Công Tử Điên Khùng

Chương 146: Cần thứ gì đó

- Anh đừng hòng…

Nghe thấy Lâm Vân nói vậy, lại còn thấy ánh mắt hèn hạ bỉ ổi của Lâm Vân đang nhìn mình, cô gái nãy rùng mình một cái. Tự nhủ người này thực không biết xấu hổ.

- Tôi đừng hòng làm gì? Xem ra tôi đành phải cởi sạch y phục của cô, sau đó ném tới đường lớn thôi. Chỉ là thời tiết lạnh như vậy, nên tôi sẽ ném cả người này cùng cô ra đường, hai người có thể giúp nhau sưởi ấm. Ừ, cứ làm như vậy đi.

Lâm Vân nói xong, muốn cởi quần áo của cô gái.

- Đừng làm vậy….

Cô gái ngọ nguậy để Lâm Vân không cởi được áo. Nhìn người này không chút nào do dự muốn cởi áo mình, có thể thấy người này đúng là một đồ vô sỉ. Hắn đã nói là có khả năng là làm được.

Dù mình làm việc lại cẩn thận, hắn không nhận ra, nhưng vạn nhất hắn thực sự làm như vậy, mình quả thực là sống không bằng chết. Nếu như nói lúc đầu rơi lệ là vì ủy khuất hơn sợ hãi. Hiện tại nước mắt rơi là do thực sự sợ hãi. Những điều mà Lâm Vân dọa chính là những điều mà con gái sợ nhất. Thà mình đáp ứng yêu cầu của tên ác ma này, còn hơn bị hắn cởi quần áo ném trên đường cái.

"Không ngờ lần đầu tiên của mình lại bị tên ác ma này dùng cách như vậy cướp đi."

- Tôi đáp ứng yêu cầu của anh…

Lúc tay của Lâm Vân gần chạm vào áo của cô gái, cô gái vội vàng vừa nói vừa rơi nước mắt.

- Nói sớm có phải không có việc gì không. Thiệt là, tôi ghét nhất là thói ỡm ờ. Rõ ràng thích lại hết lần này tới lần khác làm bộ rụt rè. Làm người dứt khoát vẫn tốt hơn.

Lâm Vân nói xong, giơ tay về phía cô gái.

- Anh… Đồ vô sỉ, anh trực tiếp ném tôi tới đường lớn đi, dù có chết tôi cũng không để cho anh được toại nguyện…

Nghe Lâm Vân nói vậy, cô gái liền bạo tẩu.

- Cô thực sự muốn vậy sao? Vậy thì tôi không khách khí nữa.

Lâm Vân lại muốn cởi áo.

- Từ từ, tôi, tôi…

Cô gái liền khóc lớn. Nàng có bao giờ bị khi dễ như vậy đâu. Mà hiện tại nàng rõ ràng phải cúi đầu dưới dâm uy của cái tên mà nàng rất hận này.

- Nếu cô đã đồng ý thì chúng ta nhanh nhanh kiếm chỗ giải quyết thôi. Một diễm ngộ như vậy tôi cũng không có gặp nhiều.

Lâm Vân vừa nói vừa quan sát cô gái.

Trong ánh mắt của cô gái hiện lên vẻ khinh bỉ. Ngươi còn không gặp nhiều chuyện như vậy. Nhìn ngươi là biết là một tay khách làng chơi sành sỏi không biết xấu hổ rồi. Nghĩ tới đây, đột nhiên lại nghĩ, nếu hắn là khách làng chơi, thì mình là cái gì? Trong lòng càng thêm ủy khuất.

- Còn y?

Cô gái thấy Lâm Vân rõ ràng xoay người rời đi nhưng không quan tâm tới đồng bọn của nàng nằm ở dưới đất, liền hỏi.

- À, ý của cô là trước ném y lên đường cái rồi chúng ta mới làm việc phải không? Như vậy có phải hay không sẽ tốn thời gian của đôi ta?

Lâm Vân có chút nghi hoặc nhìn cô gái này.

- A, không phải…

Cô gái vội nói.

- Vậy thì nắm chặt thời gian, dài dòng làm gì? Còn không mau đi.

Lâm Vân nói.

Nói xong trực tiếp xoay người rời đi, cô gái đành phải đi theo sau Lâm Vân, nước mắt còn đang đảo quanh. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Cô bao tuổi rồi? Tên là gì? Làm ở đâu?

Lâm Vân vừa đi vừa hỏi.

- Có quan hệ gì với anh? Anh làm xong thì thả tôi ra là được. Cần gì phải hỏi những cái khác.

Cô gái ương bướng nói, dù sao đã đáp ứng hắn rồi, hắn chắc sẽ không làm gì mình nữa. Cứ coi như là bị cưỡng gian đi. Nghĩ tới đây nàng vừa lạnh vừa khổ sở.

- Ừ, không sai, quả nhiên là lão luyện.

