Mấy ngày sau đó, Mục Trần gấp rút bế quan trong Cửu U cung, mục đích đương nhiên là nghiên cứu nội dung Mạn Đà La Diệt Thiên Quang.
Dần dần hắn cảm nhận được sự huyền ảo khó lường của bộ thần thuật cổ xưa này. Dù Mạn Đà La không nói rõ cấp bậc bộ thần thuật này như thế nào, nhưng hắn cũng có thể lờ mờ phỏng đoán ít nhất đạt đến đại viên mãn.
Vậy thì đây chính là thần thuật mạnh nhất mà hắn có được. Ngay cả Cửu Long Cửu Tượng thuật cũng chỉ mới đạt tới cấp độ chuẩn đại viên mãn mà thôi.
Lẽ dĩ nhiên, thần thuật đẳng cấp càng cao thì càng khó tu luyện. "Mạn Đà La Diệt Thiên Quang khó đến mức hắn cứ phải ngồi tặc lưỡi suy tư.
Mấy ngày trôi qua, dù được Mạn Đà La gợi ý chỉ điểm, nhưng hắn chỉ có thể nắm bắt được sơ khởi bên ngoài. Cũng may hắn còn có thần văn hoa Mandala, giúp cho hắn có lòng tin lớn khi tu luyện thần thuật này, chuyện thành công chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hắn cũng rất háo hức mong chờ giây phút được thử nghiệm uy lực chân chính của Mạn Đà La Diệt Thiên Quang sau khi tu luyện thành công.
Trong những ngày này, hắn cũng đồng thời dành chút thời gian nghiên cứu linh trận, dù rằng đến lúc này khi giao chiến hắn ít khi sử dung linh trận, nhưng đây cũng là một thế mạnh của hắn, mà rõ ràng là thiên phú linh trận của hắn còn cao hơn tu luyện linh lực.
Nói gì thì mẫu thân chân chính là Linh Trận đại tông sư, chắc chắn ngay cả Mạn Đà La cũng chẳng dám đối địch.
Nhiều khi hắn còn nghĩ, nếu như người ta biết Mục Trần hắn có mẫu thân với thực lực sánh ngang siêu siêu cấp cường giả Thiên Chí Tôn, có lẽ người ta sẽ không ai dám trêu ghẹo đến hắn nữa nha.
Nhưng mà ý nghĩ đó cũng nhanh chóng vụt tắt, chưa nói tới mẫu thân có lẽ hiện tại cũng đang lâm vào khốn cảnh, mà với tính cách của hắn cũng khó làm cái chuyện cáo mượn oai hùm như thế.
Hắn thở dài ta thán, xem ra cái kiểu "cường nhị đại" cũng không phải nói khơi khơi là làm được, tự lực cánh sinh mới đáng tin. Thời gian rãnh rỗi, Mục Trần tranh thủ vào Tàng Kinh Các, tìm vài linh trận tu luyện. Hắn cảm thấy Long Phượng Thiên là một hồi tranh đấu long trời lở đất, thêm một chiêu thì mạng sống tăng thêm một thành.
Đám mãnh nhân top 10 Long Phượng Lục kia, Mục Trần đương nhiên phải cảnh giác, không thể nào coi thường.
Mạn Đà La thấy hắn như vậy cũng cho phép hoàn toàn, để hắn có thể tự do ra vào Tàng Kinh Các, thậm chí còn có thể ở lại đó tu luyện. Ưu tiên như thế thật sự đến chư vương cũng tỏ ra ghen tị thèm thuồng. Tàng Kinh Các là bảo tàng khổng lồ của thế lực, ngay cả họ cũng đâu có tư cách tự tiện tiến vào.
Nhưng có thèm thì cũng thế, chẳng ai dám nói nửa lời, có mù cũng nhìn ra được mối quan hệ giữa Mục Trần và vực chủ thật sự không bình thường. Có chỗ dựa to như thế, trong Đại La Thiên vực này thực sự không ai dám ho he bàn tán bêu rếu gì về Mục Trần. Ngay cả Huyết Ưng vương cũng không dám giở thủ đoạn gì ngáng đường hắn nữa, lỡ như để vực chủ khó chịu, thì cái ghế của hắn, thậm chí là cái đầu cũng không giữ được.
Vài ngày nhanh chóng trôi qua, ngày thứ năm.
Cửu U cung hôm nay rất náo nhiệt, đoàn đoàn các lộ nhân mã tứ phương trong Đại La Thiên đều tề tựu đến đây, Mục Trần liên tiếp phải chào hỏi những nhân vật quan trọng.
- Chuẩn bị xong xuôi thì mau chóng đi đi, bọn ta không tiễn. Long Phượng Thiên sẽ khai mạc ở một vùng phía tây bắc Bắc giới, Long Phượng sơn mạch, tự mình đi tới đó đi.
Mạn Đà La phất phất tay ra vẻ không hài lòng lắm với cái điệu rề ra của hắn, nhàn nhạt ra lệnh.
- Ta đi một mình?
Mục Trần tròn mắt ngẩn ngơ. Dù hắn đến Bắc giới cũng được gần năm, nhưng phần lớn thời gian chẳng rời khỏi Đại La Thiên vực, vốn nghĩ sẽ có phái đoàn hộ tống hắn, nói gì cũng là đại diện của một thế lực siêu cấp đại lục, cũng nên có thanh thế chấn nhiếp mấy đám cắc ké cướp đường chứ.
- Đâu phải trẻ lên ba, không lẽ phải tìm người bồng ngươi đi sao? Nếu như không đủ bản lĩnh tự mình đi tới Long Phượng sơn mạch, vậy thôi thì ở nhà đi, khỏi đi làm chi cho mất mặt.
