũng không có khả năng làm chuyện như thế a?
Qua ba chung thời gian sau, Lâm Phỉ thu hồi năng lượng của mình. Chỉ một thoáng, căn phòng tối đi, nhưng thân thể Thư Mộng trên không trung, vẫn như cũ có một tầng hồng sắc quang mang. Mà Lâm Dịch cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, thực lực của nàng hiện tại đã là Đại Tinh vị thượng giai đỉnh phong. Tùy thời đều có thể đánh vỡ bình cảnh này, tiến vào Thiên Vị cảnh.
Mà Thiên Vị cảnh, cũng là trình độ của chiến sĩ tứ giai.
Từ chiến sĩ bậc một lên tới chiến sĩ tứ giai? Loại tốc độ này, có bao nhiêu kinh khủng a?
Lâm Dich hít sâu một hơi cũng không có nói gì.
Lâm Phỉ quay đầu lại nhìn thấy biểu tình của Lâm Dịch, che miệng cười nói:
- Yên tâm đi, muội đương nhiên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Mộng nhi tỷ tỷ sỡ dĩ có thể đề thăng nhanh như vậy, là bởi vì trong cơ thể tỷ ấy muội phát hiện ra một cỗ lực lượng khổng lồ. Mà cỗ lực lượng kia cơ hồ tiếp cận tới trình độ lục giai. Hơn nữa, tu vi tinh thần của tỷ ấy cũng cực kỳ tinh thuần, đã đạt tới trình độ ngũ giai. Đáng tiếc đây không phải là ở trên Thiên giới, bằng không trong nháy mắt muội có thể khiến cho Mộng tỷ tỷ trở thành một chiến sĩ lục giai.
Lâm Dịch ngẩn người, chợt nói:
- Một cỗ lực lượng khổng lồ? Chẳng lẽ là "Huyết hạn truyền thừa?
- Huyết hạn truyền thừa? Đó là gì?
Lâm Phỉ cũng ngặc nhiên, nghi hoặc hỏi. Lâm Dịch lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, đó là một loại bí thuật, dường như có thể khiến cho lực lượng từ trên người những người đi trước, không xác định được di truyền tới hậu bối mang trên người huyết mạch của hắn. Dường như đây chính là một loai truyền thừa thuật cổ quái a.
Lâm Phỉ ngạc nhiên, ánh mắt chợt sáng lên, nói:
- A, ta đã hiểu. Đây hắn là bí thư ở Huyền Nam Thiên, Luân Hồi Chu Tước phải không?
Luân Hồi Chu Tước? Lâm Dịch ngạc nhiên.
Lâm Phỉ gật đầu, hướng về phía Thư Mộng nói:
- Thì ra là thế, khó trách. Luân Hồi Chu Tước chính là một môn bí thuật của Tứ Chu Tước chưởng quản giả Huyền Nam Thiên. Ngoài hiệu quả cực kỳ thần kỳ là trọng điệp ra. Theo như lời chàng nói, lực lượng của những tiền bối đi trước, sẽ tùy cơ xuất hiện trong cơ thể hậu bối trực hệ có huyết mạch của hắn. Thế nhưng cũng không phải nhận toàn bộ. Trên thực tế, loại hiệu quả này chính là trọng điệp. Nói đơn giản hơn, đời đầu tiên có thực lực là một, như vậy đợi một thời gian sau, thực lực của đời thứ hai sẽ biến thành hai. Đến đời thứ ba liền biến thành bốn. Đến đời thứ bốn liền biến thành tám, tốc độ gia tăng năng lượng phi thường nhanh chóng. Nhiều nhất có thể trọng điệp tới trình độ Hư Thần cảnh đỉnh phong.
Những lời Lâm Phỉ nói khiến cho Lâm Dịch và Thủy Linh Lung trừng con mắt lên, bọn họ hoàn toàn không biết
"Huyết hạn truyền thừa" này không ngờ lại ngưu tới như vậy.
- Chỉ là đáng tiếc.
Lâm Phỉ lắc đầu nói:
- Bởi vì huyết mạch mỗi đời đều chỉ có thể xuất hiện một người thừa kế. Cần phải chờ đến khi người thừa kế đời trước tử vong mới có thể gặp được người thừa kế kế tiếp. Quá trình của nó có chút giống như hiến tế. Hơn nữa mỗi một lần trọng điệp, thực lực chân chính mở ra lại càng khó khăn, nhất là khi đạt được tới trình độ ngũ giai. Nếu như không có cường giả Thần cấp dẫn đạo, căn bản không có khả năng đề thăng.
Thực lực bản thân người thừa kế, cũng sẽ bởi vì bí thuật mà không tăng lên. Vì vậy, Luân Hồi chu tước đứng đầu những bí thuật, thế nhưng chân chính thấy người thừa kế thành thục xác suất cũng cực nhỏ.
Nguồn: http://truyen360.com
- Người thừa kế thành thục?
Lâm Dịch hiếu kỳ hỏi:
- Thế nào mới được coi là người thừa kế thành thục?
Lâm Phỉ cười nói:
- Chí ít khi từ đời này sang đời khác, khi thực lực người thừa kế toàn bộ được giải khai, trực tiếp đạt được cảnh giới Hư Thần cảnh, có thể xưng là người thừa kế thành thục. Mà như Mộng tỷ có thể đạt được tới Lục giai, có thể coi là mười thành đạt tới chín đi a.
Lâm DỊch như bừng tỉnh, không nghĩ tới Huyết hạn truyền thừa không ngờ lại có nhiều học vấn như vậy.
Trong khi nói, hai mắt hắn nhìn Thư Mộng, thấy toàn thân nàng run rẩy một chút, năng lượng hồng sắc nhất thời thu liễm, cuối cùng chậm rãi biến mất. Nàng mở hai mắt, mang theo sự vui mừng khó có thể dấu đi.
- Linh Lung tỷ, cuối cùng ta đã đạt được.
Còn chưa thấy rõ tình huống chung quanh, Thư Mộng đã hài lòng hô lớn, thế nhưng sau khi thấy những người có mặt phía dưới lại sửng sốt.
Thủy Linh Lung. Lâm Dịch, còn có một nữ nhân khác?
Thư Mộng vừa nhìn thấy, nụ cười trên mặt dần dần thu liễm lại, nàng chậm rãi từ không trung hạ xuống.
- Chúc mừng nàng, Mộng nhi.
Lâm Dịch vội vã mở miệng.
Thư Mộng gật đầu, sắc mặt không chút biểu tình, con mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phỉ, mơ hồ có một tia địch ý.
Lâm Phỉ lúc này cũng khẩn trương, vừa rồi nói tới bí thuật thiên giới còn thong dong, lúc này lại có chút khẩn trương.
- Ngươi chính là nữ nhân của Lâm Dịch tại Thiên Giới sao?
Hai hàng lông mi Thư Mộng nhíu lại, mở miệng nói.
Trong lòng Lâm Dịch giật thót lên, không đợi Lâm Phỉ lên tiếng, hắn đã khẽ cau mày, mở miệng nói:
- Mộng nhi.
- Chàng ra ngoài trước cho ta.
Thư Mộng không đợi Lâm Dịch nói xong, đã mở miệng nói.
Lâm Dịch trừng mắt, thần sắc có chút giận dữ, nhưng nghĩ mình tự tung tự tác, cũng không có lý do để giận dữ. Hắn lo lắng thở dài, nghiêm nghị nói:
- Mộng nhi, mặc kệ là như thế nào, Phỉ nhi giống nàng với Linh Lung, đều là nữ nhân của ta. Nếu muốn giận, muốn đánh muốn mắng, ta đều xin chịu, thế nhưng đây cũng không phải lỗi của Phỉ nhi.
Nói xong, hắn nhìn về phía Lâm Phỉ. Lâm Phỉ hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nhìn về phía hắn, gật đầu. Lâm Dịch lúc này mới nhìn về phía Thủy Linh Lung.
Thủy Linh Lung không biết lần này Thư Mộng bị làm sao, thấy Lâm Dịch nhìn về phía nàng, nàng sửng sốt một chút, chợt thở dài một tiếng, gật đầu.
Lâm Dịch lúc này mới xoay người, đi ra khỏi phòng.
Sau khi Lâm Dịch rời khỏi phòng, căn phòng liền lâm vào trạng thái vô cùng quỷ dị. Ba nữ nhân, lẳng lặng đối diện không nói gì.
Khuôn mặt Thư Mộng trầm xuống, nhìn từ trên xuống dưới Lâm Phỉ một lát, dường như muốn xem kỹ nàng. Lâm Phỉ hít sâu một hơi, cũng lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
Thủy Linh Lung lại nhìn Thư Mộng, lát sau lại nhìn Lâm Phỉ, một lát sau mới khẽ thở dài một hơi, mở miệng nói:
- Mộng nhi, muội ấy...
Bàn tay Thư Mộng giơ lên, năng không cho Thủy Linh Lung nói. Thủy Linh Lung mở miệng, thế nhưng cuối cùng lại không biết nói như thế nào.
Thư Mộng lẳng lặng nhìn Lâm Phỉ một hồi lâu, đột nhiên hít sâu một hơi, chợt cười một tiếng thật lớn:
- Chính là Phỉ nhi muội muội sao?
Yên lặng.
Bất thình lình chuyển biến thái độ tới ba trăm sáu mươi độ khiến cho Lâm Phỉ và Thủy Linh Lung dại ra, Lâm Phỉ ngơ ngác gật đầu, không biết trả lời ra sao.
- Quả nhiên rất đẹp...Thảo nào có thể khiến cho tên oan gia kia thần hồn điên đảo.
- Mộng tỷ tỷ, ta...
Lâm Phỉ vội vã muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích ra sao. Dù sao, năm đó nàng và Lâm Dịch ở cùng một chỗ, quả thực là do nàng chủ động.
Thư Mộng che miệng cười, nói:
- Được rồi, được rồi, ta biết rồi, biết rồi. Hoan nghênh muội, từ nay về sau, chúng ta đã là người một nhà, cũng không nên gò bó quá như vậy.