Lâm Vân một bên khen một bên cảm thán. Nhưng tiếng nói lại chuyển:

- Không muốn nói ra thì dẫn đường đi.

Nghe thấy thanh âm của Lâm Vân trở nên lạnh lùng, cô gái còn không kịp phản ứng, trong lòng thầm nói, người này điên khùng gì vậy?

- Tôi làm sao biết anh muốn tới nhà nghỉ nào?

- Đi nhà nghỉ làm gì?

Lâm Vân quay đầu, kỳ quái nhìn cô gái hỏi.

- Anh không muốn đi nhà nghỉ, chẳng lẽ là tới nhà anh?

Miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, đến nhà anh cũng tốt. Hôm nay anh chiếm tiện nghi của tôi, lúc về đã biết địa chỉ nhà của anh rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Nhưng người này thật ngu như vậy? Thật muốn mang mình về tới nhà hắn?

- Tôi dẫn cô tới nhà tôi làm gì? Tôi cũng không bảo là đưa cô tới nhà nghỉ.

Lâm Vân đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào cô gái nói.

- Chẳng lẽ anh muốn làm chuyện đó ở đây? Cho dù tôi chết cũng không để cho anh làm vậy.

Cô gái thấy Lâm Vân đứng lại nhìn chằm chằm mình, vội vàng kéo quần áo lại.

- Cô nghĩ cái gì vậy? Cho dù cô muốn làm chuyện đó cũng phải đợi tôi giải quyết xong một việc. Sau đó dù cô có van cầu tôi, cũng phải xem tôi có hứng hay không, mới có thể lo lắng đưa cô tới nhà nghỉ.

- Tuy nhiên, hiện tại lập tức đưa tôi tới chỗ ở của cô. Đừng để tôi phải tức giận. Tôi mà đã tức giận, thì chắc cô cũng biết hậu quả là bị ném ở trên đường chứ? Hắc hắc.

Thanh âm của Lâm Vân lại trở nên tà ác.

- Anh, anh không phải muốn tôi đi tới nhà nghỉ sao?

Hiện tại cô gái mới rõ, hóa ra mình bị tên này đùa bỡn.

- Anh lại dám vũ nhục tôi như vậy, anh, tên hỗn đàn này…

Biểu hiện của cô gái hiện tại còn giận dữ hơn lúc cô ta tưởng Lâm Vân muốn cưỡng bức mình.

- Ách, nếu không đi nhà nghỉ là vũ nhục cô, vậy thì tôi sẽ không vũ nhục cô nữa. Chúng ta trước đi thuê phòng nghỉ vậy.

Lâm Vân giống như lúc này mới kịp phản ứng.

Cô gái này liền ngây ngẩn cả người. "Đúng vậy, nếu hắn không đưa mình đi thuê phòng nghỉ, chẳng phải mình tránh được một kiếp sao. Vậy mà mình lại nói như vậy. Nhưng người này thật đáng giận, hắn cố tình nói dối để mình suy nghĩ tới việc đấy. Mục đích của hắn là khiến mình sợ bóng sợ gió mà thôi. Dù sao mất mặt một lúc còn nhẹ hơn việc mình mất đi cái kia rất là nhiều"

- Anh muốn tôi mang anh đi tới nơi nào?

Cô gái bỗng phản ứng, vôi vàng hỏi.

- Cô tên là gì, hiện tại đang ở đâu?

Lâm Vân đột nhiên hỏi lại.

- Tên Diệp Điềm, ở…Anh muốn hỏi tôi những cái này làm gì?

Cô gái tên Diệp Điềm vừa nói tên, vội vàng dừng lại.

- Đừng nói nhảm nhiều, mau đưa tôi tới chỗ ở của cô. Không cần cô thuộc tổ chức hoặc bang hội nào. Nhưng muốn chọc tới tôi thì phải chịu hậu quả. Còn có, cô và đồng bọn của cô cần Ngũ Thải Phỉ làm cái gì? Mà thôi, đợi lát nữa tôi sẽ hỏi lão đại của cô.

Lâm Vân lạnh lùng khẽ hừ một tiếng. Chẳng muốn dài dòng với cô nàng này.

Lúc này Diệp Điềm mới hiểu hắn đã sớm nhìn ra mình là người lấy trộm Ngũ Thải Phỉ trên xe lửa kia. Hóa ra, từ nãy giờ là hắn đùa cợt mình.

Khuôn mặt của nàng lúc trắng lúc đỏ. Trong đầu đang đấu tranh không biết có nên dẫn hắn đi không. Lâm Vân lạnh lùng nhìn cô nàng Diệp Điềm này, cũng không thúc giục cô ta, mà chờ cô ta đưa ra kết quả. Nếu cô ta không muốn chủ động dẫn mình tới đó, mình vẫn có nhiều cách để tìm ra tổ chức phía sau cô ta. Hắn tuyêt đối không thể để cho một tai họa ngầm tiếp tục tồn tại.

