Hóa Thiên cảnh hậu kỳ!
Mục Trần và Tô Huyên đều biến sắc cả kinh trước Bạch Hiên đột ngột tăng vọt cường độ linh lực, thần sắc trở nên cực kỳ nghiêm trọng, Bạch Long thành chủ thật sự là ẩn nhẫn quá lớn, dù tổn thất thảm trọng trong thạch vệ trận kia, lão vẫn không hề hiển lộ tí thực lực chân chính nào.
Nhẫn nại đến mức người ta phải rùng mình lạnh tim.
- Thành chủ, thiếu thành chủ bị tiểu tử đánh trọng thương, người chỉ còn một hơi tàn!
Khâu lão gấp giọng báo cáo.
Nghe lạo ta nói, ánh mắt âm trầm của Bạch Hiên lại càng tăng thêm sát khí kinh người, đôi mắt thần chết khóa chặt lấy Mục Trần, thanh âm khàn khàn mang theo sát ý dữ tợn:
- Tiểu tử, ngươi nên cầu nguyện không lọt vào tay ta đi. Bằng không ta chắc sẽ lột da rút gân, để ngươi phải hối hận khi sống trên thế gian này.
Thế nhưng đối với uy hiếp của hắn, Mục Trần vẫn không sợ hãi, đôi mắt ngưng trọng vẫn chẳng thêm chút nào hoảng hốt. Với hành động ám toán trong đêm rừng hôm trước, hắn biết rõ hai bên không thể nào có thiện ý với nhau, cho dù hắn không phế Bạch Động, thì kết cục vẫn chẳng khác gì.
- Dư nghiệt Long Ma cung mà cũng dám làm càn, không sợ ta gọi cường giả Bắc Thương linh viện tới giết sạch bọn mi sao?
Tô Huyên lạnh lùng đáp trả.
- Ha ha! Ngươi nghĩ Bắc Thương đại lục là địa bàn của Bắc Thương linh viện các ngươi sao? Năm xưa nếu không có việc ngoài ý muốn, Bắc Thương linh viện đã bị chúng ta diệt từ lâu, ngươi còn có cơ hội ngạo mạn trước mặt ta?
Bạch Hiên cười to.
- Nhưng sự thật là các ngươi đã thua.
Mục Trần cười khẩy, một lời nhắc nhở cái gì mới là chuyện đã xảy ra.
Gương mặt đang cười bỗng nhiên tắt đi, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường thương đỏ sẫm, hung sát khí kinh người bốc lên. Thanh trường thương này cũng là một linh cụ thượng phẩm cực kỳ hung ác.
- Ngươi thích nói sự thật, vậy ta các ngươi thấy bây giờ bản thân đang phải đối diện sự thật gì, bọn nhãi con!
Bạch Hiên giận dữ gầm lên, hắn lao vút tới, huyết trường thương run lên, huyết quang ngập trời, như có biển máu từ đâu dâng lên, khí tức huyết tinh tràn ngập thiên địa.
- Huyết Hải Phệ Linh thương!
Huyết quang tràn ngập như biển máu mênh mông, ầm ầm đổ xuống Tô Huyên và Mục Trần. Thế công kinh người đó khiến cả hai đều biến sắc, Bạch Hiên vốn có thực lực Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, lại còn sử dụng một thanh linh cụ thượng phẩm khí thế cực kỳ hung ác, sức mạnh lại như hổ thêm cánh, càng mạnh đến đáng sợ.
Tô Huyên tỏ ra nghiêm trọng, linh lực ào ạt cũng dũng mãnh tuôn ra, Trọng Thủy Linh Châu cũng phát sáng lấp lánh, sóng nước xanh thẳm không ngừng trào ra, linh lực tinh thuần nặng như núi theo sóng nước xoay tròn bảo vệ lấy Mục Trần và Tô Huyên.
- Hóa Thiên cảnh trung kỳ, cũng đòi cản ta sao?
Bạch Hiên thì cười cợt châm chọc phòng ngự của Tô Huyên, thương trong tay run lên, huyết quanh đầy trời ngưng tụ rồi lao đi như dòng sông máu, đâm vào xoáy nước xanh ngọc.
"Uỳnh!"
Linh lực kinh người tác động lên xoáy nước, khiến nó giảm tốc rồi dừng lại. Bạch Hiên quát to, huyết sắc trường thương hoàn toàn xé rách xoáy nước.
"Uỳnh!"
Xoáy nước to lớn vỡ tung tóe, gương mặt Tô Huyên cũng lúc trắng lúc xanh, khóe miệng rỉ máu.
Trường thương tràn ngập sát khí lao thẳng đến Tô Huyên.
"Véo!"
Một thanh trường kiếm lao ra chính diện nghênh đón huyết trường thương.
"Choang!"
Tiếng kim loại va chạm, trường kiếm bị đẩy lùi tức khắc, cổ tay Mục Trần tóe máu, theo thân kiếm chảy xuống, mặt hắn cũng trắng bệch.
- Tỷ tỷ!
Bất chợt có tiếng la lên thất thanh, đằng xa Tô Linh Nhi, Quách Hung, Lê Thanh cấp tốc lao tới, hạ xuống bên cạnh Mục Trần và Tô Huyên, bọn họ nhìn hai người bị thương mà biến sắc.
Từ đầu chuyến đi đến giờ Tô Huyên luôn ổn định, không đối thủ nào cản được nàng. Mục Trần bề ngoài có vẻ yếu ớt, nhưng luôn có thủ đoạn bất ngờ xoay chuyển cục diện.
Bất giác hai người này chính là nhân vật quan trọng và cường hãn nhất trong tiểu đội, thế nhưng hiện tại cả hai đều bị thương.
Không ít thế lực và cường giả cũng đã kéo tới khu vực này, nhưng sau khi cảm nhận thấy rõ thực lực của Bạch Hiên, cả đám đều biến sắc. Thiên Cương kiếm phái, Địa Hành tông cũng không dám tiến lên. Tuy họ có đến 4 cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, nhưng muốn động thủ, e rằng khó tránh bị Bạch Hiên tàn sát.
Chênh lệch giữa sơ kỳ và hậu kỳ trong Hóa Thiên cảnh rất lớn.
- Tiểu tử, thành thật đem thứ kia giao cho ta, ngươi sẽ được chết nhẹ nhàng.
Bạch Hiên lăng không đứng giữa trời, huyết quang trang ngập, mắt sắc như đao chậm rãi uy hiếp Mục Trần.
Mục Trần cười khẩy, Bạch Hiên đúng là mạnh thật, Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, lại còn cây linh cụ thượng phẩm huyết thương, có lẽ trong Hóa Thiên cảnh là vô địch thủ. Nhưng nếu muốn hắn sợ hãi cúi đầu, vậy thì vẫn chưa đủ.
Bản lĩnh bảo mệnh hắn không có, thì nào dám ở lại giằng co với Bạch Hiên?
Mục Trần siết chặt bàn tay, hắc viêm khởi động, hắn đang định dùng sức mạnh cộng hưởng với Cửu U Tước, có điều hắn cũng đang chuẩn bị trả giá không nhỏ.
"Tóc tóc."
Máu trên mũi kiếm của hắn vẫn còn đang nhỏ giọt xuống dưới, chân hắn đang đứng trên Hắc Ma trụ, mỗi giọt máu rơi xuống đều nhanh chóng biến mất.
"Rầm rầm"
Đất đai hơi rung chuyển chấn động, lúc đầu không mấy ai để ý, nhưng nó càng lúc càng rung chuyển mạnh hơn, cường giả quanh đó vội vàng nhảy lên tìm kiếm nguồn gốc địa chấn.
- Nhìn trụ đá màu đen kia!
Đột nhiên có người phát hiện, mọi người nhìn lại, trong thung lũng lúc này chỉ còn duy nhất một cột đá bề ngoài tan nát, nhưng thân cột có huyết văn xuất hiện, mơ hồ cả thiên địa cũng bị nhuốm theo màu đỏ máu.
Mục Trần cũng đã nhận ra dị tượng kia, chợt biến sắc, vội nắm lấy cổ tay Tô Huyên quát lên:
- Rời khỏi cột đá!
Lời vừa dứt, hắn đã cùng Tô Huyên lui xa, ba người kia cũng vội chạy theo.
- Còn muốn chạy?
Bạch Hiên nheo mắt lạnh lùng, định truy đuổi.
"Ầm!"
Một cộng sáng huyết sắc hướng thẳng lên trời cao, màu sắc ánh sáng như máu ngưng tụ thành, nở rộng trên bầu trời như biển máu vô tận, khí tức hung sát lan tỏa khắp nơi.
So với khí tức hung sát kia, thanh huyết thương của Bạch Hiên chỉ như đồ chơi trong tay trẻ con.
Biến cố thình lình khiến mọi người hoảng hốt, cả Bạch Hiên cũng mặt mày biến sắc, vì hắn cảm ứng được uy áp khủng bố khó hình dung từ trong biển máu cuồn cuộn kia.
- Cái cột đá này là cái gì? Sao có thể kinh khủng như vậy?
Bạch Hiên chấn kinh nhìn trụ đá đen duy nhất còn lại trong thung lũng, bề ngoài đầy những vết cào cấu, nhìn qua cứ như sắp bị vỡ ra.
- Chẳng lẽ... cái cột đá này mới là chí bảo trong linh tàng??
Bạch Hiên rung động không thôi. Hắn nhận được nhiệm vụ là tìm chí bảo trong linh tàng Bạch Long Chí Tôn, nhưng nó là cái gì thì không hề có thông tin chính xác. Lúc nãy vốn hắn nghĩ Bạch Linh Châu bị Mục Trần cướp được là chí bảo, vì dao động linh lực tỏa ra từ trong đó tuyệt đối là thượng phẩm. Nhưng hiện tại dường như cột đá đen thần bí kia còn kinh người hơn!
Nhưng mà nó kinh người quá như vậy, cả Bạch Hiên cũng không dám mó tay vào.
Huyết hải trên trời tràn ngập, không gian biến dạng khiến tất cả đều kinh hãi, dường như nó sắp vỡ nát.
Cột đá khủng bố đến mức cả không gian này cũng không trấn áp nổi??
Mọi người đều thất kinh, cái kia là chí bảo gì đây? Chẳng lẽ thần khí xuất thế?
- Không gian sắp vỡ rồi!
Tô Huyên liếc nhìn cảnh tượng, sắc mặt cũng khó coi quát khẽ.
Mục Trần và mấy người kai cũng vội vàng thúc giục linh lực bao bọc để bảo vệ chính mình.
"Uỳnh!"
Bạch Hiên cũng chỉ biết cắn răng vận chuyển linh lực bảo vệ bản thân, không dám manh động ra tay vội vàng.
"Choang!"
Không gian biến dạng cực hạn, rồi theo tiếng vỡ như gương rơi xuống đất, hoàn toàn vỡ vụn ra, dao động không gian cuồng bạo phát tán.
Lốc xoáy không gian từ đâu xuất hiện, nuốt lấy hết thảy mọi người, Mục Trần chẳng kịp làm gì cũng bị nó cuốn vào, biến mất không thấy....
Bạch Long Khâu.
Một nơi nào đó sâu trong rừng rậm, trên không trung thình lình xuất hiện những lỗ hổng đen ngòm, theo cái lỗ như lốc xoáy kia phun vô số những thân người cứ như rác rưởi rơi xuống.
Nhóm của Mục Trần cũng từ đó bị phun ra, còn may không bị phân tán với nhau, họ nhanh chóng ổn định thân thể, hạ xuống một đỉnh núi.
- Đều ra ngoài hết rồi.
Tô Linh Nhi nhìn những bóng người đầy chật khắp núi, cất tiếng nói.
- Cột đá đen kia là cái gì mà khủng bố vậy? Thật là khủng khiếp!
Quách Hung hoảng sợ lẩm bẩm. Không gian kia chính là do Bạch Long Chí Tôn mở ra, chắc chắn cực kỳ, không ngờ bị cột đá đó hoàn toàn phá vỡ.
Thủ đoạn này có lẽ phải là cường giả đồng cấp với Bạch Long Chí Tôn mới đủ sức làm được.
Mục Trần thì tỏ ra ngưng trọng, vì hình ảnh mà hắn thấy lúc trước, thì hắn biết rằng Hắc Ma trụ kia mới chân chính là chí bảo do Bạch Long Chí Tôn cuỗm mất từ Long Ma cung. Chẳng qua cái thứ đó rất tà môn, hắn không dám sờ vào.
- Chạy nhanh đi, thừa dịp Bạch Hiên kia còn chưa gặp chúng ta, lập tức rời khỏi đây!
Mục Trần trầm giọng nói.
Bạch Hiên quá lợi hại, tránh được thì quá tốt, chứ bằng không một hồi tử chiến thì khó biết chuyện gì xảy ra.
Tô Huyên cũng tán thành, nhanh chóng xoay người định rời đi.
Nhưng thình lình, Mục Trần nhìn thấy không trung trước mặt hắn nứt ra một cái lỗ đen, khí tức hung sát ngập trời từ trong đó toát ra, rồi một tia huyết quang bắn tới, ập vào mặt hắn, bắn thẳng vào mi tâm Mục Trần.
Thân thể hắn ngay lúc đó cứng lại, hắn cảm thấy rõ hung sát khí vô cùng khủng bố đang bùng nổ trong thân thể, mà ngọn nguồn của nó là một cây Hắc Ma trụ.