Thủy Linh Lung có chút ngạc nhiên nhìn Thư Mộng, dường như muốn xác định nàng có phải là bị kích động quá nên đầu óc mới không rõ ràng như vậy a. Nàng mới thử hô một tiếng:
- Mộng nhi, muội, muội không có việc gì chứ?
Thư Mộng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:
- Thật ra muội có chút có sao đấy. Nhưng không có biện pháp a, không ngờ mị lực của tên oan gia kia lại lớn như vậy, lại có thể khiến cho một muội muội xinh đẹp như vậy thương yêu, dù muội có ác như thế nào cũng không thể không nhận a.
Lâm Phỉ ngơ ngác nhìn nàng. Lại không biết nói ra sao. Hiện tại, nàng không có mảy may một chút khí độ của cường giả Thần Cấp.
Thư Mộng đi lên phía trước, dắt tay Lâm Phỉ, vừa cười vừa nói:
- Phỉ nhi muội muội không nên trách ta a. Kỳ thực ta làm vậy là muốn cho tên oan gia kia nhìn thấy. Bằng không, ai biết sau này hắn còn dẫn về cho chúng ta bao nhiêu tỷ muội nữa đây? Hiện tại còn thiếu một người là đủ bàn mạt trượt rồi.
Cuối cùng, ngữ khí có chút phiền phuộn, chỉ là nghe giọng nói của nàng không có bao nhiêu tức giận.
Thủy Linh Lung và Lâm Phỉ đều ngây người. Tức thì che miệng cười.
Lâm Phỉ hít sâu một hơi, quay về phía Thư Mộng và Thủy Linh Lung dịu dàng quỳ gối, nói:
- Muội muội Lâm Phỉ ra mắt Mộng tỷ tỷ, Lung tỷ tỷ.
Thư Mộng và THủy Linh Lung vội vã tiến lên nắm lấy một cánh tay của nàng, nâng Lâm Phỉ dậy. Thư Mộng vừa cười vừa nói:
- Từ nay về sau chúng ta chính là tỷ muội, chính là người một nhà, không cần giữ kẽ như vậy.
Nói xong, cũng bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cửa, phiền muộn nói:
- Tiện nghi cho tên đại hoa tâm này rồi.
Lâm Phỉ nghe vậy mỉm cười, hai vị thê tử của Lâm Dịch là người hiền lành, bằng không cho dù nàng là cường giả Thần cấp, sợ rằng sau này cũng không được thư thái. Nàng dù sao cũng yêu Lâm Dịch, cũng không muốn bởi vì quan hệ với mình mà khiến cho Lâm Dịch khó xử.
Khuôn mặt Lâm Phỉ ửng đỏ, thay Lâm Dịch giải thích nói:
- Kỳ thực, Dịch ca khi ở Thiên Giới vô cùng tưởng niệm hai vị tỷ tỷ. Năm đó...năm đó nếu không phải Phỉ nhi không để ý tới liêm sỉ dây dưa. Chỉ sợ cũng không có phúc đứng đây với mọi người.
Thư Mộng cũng bất đắc dĩ lắc đầu cười nói:
- Được rồi, Lâm Dịch đã đem thời gian quen biết với muội nói qua với chúng ta một lần. Thành thật mà nói, ban đầu còn không thể tiếp thu, thế nhưng khi nhìn thấy Phỉ nhi muội muội, ta có thể lý giải được. Ngay cả ta đều không nhịn được Phỉ nhi muội muội mê hoặc. Chứ đừng nói tên đại hoa tâm kia.
Thủy Linh Lung gật đầu cười nói:
- Một đại mỹ nhân như Phỉ nhi muội muội, nếu như ta là nam nhân chỉ sợ cũng không giữ được mình.
Lâm Phỉ tức thì đỏ mặt, cũng hài lòng cười.
Nói ngắn ngủi mấy câu, bởi vì thái độ của Thư Mộng đột nhiên chuyển biến, Lâm Phỉ hiện tại cũng không cảm giác được sự câu nệ.
- Kỳ thực mấy ngày nay ta thật sự muốn giáo huấn tên đại hoa tâm kia một cái. Đáng tiếc tỷ tỷ nhẹ dạ, lại chạy đi an ủi hắn. Không phải là trách tỷ, nếu như tỷ còn dung túng cho hắn như vậy, nếu cứ như thế, nhà chúng ta sẽ không còn chỗ.
Thư Mộng liền biển hiện bản thân không cùng trận tuyến với Thủy Linh Lung, sắc mặt có chút bất mãn. Thủy Linh Lung che miệng cười nói:
- Cũng không biết ngày đó là ai hỏi đến cùng xem ta và hắn nói chuyện gì a.
Khuôn mặt Thư Mộng tức thì đỏ lên, hờn dỗi nói:
- Tỷ tỷ, tỷ...
Thủy Linh Lung che miệng cười trộm, Lâm Phỉ ở bên cạnh cũng bật cười.
Lâm Phỉ đột nhiên nhớ tới vị nữ tử ở Bách Nguyên Tông kia, đột nhiên mở miệng nói:
- Được rồi. Hai vị tỷ tỷ, mọi người có biết một người con gái tên Lang Sa không?