Mạn Đà La hất mặt khinh rẻ
Mục Trần tức đến nóng mắt, nếu như tiểu cô nương kia không phải có năng lực búng tay cho hắn ra tro thì e rằng phải tự tay "dạy dỗ" cô nàng một phen.
- Vực chủ không nói đùa với ngươi đâu. Long Phượng Thiên chỉ những ai tham gia mới có tư cách tiến vào, những người thực lực hùng mạnh càng không thể vào, do đó mọi thế lực đều cử người tự mình mà đi, không có cường giả hộ tống.
Cửu U bên cạnh cười nói:
- Hành trình Long Phượng Thiên, dù gặp tình huống thế nào ngươi cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mục Trần thở ra, lần này đúng là tự mình bươn chải.
- Cầm lấy này.
Mạn Đà La đột nhiên ném ra, một tia hào quang bay vào trong tay Mục Trần. Đó là một mảnh cổ ngọc với dao động kỳ dị.
- Nếu lâm vào tử cảnh, thì bóp nát nó đi.
Mạn Đà La chẳng giải thích dài dòng.
Mục Trần giật mình, nhớ lại Cửu U có nói Long Phượng Thiên có cấm chế, thực lực cấp độ Mạn Đà La rất khó tiến vào, sẽ gây ra phiền phức lớn. Cổ ngọc mà cô nàng đưa cho hắn, có lẽ khi bóp nát, nàng ta sẽ cảm nhận dao động mà xé rách không gian xâm nhập.
Có điều e rằng một khi làm như vậy sẽ trả giá không nhỏ.
Mục Trần cảm thấy hơi cảm động, tay cầm chặt cổ ngọc, không nói gì, cất vào. Long Phương Thiên này thật sự hắn phải từng giây phút cẩn thận.
- Ha ha, Mục Trần à, dù rằng bọn ta không đến Long Phượng sơn mạch, nhưng sẽ luôn chú ý mọi động tĩnh ở Long Phượng Thiên. Tất cả mọi người Đại La Thiên vực đều sẽ đợi ngươi xông qua ải.
Thiên Thứu hoàng đến bên cạnh cười nói.
- Danh tiếng Đại La Thiên vực chúng ta, lần này sẽ đặt trên vai ngươi.
Thụy hoàng cũng lên tiếng
Mục Trần cung kính chào Tam Hoàng:
- Tam Hoàng đại nhân xin yên tâm, ta sẽ dốc hết khả năng!
Dứt lời, hắn không nấn ná nữa, lắc mình định bay lên trời.
- Nếu lần này ngươi thuận lợi trở về, vị trí Thập Vương Đại La Thiên vực sẽ dành cho ngươi.
Mạn Đà La lại bất ngờ lên tiếng.
- Ha ha, vậy đa tạ vực chủ đại nhân, vị trí đó thật thích hợp cho ta!
Mục Trần cười lớn, thân hình hóa thành tia sáng xuyên qua chân trời, chớp mắt đã biến mất.
Mọi người cảm thán thở dài nhìn theo.
- Vực chủ, Long Phượng Thiên lần này sẽ có tranh đấu kịch liệt nhất. Những thế lực kia đều phái đi những kẻ tuyệt đại thiên kiêu của họ.
Linh Đồng hoàng quay sang nói chuyện với Mạn Đà La:
- Xưa nay Đại La Thiên vực chúng ta đều lép vế ở Long Phượng Thiên, Mục Trần tuy rằng không đơn giản, nhưng chỉ sợ...
Vài cường giả cũng gật gù tán thành. Đại La Thiên vực ngày trước cũng từng cử đi những thiên tài trẻ tuổi tham gia Long Phượng Thiên, nhưng lần trước vừa vào đó, đã bị kẻ đến từ U Minh cung giết chết. Lần đó khiến cho danh tiếng Đại La Thiên vực giảm sút vô cùng, đến nỗi vài kỳ Long Phượng Thiên đều bỏ qua. Lần này Mạn Đà La phái Mục Trần cũng khá bản lĩnh, nhưng mấy kẻ tham gia của các thế lực khác đều vượt xa Mục Trần, e rằng hắn sẽ mau chóng thất thủ, danh tiếng Đại La Thiên vực lại chịu đả kích.
- Nhiều năm làm con rùa rụt cổ, phải ló mặt ra một chút chứ. Ta biết các ngươi không tin tưởng hắn lắm, nhưng ta tin là được rồi. Kết quả thế nào, cứ chờ mà xem.
Mạn Đà La cười nhạt, chẳng mấy quan tâm.
Vực chủ đã lên tiếng, Linh Đồng hoàng cũng không dám căn vặn gì, chỉ đành gật đầu. Hắn cũng không phải nhắm vào đả kích Mục Trần, chẳng qua nói lời thật lòng, Mục Trần so với những kẻ kia quả thật chênh lệch quá lớn.
Thế nhưng vực chủ đã tin cậy, thì hắn cũng phải tin theo. Hy vọng lần này không mất mặt quá như lần trước, lúc đi là người, lúc về cả cái bóng cũng không có...
Đám đông nhìn lên trời, nao nao tưởng tượng. Vùng tây bắc kia, thời gian tới sẽ là tâm điểm chú ý của mọi thế lực trên Bắc giới.
Vô số thiên chi kiêu tử tranh hùng tại đó, có người sẽ nổi lên, có kẻ sẽ vĩnh viễn chìm xuống.
Bất kể thế nào, ngay khi Long Phượng Thiên chấm dứt, Long Phượng Lục sẽ có sự thay đổi lớn.