Hắn tin tưởng dùng thực lực hiện tại của mình, đánh bại một tổ chức là không có vấn đề gì.Mặc kệ cô gái này có lai lịch thế nào, Lâm Vân sẽ không để ý. Hắn không thích lưu lại tai họa đằng sau. Một khi mình có đủ thực lực, mình sẽ xóa bỏ toàn bộ tai họa ngầm đi. Kể cả Lý gia cũng ở trong đó. Lâm Vân biết hiện tại chưa thể động vào Lý gia. Tuy có thể ra mặt đánh bại vài người của Lý gia, nhưng Lý gia là một gia tộc khổng lồ, họ sẽ không thiếu người để phái đi báo thù mình. Lúc đó chỉ có thể đi ngoại quốc. Nhưng ngoại quốc chắc gì đã an toàn hơn ở trong nước. Bởi hắn còn chưa biết ở ngoài Hoa quốc có thể tồn tại những thế lực mà hắn không ngờ tới không.

Diệp Điềm chính đang đắn đo, thì có tiếng điện thoại vang lên. Nàng thấy Lâm Vân chỉ thờ ơ nhìn mình, vội lấy điện thoại di động ra nghe:

- Ừ đúng vậy…Muốn em mang hắn tới? Ừ…Em lập tức tới.

- Anh không phải muốn tôi mang anh tới chỗ của chúng tôi sao? Đi thôi.

Diệp Điềm tắt điện thoại nói với Lâm Vân.

Lâm Vân gật đầu nói:

- Còn do dự gì nữa, dẫn đường.

Diệp Điềm trở lại nhà hàng ban nãy để lấy xe. Hai người lên xe, Diệp Điềm lúc ngoặt đông lúc ngoặt tây. Không biết đi bao lâu, cô ta vừa lái vừa chú ý biểu lộ của Lâm Vân. Trong lòng tự nhủ, người này khẳng định đang nhớ đường. Lúc rẽ ngoặt, lại liếc Lâm Vân thì thấy hắn rõ ràng đang ngủ. Diệp Điềm liền buồn bực. "Không biết người này là lợi hại hay ngu ngốc? Rõ ràng sắp đến nơi nguy hiểm còn có thể ngủ được. Chẳng lẽ hắn không biết hậu quả sẽ nhận được sao?"

Lâm Vân đương nhiên sẽ không quan tâm. Qua thân thủ của người bị mình đánh ngất xỉu kia, là biết tổ chức này chắc toàn người bình thường, không có cao thủ gì cả.

Xe không biết đi được bao lâu thì dừng ở bên ngoài môt biệt thự. Ở bên ngoài biệt thự chỉ có một cái đèn đường chiếu sáng, nên khá tối, nhìn không rõ ở bên trong.

Diệp Điềm bước xuống xe, đi vào, Lâm Vân cũng đi theo. Diệp Điềm thấy khóe miệng của Lâm Vân còn mang theo vẻ cười, âm thầm tự nhủ người này thật lớn mật, dám theo mình vào mà không sợ gì cả.

Lâm Vân im lặng đi đằng sau Diệp Điềm tới cửa chính của biệt thự thì cánh cửa được tự động mở ra.

Tuy có chút tối, nhưng vẫn lờ mờ trông thấy một cái bàn và TV trong phòng khách biệt thự. Thậm chí còn có một người nam tử đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, giống như đang ngủ gật. Lâm Vân biết tay kia không có ngủ mà đang theo dõi hắn. Cửa sau lưng lại tự động đóng lại. Lâm Vân cười lạnh, nghĩ muốn đóng cửa thả chó?

- Mời theo tôi.

Diệp Điềm về tới đây, thanh âm trở nên bình tĩnh. Dưới ánh đèn hôn ám của phòng khách, bóng lưng thon thả của nàng có vẻ quỷ dị.

Lâm Vân đi theo sau Diệp Điềm, chú ý bốn phía xung quanh. Ngoại trừ nam tử nằm trên ghế salon đang ngủ ra, rõ ràng không thấy một ai mai phục. Hắn âm thầm kỳ quái, chẳng lẽ lần này là chỉ muốn gặp hắn mà không có mai phục gì?

Diệp Điềm đẩy ra một cánh cửa ở góc phòng, rõ ràng có một cầu thang đi xuống.

Lâm Vân giờ mới biết trong này còn có mật thất. Xem ra không phải mai phục ở trên mà là mai phục ở dưới lòng đất.Rõ ràng xây một căn phòng dưới mặt đất, những người này làm việc có chút bí ẩn. Mà đã cho phép mình xuống đây, chắc không có ý cho mình rời đi.

Lúc này, Diệp Điềm quay đầu nhìn nhìn Lâm Vân, khóe mắt lộ ra vẻ kỳ quái, nhưng trong chớp mắt lúc rẽ ngoắt thì cô nàng biến mất ở tầm mắt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất