Đợi đến khi âm vụ tan đi, trên mặt đất đã hình thành một cái hố lớn, phương viên tới trăm dặm.
Vô số sinh mệnh, ở trong lần bạo tạc kịch liệt không gì sánh được này, trực tiếp bị xé thành mảnh nhỏ, ngay cả thần hồn cũng đều không thể sống sót. Vố số cường giả Kim Đan kỳ cũng khó chống đỡ được uy thế như thiên băng địa liệt này, vẻn vẹn chỉ còn một số nhỏ cường giả Kim Đan kỳ, hoặc là có vận khí tốt, hoặc là dựa vào thủ đoạn phòng ngự đặc biệt mà sống sót, nhưng cũng không vì thế mà thoát khỏi trọng thương.
Có thể chân chính sống sót, đa phần đều là cường giả Nguyên Anh kỳ, trong số hai ba vạn người còn sống sót, cũng có mấy nghìn người chính là Nguyên Anh kỳ, chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của liên quân một phe Thánh Diệu Vương. Nhưng cho dù là Nguyên Anh kỳ, ít nhiều cũng vẫn bị thụ thương.
Thần niệm Lôi Động đã dị thường cường đại. Nếu như có Hóa Thần cao giai mà nói, Lôi Động cũng tin tưởng thần niệm của mình so sánh ra, tuyệt đối không rơi vào thế hạ phong. Nhưng mà dưới khí thế bức người của Thâm Uyên Ác Ma trước mặt, Lôi Động chỉ cảm thấy thần niệm bản thân, rất nhạy bén cảm thụ được một khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Lại nhìn quân đội mấy vạn đa số hình thành từ các tộc của Thâm Uyên vực kia, cũng khiến cho trong lòng Lôi Động không khỏi run lên. Nhưng chẳng qua hắn lúc này cũng là vị thống soái một quân, trong lòng tuy rằng khiếp sợ, nhưng cũng không lộ ra nửa phần khiếp ý.
Ngoại trừ Lôi Động, đám người còn lại tự nhiên khiếp sợ vô cùng. Nhất là hai người Thánh Diệu Vương cùng Thâm Uyên Chi Chủ vừa mới xông lên tiên phong tấn công Lôi Động, hầu như đã sắp tuyệt vọng, dưới tình huống bất đắc dĩ, Thánh Diệu Vương cũng đã sắp thi triển ra thủ đoạn điên cuồng cuối cùng của bản thân.
Nhưng người dẫn đầu quân đội đang tới kia, cũng khiến cho Thánh Diệu Vương nhất thời toàn thân dâng lên hàn ý, thực giống như ở dã ngoại gặp phải loài động vật nguy hiểm nhất, theo bản năng tóc gáy dựng đứng, trong lòng sợ run. Cảnh giác bản năng của cường giả, khiến cho hắn lập tức như lâm đại địch, trước tiên xác định thực lực của người này tuyệt đối không phải là tồn tại Hóa Thần kỳ.
Nhưng so với Thâm Uyên Chi Chủ, phản ứng của Thánh Diệu Vương coi như còn tốt hơn. Nhân vật ở trong Thâm Uyên Vực uy phong bát diện, bây giờ khuôn mặt xám đen kia thoáng cái trở nên trắng bệch gần giống như xác người chết, hai mắt mở lớn như chuông đồng gắt gao nhìn thẳng lên Thâm Uyên Ác Ma thể trạng cực lớn kia trên bầu trời, phảng phất như trong nháy mắt nhìn thấy một kẻ kinh khủng nhất trên đời. Nếu như nhìn kỹ, có thể thấy được đôi tay vốn cường trang vững vàng của hắn, hiện giờ đang run rẩy.
Đọc Truyện Online Tại http://truyen360.com- Thâm Uyên Ác Ma này là ai? Nhìn khí tức của hắn, lẽ nào lại...
Sắc mặt Thánh Diệu Vương cũng có chút xám trắng. Hắn chưa từng gặp qua cường giả Luyện Hư Kỳ chân chính, tuy rằng trước mắt người này mang cho hắn cảm giác áp bách hít thở không thông, nhưng cũng không thể nào coi đây là căn cứ để phán đoán đối phương, có phải thực sự đã đạt được tới cảnh giới mà hắn không muốn đối mặt hay không.
- Là... là Ám Dạ Đế!
Chung quy cũng là một nhân vật bá chủ một đời, Ô Địch Tư sau khi phút khiếp sợ ban đầu qua đi, cũng hồi thần lại được một chút, chẳng qua ngữ khí truyền âm vẫn còn có chút run sợ.
- Ám Dạ Đế?
Sắc mặt Thánh Diệu Vương lại trắng ra thêm vài phần, nói chung, chỉ có những kẻ thích đề cao giá trị bản thân như ở Quang Minh Vực mới có thể xưng đế ở Hóa Thần kỳ.
Chủng tộc khác, bình thường liên quan đến từ đế này, ít nhất là đại biểu cho Luyện Hư kỳ.
Mà Ám Dạ Đế khí thế kinh người kia, rõ ràng chính là cường giả xuất thân từ bộ tộc Thâm Uyên Ác Ma. Hơi có chút ký ức đối với cái tên này, một số tư liệu trước đây đã từng được đọc qua lại dần dần hiện lên trong đầu, cả kinh nói:
- Lẽ nào người này chính là Ám Dạ Đế cường giả Luyện Hư Kỳ đi ra từ Thâm Uyên Vực, vạn năm trước cố gắng thống nhất Lục Vực Cửu Châu, Dạ Đế?
- Không thể nào...
Khuôn mặt như khổ qua của Ô Địch Tư cười rộ lên:
- Hắn là nhân vật sử thi trong tộc ta, vị cường giả đầu tiên trong mấy vạn năm qua đột phá đến Luyện Hư Kỳ. Tư liệu trong tộc ghi chép, sau khi Dạ Đế tiền bối thành tựu Luyện Hư Kỳ, nguyên bản muốn nhất thống Lục Vực Cửu Châu, nhưng kết quả bởi vì vị kia ở Yêu Linh Giới bóp méo pháp tắc bổn nguyên vũ trụ của Lục Vực Cửu Châu bài xích, đành phải phá toái hư không, tiến vào Tam Giới. Không thể ngờ, thực sự không thể ngờ vậy mà có thể nhìn thấy lão nhân gia ở nơi này.
Cũng khó trách sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, lão tiền bối trong bộ tộc được khen là nhân vật anh hùng cấp truyền thuyết hiện tại xuất hiện ở trước mặt mình. Có lẽ, điều này nếu như đối với tộc khác có thể sẽ là chuyện tốt, nhưng mà bộ tộc Thâm Uyên Ác Ma...
- Điều này sao có thể?
Sắc mặt Thánh Diệu Vương cũng tương đối không tốt:
- Dạ Đế chính là nhân vật vạn năm trước, dù cho hắn thành tựu Luyện Hư Kỳ, cũng không có khả năng sống lâu như vậy được, bộ tộc Thâm Uyên Ác Ma các ngươi không phải là chủng tộc mệnh dài như thế.
- Đúng hay không đúng, lập tức sẽ biết thôi!
Ô Địch Tư cũng thở dài một hơi thật sâu, sự tình cho tới bây giờ sợ rằng đã không còn đường lui nữa. So sánh với Thánh Diệu Vương, Thâm Uyên Chi Chủ như hắn lại càng không muốn gia hỏa trước mắt kia là Ám Dạ Đế.
Khiếp sợ không chỉ có bọn hắn, mấy vị cường giả đại năng đang đâm ở phía sau đại quân của Thánh Diệu Vương một đao, cũng thoáng chốc há hốc mồm đứng yên tại chỗ.
Cường giả thình lình xuất hiện, điều này đại biểu cho tình huống đã thoát khỏi tầm khống chế.
- Đám kiến hôi hèn mọn!
Thâm Uyên Ác Ma kia, trong lúc mọi người thấp thỏm kinh hãi, chẳng coi cấm không trận pháp ra gì, nhanh chóng bay đến bầu trời trên đầu bọn họ, thập phần băng lãnh mà uy nghiêm nói:
- Nhìn thấy trẫm, vì sao còn không mau mau cúi đầu xưng thần?
Chiến trường khoảnh khắc trước vẫn còn chiến đấu không ngừng, chỉ trong sát na Thâm Uyên Ác Ma kia xuất hiện, liền đã ngừng lại.
Trầm mặc, dưới sự trầm mặc này, không một ai muốn đứng ra làm chim đầu đàn.
Nhưng thần niệm mọi người, bất kể địch ta, đều bắt đầu chăm chú tập trung vào Thâm Uyên Chi Chủ ở bên kia.
Thâm Uyên Chi Chủ Ô Địch Tư cũng biết lúc này không phải thời cơ tốt để trầm mặc, chỉ đành kiên trì, khẽ thi lễ, phi thường cung kính nói:
- Vãn bối chính là tộc trưởng bộ tộc Thâm Uyên Ác Ma, kiêm nhiệm Thâm Uyên Chi Chủ. Tham kiến tiền bối, không biết tiền bối xưng hô thế nào?
- Thâm Uyên Chi Chủ?
Người nọ lạnh lùng đảo qua trên người Ô Địch Tư, cười lạnh nói:
- Ngươi chính là Ô Địch Tư? Hừ, các tộc Lục Vực Cửu Châu đã suy thoái đến trình độ này rồi sao? Chỉ là một Hóa Thần trung giai đỉnh phong cũng có thể đảm nhiệm Thâm Uyên Chi Chủ?
Ô Địch Tư giống như là ở trước mặt mọi người bị giáng cho một cái tát, nhưng giờ khắc này, hắn lại không dám phản bác, không thể làm gì khác hơn là kiềm chế lựa giận trong lòng, càng thêm cung kính nói: