Đại Đạo Độc Hành

Chương 396-1: Ai đoạt của ta, liền chém kẻ đó! (1)

Lúc này hắn phát hiện trong Thương hải minh nguyệt sát, một cường giả nhanh chóng tiến tới gần, đây tuyệt đối là Kim Đan chân nhân, vị sư huynh này nhận được cầu cứu của sư đệ, đến đây cứu viện.

Trốn không thoát, tốc độ của đối phương quá nhanh, thế nhưng Lạc Ly chỉ mỉm cười, nháy mắt chợt lóe, biến mất không còn tung tích.

Một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, giống như xuyên qua vô số thời không, nháy mắt đã đi được khoảng cách trăm trượng, Kim Đan chân nhân lập tức xuất hiện ở hiện trường.

Hắn nhìn sư đệ đầu sọ vỡ nát, lập tức phát ra tiếng rống to:

“A!”

“Là ai, là ai giết chết sư đệ của ta, là ai, đến đây nạp mạng!”

Người này có cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, thực lực cường hãn, Kim Đan lĩnh vực trải rộng bốn phía, tìm kiếm tên khốn kiếp đánh chết sư đệ của mình. Thế nhưng trong tầm nhìn của hắn, tìm tới tìm lui cũng không tìm được kẻ thù.

Kim Đan chân nhân này giận dữ, sao có thể chứ, vừa mới nhận được phi phù cầu cứu của sư đệ, tới đây thì không tìm thấy cường địch. Hắn thở một hơi dài, bắt đầu sử dụng Hữu Gian Vô Gian Không Ma tông Độ Ách bí pháp, bắt đầu tìm kiếm cường địch, bất kể đối phương sử dụng pháp thuật thần thông gì, bất kể là ẩn thân hay độn địa thì cũng có thể tìm thấy.

Pháp thuật vận chuyển, trải rộng khắp Kim Đan lĩnh vực của hắn, kết quả tìm tới tìm lui, chỉ phát hiện bảy tám tu sĩ tả đạo tránh né ở phía Tây Bắc, bọn họ sử dụng bí pháp núp dưới một phiến đá.

Kim Đan chân nhân khẽ cắn môi, nháy mắt chợt lóe, xuất hiện trên phiến đá đó. Tức thời nơi đó liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết, những tu sĩ tả đạo này trở thành đối tượng cho hắn phát tiết.

Thế nhưng trong mấy người đó, người cầm đầu không ngờ lại là một Kim Đan chân nhân, trùng hợp hơn chính là Kim Đan chân nhân Hàn Lăng tông sử dụng Băng Sát Vô Hình Đao trên lôi đài của Lạc Ly, lập tức vô số Băng Sát Vô Hình Đao phát ra, hai người bắt đầu đại chiến ở đó.

Ngay khi bọn họ đại chiến, ở mặt trái bị khuất của một cây cột đá có một dấu hiệu kỳ dị chợt lóe hào quang, Lạc Ly xuất hiện.

Vừa rồi hắn sử dụng thần thông giữ mạng Đào Sinh Ẩn Thân của Thái Sơ Động Thiên, để lại dấu hiệu của Thái Sơ Động Thiên trên cột đá này. Lạc Ly núp ở đây, dưới Nguyên Anh, căn bản không phát hiện được.

Bên kia đại chiến, Lạc Ly lập tức hiện thân, chạy nhanh về phía khác.

Vừa rồi đại chiến, không biết đám Lục Chu chạy trốn tới chỗ nào, thế nhưng Lạc Ly có biện pháp. Hắn nhẹ nhàng huýt sáo, Tiểu Bạch xuất hiện, dẫn đường ở phía trước, truy tìm đám Lục Chu.

Tiểu Bạch quả nhiên không phải đồ vô dụng, còn tốt hơn la bàn của Kim Đan chân nhân, cho dù đang rối loạn thì cũng phát hiện ra tung tích của đám Lục Chu, dẫn Lạc Ly chạy về phía trước.

Dọc đường đi, Lạc Ly ba lần gặp phải tu sĩ áo đen, Lạc Ly đều nhờ vào thần thông của Thái Sơ Động Thiên để giữ mạng, né tránh cường địch, tiếp tục đi về trước.

Đi về phía trước hơn năm mươi dặm, phía trước có tiếng chiến đấu nổ mạnh, vừa nghe tiếng này, Lạc Ly biết ngay là Liệt Phong Nộ Ngục Phần của Phong Tử Hư, bọn họ gặp phải cường địch.

Lạc Ly lặng lẽ đi qua, dưới trinh sát của Thương hải minh nguyệt sát, Lạc Ly nhìn thấy đám người Phong Tử Hư đang đại chiến với năm tu sĩ áo đen, hai bên đánh bất phân thắng bại, dưới đất còn có hơn mười thi thể, trong đó có một người là Không Kiếp tông Lưu Chân. Mấy hôm trước người này đánh sống đánh chết với Lạc Ly trên lôi đài, kết quả hôm nay chết ở đây.

Lạc Ly không có tâm tư cảm thán, lập tức sử dụng Thương hải minh nguyệt sát, tụ tập nguyên khí trong vòng mười dặm, nhắm vào tu sĩ áo đen mạnh nhất, thừa dịp lúc hắn chưa chuẩn bị, đánh ra một đòn!

Đùng, quả cầu nguyên khí rất lớn từ trên cao rơi xuống, hóa thành hỏa cầu, khóa chặt đối phương. Tu sĩ áo đen tuy điên cuồng tránh né nhưng vẫn bị đánh trúng, chết ngay tại chỗ.

Sau đó Lạc Ly xuất hiện, có máu mới góp vào, chớp mắt bốn tu sĩ áo đen còn lại đều bị bọn họ đánh chết, một tên cũng không sót.

Giết chết đối phương, mọi người đều ngồi bệt dưới đất, há mồm thở dốc. Mấy tu sĩ này không phải Huyết Ma tông thì là Ảnh Ma tông, đều là tu sĩ thượng môn, ai nấy đều có vô số bí pháp, thủ đoạn cao siêu, không phải những tu sĩ bàng môn tả đạo có thể so sánh, đối phó một người, tất cả mọi người phải sử dụng hết thủ đoạn nên ai nấy đều bị thương.

Lạc Ly lấy ra Thái Âm Linh Thủy chữa trị cho mọi người, tác dụng của linh thủy rất tốt, vết thương trên mặt Lạc Ly đã khép lại, thế nhưng một vệt sẹo lớn đập ở trên mặt, nhìn rất khó coi.

Đột nhiên bên cạnh Lục Chu xuất hiện một người, hô lên: “Khoan đã, linh dược này không phải sử dụng như thế.”

Người này ăn mặc như đại phu, vác trên người hòm thuốc, tay cầm tiên thảo. Người này là Địa Linh Tinh, rất giỏi y thuật, đám Lục Chu thay nhau đại chiến đã đánh thức Địa Sát Tinh.

Hắn bắt đầu chữa trị cho mọi người, dưới diệu thủ của hắn, dược hiệu của Thái Âm Linh Thủy phát huy đến cực hạn, thương thế của đám Lạc Ly nhanh chóng khép lại, vết sẹo trên mặt Lạc Ly cũng được hắn tiêu trừ, hoàn hảo vô tổn, không hề nhìn ra đã từng bị thương.

Lạc Ly đi tới trước người Lưu Chân. Cự thuẫn của Lưu Chân đã vỡ nát, hai mắt trợn to, chiến đấu tới thời khắc cuối cùng mới chết trận.

Lạc Ly giúp Lưu Chân sửa soạn lại thi thể, nói: “Huynh đệ, đi được rồi, hy vọng kiếp sau ngươi tiếp tục tu tiên, chúng ta hữu duyên sẽ gặp lại! Linh điệp bay ngàn dặm, cuối cùng gặp bão táp, cánh phấn đứt lìa, hoa rơi bên suối nước...”

“Trần quy trần, thổ quy thổ, sinh chung tương tử, linh chung tương diệt, vạn vật chung tương tiêu vong, tại huy hoàng, bất quá nhất bồi hoàng thổ, nhất phủng thanh hôi! Nhân sinh bách niên, như nhược nhất mộng, khởi hữu vĩnh hằng bất diệt giả, tịch dương mạt thế, kinh phố khả văn, bất quả quang âm nhất sát...”

Lạc Ly niệm Vãng Sinh Chú cho Lưu Chân, theo tiếng tụng niệm của Lạc Ly, Lưu Chân từ từ nhắm mắt lại.

Lạc Ly niệm xong thì đứng dậy, nói: “Mọi người không có việc gì chứ, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

Dạ Khinh Phong ở một bên nói: “Lạc Ly, chúng ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Thật ra có một biện pháp đối phó Kim Đan chân nhân trên tiểu sơn kia.

Đó là thần lôi. Thần lôi bình thường của Tử Hư không có hiệu quả lớn. Ta biết trong bảo khố của Tịnh Lâm tông chúng ta có hai viên Hậu Thổ Càn Khôn Định Nguyên Lôi, đều là Thiên Kiếp lôi. Chúng ta định đi lấy lôi để giết chết Kim Đan chân nhân đó, truyền tin cho Hỗn Nguyên tông!”

Lạc Ly nói: “Tốt, tốt, ta thích nhất là phóng thần lôi, bảo khố Tịnh Lâm tông của các ngươi ở đâu?”

Dạ Khinh Phong chỉ vào phía sau Lạc Ly nói: “Chính là nơi này. Cho nên chúng ta mới gặp phải tu sĩ áo đen đang chuẩn bị mở bảo khố, mọi người đã có một hồi đại chiến!”

Lạc Ly ngẩn ngơ, nhìn lại, một cửa vào hắc thiết thật lớn nằm ngay phía sau Lạc Ly. Trên đại môn có chi chít vết thương, đều là do đám tu sĩ áo đen gây ra, bọn họ muốn đánh vỡ đại môn, tiến vào trong đó cướp sạch.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất