Trương Đức Bưu nhịn không được lại hỏi: "Nếu như không thể chọn được. Không thể đầu nhập vào hoàng thái tử, cũng không đầu nhập vào Nam Minh, lại càng không thể đầu nhập vào hoàng đế, bây giờ ta có thể làm gì chứ?"
Tạp Mai Long đang sờ đầu Tiểu Hắc, mỉm cười nói: "Vậy ngươi chỉ có thể trở thành một tên cướp đi tranh giành địa bàn rồi."
Trương Đức Bưu lâm vào trầm tư, lão đầu tử khẽ cười rồi đứng dậy đưa con chó đang ngáp trở lại túp lều ngủ. Trương Đức Bưu ngồi một chỗ đau đầu suy nghĩ. Trở thành một người mạnh mẽ chuyên đi cướp đoạt địa bàn của người khác cũng không phải điều hắn mong muốn. Trừ cách đó ra lẽ nào không còn đường nào khác hay sao?
Cameron ở bên trong đùa giỡn với con chó của mình. Dường như ông ta có ý đồ gì đó, không hề có ý đồ lên kinh thành để tìm kiếm công danh lợi lộc mà muốn thăm dò ý kiến của hắn.
"Hoặc là, có con đường thứ ba..."
Trương Đức Bưu nhớ tới thần niệm của những Đấu Thánh trong thần miếu Long Quy trong không gian Bán Vị Diện. Những Đấu Thánh kia đem tinh thần của mình cường hoành ghi trên hư không. Thần tức là ta, ta tức là thần, mỗi người đều là thần linh của chính mình. Có lẽ làm được điều này mới có thể nhảy ra tranh giành cùng người khác!
Nghĩ tới đây, thể xác và tinh thần Trương Đức Bưu trở nên khoan khoái dễ chịu, đứng dậy cười nói: "Đã như vậy, ta không ngại làm một miếng mồi ngon cho người khác."
Thay đổi áo choàng của ma pháp học đồ. Trương Đức Bưu mang theo Tiểu Hắc đi nhanh đến phủ thái tử.
Cameron ở bên trong nhìn theo bóng lưng của hắn. Trong mắt lộ ra một tia thất vọng, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ hắn không thấy được con đường thứ ba sao? Đáng tiếc tư chất tốt như vậy. Đã bao nhiêu năm, trên con đường này chỉ có một mình ta, ngay cả bằng hữu cũng không còn ai. Điều này thật là.."
"Tịch mịch ah..."
Trương Đức Bưu đi vào trong phủ thái tử, rốt cục hắn cũng có thể chứng kiến vị thái tử này ở vị trí gần như vậy,. Hắn từng nhìn hoàng thái tử từ xa chỉ cảm khí chất cao quý này quả thực là không có gì so sánh nổi. Hôm nay có thể tới gần như vậy liền cảm thấy khí chất này đã giảm xuống. Không biết là do tâm cảnh của mình đã cao lên hay là do thái tử điện hạ tận lực thu liễm khí thế.
Chu hoàng thái tử là con trai trưởng của hoàng đế tên là Andrew đang đi về phía hắn. Lúc đi tới, lỗ tai Trương Đức Bưu không khỏi giật giật. Thái tử Andrew cũng là một vị cao thủ tu luyện đấu khí. Đấu khí trong cơ thể vô cùng nhiều và mạnh mẽ. Trình độ đấu khí của hắn ta xem ra đã đạt tới Đấu Khí Như Sơn!
Phương thức vận hành đấu khí của hắn cực kỳ cổ quái. Nghe âm thanh lưu động của đấu khí khiến cho người khác cảm thấy vô cùng rộng lớn!
Trương Đức Bưu ánh mắt chớp động, thầm nghĩ: "Đại Chu hoàng thất thống trị thiên hạ mấy trăm năm, võ học rất phong phú, hoàn toàn có thể nói là đệ nhất thánh địa trong thiên hạ. Ngay cả công pháp đấu khí có trên bảng võ học, chỉ sợ có không ít. Hơn nữa Thánh Long chi huyết, Long Tinh Vân. Một vài tài liệu luyện kim quý hiếm có thể thấy không ít tại hoàng thất. Thái tử Andrew có thể có tu vi này cũng không có gì lạ."
Thái tử Andrew kéo tay của hắn, thân mật cười nói: "A Man, bổn vương nhiều lần mời ngươi rốt cục ngươi cũng chịu đến. Mau vào đi. Vũ hội đã bắt đầu rồi!"
Không thể không nói, thái tử Andrew tỏ thái độ vô cùng bình dị gần gũi, trực tiếp xưng hô nhủ danh của Trương Đức Bưu nhắm kéo gần khoảng cách giữa hai người, cho dù biết đây là thủ đoạn nhắm mua chuộc long người nhưng vẫn khiến cho Trương Đức Bưu sinh ra một tia hảo cảm.
Thái tử mời hắn đến dự tiệc nhưng thật ra là một vũ hội cung đình. Bất quá có thể tham gia vũ hội trong phủ thái tử hiển nhiên đều là phe cánh của thái tử Andrew.
"A Man, ta giới thiệu với ngươi, vị này chính là bá tước Coase, tổ tiên là khai quốc công thần có công lớn, tước vị bá tước thế tập! Vị này chính là nghị viên Karl, cũng là quý tộc thế tập..."
Trương Đức Bưu thần thái kính cẩn gật đầu chào hỏi với khách mời của thái tử Andrew, những người này đều là quý tộc lâu đời sống ở kinh thành. Đại bộ phận đều là tước vị thế tập, đối với tên mọi rợ đến từ nông thôn như hắn căn bản không để mắt. Chỉ là ngại mặt mũi thái tử mới giả bộ thân thiện với hắn. Đợi thái tử Andrew giới thiệu xong hết lập tức tất cả mọi người tản ra. Ba bốn người tụ lại một chỗ nâng chén nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng cười lên một tiếng gạt Trương Đức Bưu ra.
Thái tử Andrew cũng nhập hội với người khác. Hắn rất nhanh chỉ còn một mình đứng đó cũng may bên người còn có Tiểu Hắc.
Trương Đức Bưu nhìn những quý tộc này, trong nội tâm âm thầm cười lạnh: " Andrew điện hạ thiển cận quá rồi, lung lạc đại quý tộc trong thành mà không có mấy người là tướng lĩnh cầm binh! Những quý tộc này ngoại trừ biết ăn chơi phá phách còn có thể làm gì được nữa?"
Tuy hắn chưa hiểu hết về thái tử Andrew, nhưng chứng kiến vũ hội cung đình, Trương Đức Bưu liền biết rõ thái tử này có chút tâm cơ nhưng cũng không có bản lãnh gì. Nếu đem so sánh với Nam Minh cầm binh tập kích quân địch, liền lộ ra chênh lệch. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.com
Nghĩ tới đây, hắn lắc đầu bật cười: "Ta suy nghĩ cái này làm gì? Thái tử vô năng là chuyện của hắn, dù sao ta sẽ không ở lại trong kinh lâu. Đến lúc đó ai làm hoàng đế đâu có liên quan gì đến ta? Tiểu Hắc, ở đây có không ít đồ ăn, ngươi muốn ăn cái gì?"
Tiểu Hắc trợn tròn con mắt nhìn chằm chằm vào một người đại quý tộc mập mạp.Chính là người thái tử giới thiệu bá tước Coase, nước miếng ròng ròng chảy xuống.
Trương Đức Bưu lắc đầu: "Cái này không ăn được."
Tiểu Hắc lại nhìn chằm chằm quý phụ phu nhân đẫy đà phía trước nháy mắt vài cái, đáng thương nhìn chủ nhân của mình. Trương Đức Bưu tức giận, gõ lên đầu nó hai cái, cả giận nói: "Không cho phép ăn thịt người, ta nói là bữa tiệc có đầu heo sữa quay kia cơ, ngươi thấy thế nào?"
Tiểu Hắc rủ đầu xuống. Hiển nhiên đối với heo sữa quay không có hứng thú. Trương Đức Bưu lấy ra một ma hạch thần vẫn hoang mạc ném cho nó, tiểu gia hỏa lập tức ôm lấy gặm. Thấy một vị quý tộc hoàn toàn đi đến bên tiểu Cẩu. Tiểu Hắc lập tức nhe răng. Trong cổ họng phát ra thanh âm uy hiếp, thiếu chút nữa muốn đả thương người khác.
Trương Đức Bưu liền tranh thủ nó trấn an nó, thở dài. Thủ Sơn khuyển từ khi tiến hóa thành Song Đầu Khuyển tính tình trở nên thô bạo. Khi trưởng thành nó trở thành Tam Đầu Địa Ngục Khuyển, phân biệt là biểu tượng trung thành, tàn bạo cùng giết choc. Tiểu Hắc tiến hóa đến đầu thứ hai chỉ sợ sẽ vô cùng tàn bạo.
"Tiểu Hắc tàn bạo hơn trước kia rất nhiều, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu."
Cuộc yến hội cung đình nhàm chán rốt cục cũng kết thúc. Các quý tộc thay nhau cáo từ, Trương Đức Bưu đang tính theo đó đi ra ngoài, đột nhiên thái tử Andrew cười nói: "A Man, ngươi tu luyện đao thuật sao?"
Trương Đức Bưu gật đầu đồng ý.
Bá Luân thái tử cười nói: "Đấu kỹ Đao thuật lưu truyền từ xưa tới nay rất ít. Tu luyện đao thuật đạt được đại thành chỉ có mấy vị Kiếm Thánh. Trùng hợp bên trong kho vũ khí của hoàng cung có một bản đao pháp là đấu kỹ do Kiếm Thánh tiền triều lưu lại, tên là Bát Môn Kim Tỏa đao. Không biết ngươi có hứng thú hay không?"
Nội tâm Trương Đức Bưu vừa mừng vừa sợ, từ khi lựa chọn Bích Tỉ đao đến nay hắn đều là một mình tìm tòi nhưng đao pháp cũng khó có thể phát triển. Nếu như có thể có được đao pháp do Kiếm Thánh lưu lại. Thực lực khẳng định tăng gấp đôi!
Thái tử Andrew vỗ vỗ tay. Yaren Carter đứng ở một bên bưng lên một mâm vàng. Trong mâm đó để một bọc sách bọc trong lụa. Trương Đức Bưu cầm trong tay mở ra xem một lần, quả nhiên là đao pháp vô cùng tinh diệu. Trong lòng mừng rỡ vô cùng.
Thái tử Andrew nhìn bản Bát Môn Kim Tỏa đao, không thèm đếm xỉa tới cười nói: "A Man, không biết đạo sư của ngươi Brendan đại nhân có ở kinh thành hay không? Bổn vương ngưỡng mộ ngài đã lâu, hi vọng có thể gặp ngài một lần."
"Đạo sư Brendan luôn..."
Trương Đức Bưu trong lòng thầm giật mình, đem Bát Môn Kim Tỏa đao thu vào trong không gian giới chỉ, nghiêm mặt nói: "Hồi bẩm điện hạ. Đạo sư của ta đi ra ngoài vân du tứ phương, không biết lúc nào mới có thể trở về. Nếu như nhìn thấy ngài, nhất định sẽ chuyển lời mời của điện hạ tới ngài."
Thái tử Bá Luân có chút thất vọng, cười nói: "Đến lúc đó phải nhờ A Man nói dùm một tiếng rồi."
"Nhất định, nhất định!" Trương Đức Bưu gật đầu liên tục, nói: "Thái tử điện hạ, không cần tiễn, mời ngài trở về!"
Ra khỏi phủ thái tử, Trương Đức Bưu lấy Bát Môn Kim Tỏa đao ra, lật qua lật lại nhìn mấy lần, không khỏi mở cờ trong bụng: "Thái tử điện hạ quả nhiên hào phóng. Ngay cả đao pháp của Kiếm Thánh cũng có thể tùy tiện đưa ra ngoài! Hoàng thất Đại Chu cất chứa thật sự là phong phú. Không biết bên trong còn có bao nhiêu đấu kỹ cao thâm, nếu như có thể vào học tập thì tốt rồi."
"Đáng tiếc, Brendan đến tột cùng là ai ta cũng không biết. Nếu như không thể tìm được Brendan, thái tử khẳng định thẹn quá hoá giận không biết sẽ tức đến thế nào nữa. Quản hắn làm gì, có thể lừa gạt thì lừa gạt. Nếu bị phát hiện lão tử sẽ bỏ chạy ngay"
Trở lại Ma Pháp Công Hội, Trương Đức Bưu lập tức nghiên cứu Bát Môn Kim Tỏa đao. Lý giải từng chữ bên trong sau đó nhắm mắt dưỡng thần. Trong đầu hắn bắt đầu dựa theo đao quyết thi triển đao pháp, một rồi một lần, thẳng đến khi đem đao pháp thấu hiểu triệt để dung nhập vào trong ý thức cùng thân thể. Lúc này mới một nhảy dựng lên lấy Bích Tỉ đao ra, ngưng tụ tinh thần, thi triển Bát Môn Kim Tỏa đao thức thứ nhất.
Bát Môn Kim Tỏa đao có tám thức sáu mươi bốn chiêu. Mỗi nhất thức có tám chiêu, Trương Đức Bưu đem tinh thần lực của mình dũng mãnh tiến nhập vào thân đao triệt để kích hoạt Bích Tỉ đao. Ma pháp trận cùng phù văn, lập tức di chuyển thân mình thi triển đao pháp thức thứ nhất.
Chiêu thứ nhất còn chưa kịp xuất ra Trương Đức Bưu liền ngừng lại. Đấu khí trong cơ thể tán loạn trong cơ thể xuýt nữa là tẩu hỏa nhập ma!
" Bản đao pháp này cực kỳ tinh diệu không thể nào là giả nhưng tại sao không thi triển được?"
Trương Đức Bưu cẩn thận suy nghĩ một chút. đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "Kiếm Thánh khẳng định giống như Đấu Thánh của Nam Cương Man tộc. Phải có được quyền ý thần niệm, đao pháp của Kiếm Thánh khẳng định cần phải ngưng tụ ra thần niệm của chính mình, mới có thể sử dụng được đao pháp!"
Nghĩ tới đây, khí thế Trương Đức Bưu đột nhiên biến đổi. Sinh tử kiều xuất hiện trước mắt, thức thứ nhất Bát Môn Kim Tỏa đao được thi triển. Đấu khí vận chuyển không hề đình trệ!
Chỉ thấy Bích Tỉ đao quang mang đại thịnh nhảy múa trên không trung. Một đạo kiếm quang xanh biếc bay thẳng lên trời. Răng rắc một tiếng bổ phá hư không. Lưu lại tại trên mặt đất một vết đao dài hơn 10 mét!
Trương Đức Bưu thuận thế sử dụng thức thứ hai. Chỉ cảm thấy trong nháy mắt khí thế tăng cao một cách khó tin thậm chí vượt xa những người khác ở cảnh giới Đấu Khí Như Cương!
Hắn đang muốn xuất ra đao thứ hai này thì đột nhiên đấu khí trong cơ thể không đủ. Khí thế lập tức biến mất, sự tương phản mãnh liệt này khiến cho Trương Đức Bưu đau khổ thiếu chút nữa đã thổ huyết!
Đấu khí của hắn không ngờ sử dụng chiêu thứ nhất đã biến mất không còn!