- Ngươi nói, chuyện ta làm được, ta sẽ làm.
Tài Quyết Vương trả lời nhàn nhạt. Thánh Diệu Vương khu động nhẫn không gian, đem thi thể Lưu Nguyệt Vương lấy ra, đó là một cỗ thi thể Dực Thần Tộc xinh đẹo. Đáng tiếc, Liệt Diễm Phần Thiên của Luyện Ngục Ma Vương vô cùng bá đạo, không chỉ trực tiếp đánh nát Nguyên Thần của Lưu Nguyệt, cổ hỏa lực cuối cùng, còn trực tiếp thiêu đốt Nguyên Thần của nàng không còn, nửa điểm tàn hồn cũng không lưu lại.
- Vèo!
Thánh Diệu Vương đem một phong hồn cầu hào quang óng ánh ném cho Quang Huy Vương, nhàn nhạt nói ra:
- Ta bại, trách nhiệm này, cần ngươi tới gánh vác.
Quang Huy Vương tiếp nhận phong hồn cầu, nhìn kỹ, sắc mặt đại biến:
- Ước Hàn, đây là thật?
- Đúng vậy, là thật. Ngươi thành tựu Luyện Hư, tuy chỉ còn thọ nguyên ba năm, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi nên cố gắng, đi phục sinh nàng a.
Sau khi Thánh Diệu Vương thở dài một hơi, ngược lại nhìn về phía A Gia Na:
- Hài tử, ngươi hận ta không?
- Thúc thúc!
Trong ánh mắt của A Gia Na, có chút rắc rối phức tạp. Sau hơn nửa ngày, mới chậm rãi lắc đầu nói:
- Thúc thúc, tuy nhiên thương thế của ngươi hại phụ thân của ta, thế nhưng mà, ngươi vô cùng tốt với ta. Ta thật sự không có cách nào hận ngươi.
- Không, hài tử, có lẽ ngươi nên hận ta.
Thánh Diệu Vương chậm rãi lắc lắc đầu nói:
- Bởi vì trong kế hoạch của ta, sau khi ta khôi phục thần hồn của mẫu thân ngươi, ta sẽ khống chế nàng đoạt xá ngươi.
- Cái gì?
A Gia Na che miệng, đôi mắt lộ ra thần sắc không dám tin, nhìn Thánh Diệu Vương, lại nhìn phong hồn cầu sáng bóng trong tay Quang Huy Vương. Thánh Diệu Vương nói thế, thật sự đả kích nội tâm của nàng quá lớn.
Cũng không quan tâm tới những người khác, Thánh Diệu Vương cũng nhìn về phía Tài Quyết Vương, nói:
- Ta yêu cầu là, hy vọng ngươi có thể giúp ta hợp táng cùng Lưu Nguyệt.
Sắc mặt Tài Quyết Vương hơi đổi, hơi có do dự nhìn về phía của Lôi Động, thấy hắn cho phép, liền nhìn Thánh Diệu Vương nói ra:
- Thánh Diệu, tuy ngươi làm sai rất nhiều chuyện, cũng xúc phạm tới rất nhiều người. Nếu như ngươi nguyện ý, ngươi có thể giao một đám thần hồn ra, từ nay về sau, hối cải làm con người mới, giúp Dực Thần Tộc chúng ta lập công chuộc tội.
- Lập công chuộc tội sao?
Thánh Diệu Vương bi thương cười như điên:
- Ta một mực lừa gạt mình, tự nói với mình Y Liên Na là của ta, ta trả bất cứ giá nào, cũng muốn nàng phục sinh. Thế nhưng mà, khi Lưu Nguyệt không chút do dự đón đỡ một kích trí mạng kia, thời điểm trả giá bằng tánh mạng, ta mới biết được, ai mới thật sự là người yêu ta. Ta hiểu ra, hiểu được tâm tình vì sao lúc trước Y Liên Na lại ngăn một kích trí mạng thay đại ca. Ta cũng biết, cho dù nói cho Y Liên Na đầy đủ mọi thứ, làm cho nàng có cơ hội lựa chọn lại một lần nữa, nàng cũng sẽ chọn đại ca ta. Chỉ có Lưu Nguyệt, mới là của ta, đáng tiếc, ta cô phụ nàng... Nếu như luân hồi là thật... Bỏ đi, Tài quyết, ta hy vọng ngươi sẽ giúp ta chuyện này, bất kể là ta hay là Lưu Nguyệt, ta đều cảm kích ngươi...
Oanh ~ Thánh Diệu Vương trực tiếp tự bạo Nguyên Thần của mình, Nguyên Thần của hắn vốn không chịu nổi, phân liệt thành vô số mảnh, ngay cả một tia tàn hồn cũng không vãn hồi. Trong thân thể, cũng bởi vì Nguyên Thần tự bạo mà nát bấy. Tánh mạng của hắn, cũng trong sát na này trực tiếp tử vong.
- Ước Hàn.
Thân hình Quang Huy Vương lóe lên, muốn ngăn cản, nhưng có thể ngăn cản được tự sát sao? Một Quang Huy Vương, trong ánh mắt lúc này, cũng không biết nên hối hận hay bi thống.
- Thúc thúc.
Sắc mặt của A Gia Na trắng bệch kêu lên một tiếng, trong ánh mắt, tràn đầy vẻ bi thống. Dù vừa rồi Thánh Diệu Vương nói cho nàng biết tình hình thực tế. Nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng, bởi vì nàng biết rõ, thúc thúc đối xử tốt với nàng nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể nào là đang diễn trò.
Đồng tử của Lôi Động cũng co rút lại, tuy nói Thánh Diệu Vương này là địch nhân của mình. Nhưng mà, chuyện này cũng không ảnh hưởng tới kính ý của Lôi Động với hắn. Nhưng thêm nữa, cảm thấy kết cục của Thánh Diệu Vương có chút đáng buồn, ưa thích đại tẩu của mình, vì một đám tàn hồn mà không tiếc bất cứ giá nào mà phục sinh cho nàng.
Kết quả là, mới phát hiện ra nữ nhân chân chính thuộc về mình không phải là đại tẩu. Nhưng hết thảy, đã không cách nào vãn hồi được.
Những người còn lại, cũng trơ mắt nhìn đại địch khó chơi của mình, rốt cục chết ở trước mặt, nhưng thần sắc cả đám vô cùng phức tạp. Tuy nhiên Thánh Diệu Vương chết đi, trong nội tâm của bất kỳ kẻ nào cũng không có thoải mái.
- Tự gây nghiệt, không thể sống.
U Minh Quỷ Đế chậm rãi lắc đầu thở dài nói:
- Đáng tiếc, nhân vật mạnh mẽ như Thánh Diệu Vương, nếu không phải bản thân hắn để tâm vào chuyện vụn vặt, tuyệt đối không có hạ tràng như ngày hôm nay.
- Hừ, vì nữ nhân tìm đường chết làm sống.
Luyện Ngục Ma Vương có chút khinh thường nói một tiếng:
- Gia hỏa này thật sự là mất mặt, nhưng lão tiểu tử Thánh Diệu đúng là lợi hại, nếu chỉ solo đơn thuần mà nói, sợ rằng ta không phải là đối thủ của hắn.
- Tài Quyết, ngươi đi thu nạp tàn quân Dực Thần Tộc đi.
Lôi Động liếc nhìn Thánh Diệu Vương đang ôm thi thể của Lưu Nguyệt thật sâu, trầm giọng nói:
- Quay đầu lại, ngươi cứ dựa theo nguyện vọng của Thánh Diệu Vương, hợp táng giúp bọn họ đi.
Tuy người này là địch nhân đáng sợ, tâm linh vặn vẹo quá độ, nhưng cũng là gia hỏa chí tình chí nghĩa.
Nguồn: http://truyen360.comSau khi nghe lệnh của Lôi Động, Tài Quyết Vương bắt đầu tụ tập tàn quân Dực Thần Tộc lại, Thánh Diệu Vương mang đến hai ngàn tinh nhuệ, đánh đến bây giờ, sống sót cũng chỉ bảy tám trăm, còn nhiều người bản thân bị trọng thương. Có thể thấy được trận chiến này đánh qua, nguyên khí Dực Thần Tộc tổn hại cực lớn. Mà Lôi Động, trận chiến đấu này vốn cho rằng dễ như trở bàn tay, nhưng cái giá phải trả thật lớn.
Tiềm Long Quân chết hơn ba trăm, trong đó có hai Hóa Thần. Mà tinh nhuệ Mãnh Quỷ Quân, từ đầu tới đuôi đã chết hơn năm trăm. Hơn tám trăm chiến lực cấp Nguyên Anh tử vong, làm cho Lôi Động thương tâm không dứt.
Nhưng mà, một trận đánh này qua đi, đã đạt được mục đích của Lôi Động. Thanh trừ hai chướng ngại lớn nhất là Thánh Diệu Vương cùng Thâm Uyên Chi Chủ. Còn thànhcông hợp nhất Dực Thần Tộc, cùng với thế lực Thâm Uyên.
- Sí Tinh lão huynh.
Lôi Động vỗ vỗ vai của Sí Tinh Vương đang nhìn chằm chằm vào thi thể Lưu Nguyệt và Thánh Diệu Vương, thấy Sí Tinh Vương thất hồn lạc phách, an ủi:
- Chân trời xa xăm nơi nào không cỏ thơm, Lưu Nguyệt là nữ tử không tệ. Nhưng thân thể của nàng cũng tốt, tâm cũng được, đều đã thuộc về Thánh Diệu Vương. Ngươi cũng biết rõ, chỉ dựa vào tà thuật, tuyệt đối không cách nào làm cho Lưu Nguyệt cam tâm tình nguyện dùng tính mạng mình cứu lấy Thánh Diệu Vương a. Sí Tinh, ngươi cũng đừng học Thánh Diệu Vương lão gia hỏa kia, để tâm vào chuyện vụn vặt.
- Ta hiểu rồi.
Sí Tinh Vương cười khổ một tiếng, chậm rãi lắc đầu nói:
- Ta nghĩ, nếu như Lưu Nguyệt trên đời có linh, nhìn thấy Thánh Diệu Vương vì nàng cải biến tâm ý, nàng sẽ rất cao hứng.