Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 79: Địa chi bản nguyên (Thượng)

Hiểu ra được vấn đề, khuôn mặt hai tên Quân Mạc Tà và Tàng Thiên Ca nóng bừng lên, thiếu điều muốn chui xuống cái lỗ nào đó nấp đi cho xong. Võ Canh và Ninh Tiểu Tam thì tiếp tục ôm bụng lăn ra đất, cười toét miệng đến tận mang tai, còn hai gã chính nhân quân tử thì đứng như trời trồng. Chỉ giây lát sau, Quân Mạc Tà thẹn quá hóa giận, tay nắm thành quyền cú đầu Võ Canh và Ninh Tiểu Tam mỗi tên một cái thật kêu, chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết, rồi sau đó không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa. Không gian trở nên im lặng lạ thường. 

Tàng Thiên Ca thấy vậy, nhưng không có ngăn cản, ngược lại giơ một ngón tay cái lên, chính là đồng ý và tán thưởng hành động bá đạo kia, trong lòng vô cùng khâm phục. 

Bỗng sau lưng, một luồng hơi lạnh như từ chốn cửu u phà đến, khiến cho Quân Mạc Tà và Tàng Thiên Ca giật bắn mình. Mỗi người ôm một kẻ đang bất tỉnh nhân sự chạy về phía trước, rồi quay lưng lại quan sát rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. 

Chỉ thấy mười bức họa chẳng biết từ lúc nào đã biến mất, thay vào đó là những dòng cổ văn kỳ lạ. Nó không phải chữ viết của nhân loại bây giờ, cũng không phải ngôn ngữ thượng cổ, mà nó giống như ngôn ngữ của thần hơn. Mỗi chữ đều ẩn chứa một tia thần uy, khiến cho người ta run rẩy, không áp chế nổi mà muốn lập tức quỳ xuống cúng bái. Cũng may hai tên kia định lực phi thường, thế nên hai chân dù run rẩy, nhưng cho đến cuối cùng cũng không có quỳ xuống. 

Hai mắt tập trung quan sát, bởi vì bọn họ biết được, nếu như lĩnh ngộ được bất kỳ thứ gì từ cổ văn đó thì đối với tu vi đều có tịnh tiến đáng kể. Bọn chúng giờ muốn đột phá cực kỳ khó khăn, ngoài sự cố gắng còn phải có thêm kỳ ngộ nữa, nếu không có thể chậm chân tại chỗ mãi mãi. 

Ngôn ngữ của thần không phải thứ mà phàm nhân có thể hiểu được, thậm chí ghi nhớ một chữ đã là một chuyện cực kỳ khó khăn. Một giờ trôi qua, cổ văn màu xanh dần biến mất. Nó hóa thành từng đốm sáng li ti, rồi chậm rãi tập hợp lại với nhau. 

- Ngươi có lĩnh ngộ được chút nào không?

Quân Mạc Tà dường như thu hoạch vô cùng ít ỏi, thế nên trong lòng tràn ngập sự thất vọng, nó biểu hiện lên cả khuôn mặt. Hắn thở dài một tiếng, rồi mới quay sang hỏi Tàng Thiên Ca. 

Chỉ thấy Tàng Thiên Ca cũng chẳng hơn hắn bao nhiêu, lắc đầu đáp:

- Có thể nói là thu được một phần tỉ của nó mà thôi. Từ đầu đến cuối, ta chỉ cố gắng ghi nhớ một chữ, thế nhưng bây giờ đã hoàn toàn quên sạch sẽ. 

- Như vậy là ổn rồi. Đợi sau khi rời khỏi mộ phủ, chúng ta tìm chỗ nào đó yên tĩnh rồi luận bàn một chút, hy vọng có thể tìm ra được một huyền cơ nào đó. 

- Chỉ có thể làm vậy… 

Chưa nói hết câu, trong đôi nhãn thần của Tàng Thiên Ca hiện lên một bóng ảnh của một con rồng, nó như vô thanh vô tức xuất hiện, long nhãn giận dữ đang gầm gừ nhìn bọn họ. Nếu như từ đầu tấn công, chỉ sợ hai người bọn họ khó mà thoát khỏi long trảo của nó. 

Quân Mạc Tà thấy Tàng Thiên Ca giật mình thì nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng, liền quay lưng nhìn về phía sau. Khi nhìn thấy con yêu long đó thì biểu cảm của hắn cũng chẳng khác biệt Tàng Thiên Ca bao nhiêu. 

Yêu long gầm lớn một tiếng, long uy mãnh liệt như sóng trào, một cái long trảo khổng lồ từ trên cao ập xuống, như muốn nghiền nát bốn người họ. 

Tàng Thiên Ca vừa mới đột phá, thế nên muốn thử xem sức mạnh của mình đã tăng đến mức nào. Cửu Chuyển Thần Long Quyết khởi động, chín đầu kim long xuất hiện với chín màu sắc khác nhau, bay xung quanh bảo hộ cho Tàng Thiên Ca. 

- Cửu Chuyển Thần Long Quyết đệ cửu tầng – Cửu Thiên Chân Long Phá!

Song thủ đan lại, nguyên lực toàn bộ vận chuyển, dồn hết cho một kích này. Có lẽ hắn đoán được, đầu thanh long kia vô cùng mạnh, chỉ có thể một kích tất thắng mà thôi. Chín đầu kim long mà hắn triệu hồi ra gầm vang lên, kim mộc thủy hỏa thổ âm dương phong lôi chín đại nguyên tố đồng loạt khởi động, chỉ trong một giây thôi đã rút đi toàn bộ sức mạnh của hắn. 

Sức mạnh khủng bố như phô thiên cái địa, không gian như muốn rạn nứt bởi lực lượng này, thế nhưng, dù mạnh là vậy, dưới một trảo của yêu long, tất cả đều hóa thành hư vô. Dù rằng có thể đẩy lùi được long trảo của nó, thế nhưng, Tàng Thiên Ca lại bị phản phệ, sức mạnh đã cạn kiệt, giữa không trung phun ra một ngụm máu lớn rồi đập lưng vào vách tường, ngã lăn xuống đất. 

Quân Mạc Tà vừa giận vừa sợ, lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy một sức mạnh khủng bố như thế. Tàng Thiên Ca sau khi đột phá đã vượt qua hắn, thế mà lại bị yêu long dễ dàng nghiền nát. 

- Chết tiệt. Tại sao pháp quyết trên tường lại biến thành yêu long như thế này?

Hắn lớn tiếng chửi, như muốn xóa tan đi bóng ma sợ hãi trong lòng. Giờ chỉ có một cách duy nhất, đó chính là bỏ chạy. Đáng tiếc, cánh cửa rời khỏi căn phòng này quá xa, mà dường như toàn bộ không gian đã bị yêu long khóa chặt, không lẽ… tất cả bọn họ thật sự phải phơi xác ở nơi này sao? 

- Dù có chết thì cũng phải chết thật oanh liệt. Yêu long, tiếp một chiêu mạnh nhất của ta – Nhân Kiếm Hợp Nhất!

Ma Ảnh Kiếm được lấy ra, một cỗ sát khí tràn ngập, kiếm ý từng đợt từng đợt xuất hiện, liên miên không ngớt. Kiếm ý mạnh đến nỗi xé rách cả không gian xung quanh, nhưng nghiễm nhiên không thể khiến cho yêu long kinh ngạc dù chỉ một chút. 

Một luồng hắc quang bao phủ Quân Mạc Tà, chỉ thấy Ma Ảnh Kiếm hóa lớn, cao đến mười mét, sát khí lẫm liệt như ma kiếm từ địa ngục trỗi dậy. Hắc khí cuồn cuộn cùng với vô số kiếm ảnh bay xung quanh, Ma Ảnh Kiếm phá không đánh tới, bởi vì quá nhanh nên mắt thường chỉ thấy được tàn ảnh mà thôi. Khoảng cách gần, tốc độ lại cực nhanh, thế nhưng… dường như tất cả đều quá tầm thường đối với yêu long. 

Chỉ nghe yêu long gầm lớn một tiếng, Nhân Kiếm Hợp Nhất tan rã, Quân Mạc Tà thân thể đầy máu tươi bật ngược về phía sau. So với tình huống của Ma Ảnh Kiếm, có lẽ Quân Mạc Tà còn khá khẩm hơn. Vì muốn bảo vệ chủ nhân, Ma Ảnh Kiếm đã thừa nhận hết sức mạnh hủy diệt kia, nó đã hoàn toàn bị phá hủy rồi. Chẳng biết khi tỉnh lại, Quân Mạc Tà sẽ đau lòng như thế nào đây. 

Hai đại cao thủ, vậy mà không thể chịu nổi một chiêu của yêu long. Sức mạnh thật quá bá đạo. 

Nhìn bọn họ lăn ra bất tỉnh, nhưng yêu long cũng không có làm hành động gì tiếp theo. Cứ như nó đang chờ đợi… chời đợi một ai đó vậy. Và quả nhiên, người đó đã xuất hiện. Giữa đống đổ nát, nhưng kẻ đó không dính lấy một hạt bụi nào. Kẻ này, đích thị chính là Ninh Tiểu Tam… không, gọi hắn là Tinh Hồn mới chính xác. 

Hắn đi qua ba người Võ Canh, Tàng Thiên Ca, rồi cả Quân Mạc Tà nữa, tựa hồ không đặt bất kỳ ai vào trong mắt cả. Bóng ảnh của hắn lọt vào trong đôi long nhãn, thế nhưng yêu long tựa hồ không có giận dữ giống như khi trông thấy Quân Mạc Tà hay Tàng Thiên Ca, ngược lại giống như đang chào đón chủ nhân của mình.

- Địa Chi Bản Nguyên, cũng may vẫn chưa hóa hình hoàn toàn, nếu không chỉ sợ gặp không ít khó khăn rồi. 

Hắn quan sát yêu long, miệng vừa thì thầm. Bao năm nay, hắn vẫn luôn một mực truy tìm tung tích của Địa Chi Bản Nguyên để có thể đạt đến Ngũ Hành Bản Nguyên đại viên mãn. Tứ đại bản nguyên, trong ba năm tu luyện, tuy rằng vẫn không phát huy hết sức mạnh, nhưng có thể coi như đạt đến tiểu thành lực lượng của nó rồi. Chỉ còn thiếu sót Địa Chi Bản Nguyên, và hôm nay đã có thể nhìn thấy được rồi. 

Có lẽ nhờ có bốn đại bản nguyên kia, vậy nên yêu long mới không giận dữ, ngược lại còn kích động như gặp lại những người bạn cũ. Chỉ thấy yêu long cuối đầu xuống, tùy ý để cho Tinh Hồn xoa đầu. 

Rồi hắn đảo mắt nhìn về phía Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà và Võ Canh vẫn còn đang bất tỉnh, trong đôi huyết nhãn chỉ có sự lạnh lùng vô cảm, trong đầu như đang suy nghĩ một kế hoạch nào đó, nhẹ giọng nói:

- Tạm thời vẫn chưa thể giết chúng được. Địa Chi Bản Nguyên, đưa chúng đi nơi khác!

Yêu long gầm gừ nhận lệnh, rồi ngẩn cao đầu lên, một cỗ uy thế phô thiên cái địa dâng trào, nó gầm một tiếng thì mặt đất rung chuyển, đại địa như nghe theo mệnh lệnh của yêu long, mặt đất nứt ra tạo thành một đường rãnh khổng lồ, chỉ thấy bên dưới đó là một vùng tối mênh mông vô hạn. Ba người kia vô lực rơi xuống, bị hắc ám vô tận chậm rãi nuốt lấy. 

Tinh Hồn đứng bên trên nhìn xuống, ánh mắt dõi nhìn theo bóng dáng Tàng Thiên Ca đang khuất dần trong đêm tối. Ánh mắt đăm chiêu suy tư, rồi sau đó chậm rãi quay lưng bỏ đi cùng với yêu long. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Tại tầng thứ nhất trong thượng cổ mộ phủ. 

Trong không khí ẩm thấp tràn ngập mùi máu tươi khó chịu khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn. Chỗ này, nhìn đâu cũng thấy xác người, có lẽ con số cũng không dưới một ngàn. Cổ mộ thượng cổ tràn đầy những cái bẫy chết người, ngay cả bốn người Tàng Thiên Ca cũng gặp khó khăn khi vượt qua cửa ải đầu tiên, thế nên dù có người bị chết cũng không có gì ngạc nhiên cả. 

Chỉ là… những người này chết không phải do chạm vào bất kỳ một cạm bẫy nào. Bọn họ chết dưới tay bởi một người. Kẻ đó tiến vào lạnh lùng trảm sát, ngoại trừ những người thành công vượt ải đầu tiên, những người vận khí kém, toàn bộ đều bị kẻ đó trảm sát. 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất