- Không cần, tiếp tục đi...
Diễm Ma lão tổ truyền âm lại, quyết tâm tin tưởng vào Lôi Động, đánh cuộc một ván lớn. Nếu như kết quả cuối cùng là Lôi Động thắng, như vậy thì những ai đặt cược cho Hoàng Phủ Sách càng nhiều lại càng tốt.
- Diễm Ma lão tổ, nếu như ngươi không thay đổi tỷ lệ thắng cược, cũng đừng trách ta.
Khô Cốt lão tổ cười khằng khặc không ngừng:
- Hai nghìn vạn linh thạch, đặt Hoàng Phủ Sách thắng...
Tiền bạc vài chục năm tích góp bởi vì một lần đổ cược trước mà mất sạch, Khô Cốt lão tổ thua đến mức gần như táng gia bại sản. Nhiều năm qua như vậy, hắn vẫn luôn nghĩ muốn báo thù. Trước khi khai chiến, hắn đã cố gắng chắp vá lung tung, mượn đông vay tây, thậm chí còn hai cái sản nghiệp cũng mang đi cầm cố nốt, cuối cùng cũng kiếm ra được hai nghìn thượng phẩm linh thạch.
Điều duy nhất làm cho Khô Cốt lão tổ không vui chính là thực lực của Hoàng Phủ Sách rất cao nên tỷ lệ thắng cược thấp. Chỉ có điều chuyện này cũng là bình thường thôi, Diễm Ma lão tổ cũng không phải là đứa ngốc, tuy rằng tỷ lệ thắng cược như vậy Khô Cốt lão tổ vẫn thấy là hơi ngốc một chút.
Đặt cửa hai nghìn vạn linh thạch, lãi về một nghìn vạn linh thạch thì Khô Cốt lão tổ cũng thỏa mãn rồi. Chẳng lẽ lại đi đặt cược Lôi Động thắng sao? Một nghìn vạn linh thạch cũng là cho Diễm Ma lão tổ phải xuất huyết rồi. Huống chi hắn cũng không phải là người duy nhất đặt cửa Hoàng Phủ Sách thắng, Diễm Ma lão tổ lần này khẳng định sẽ táng gia bại sản rồi.
- Ít nói nhảm, đặt cược thì đặt cược, dựa theo quy củ xuất tiền ra trước đã...
Diễm Ma lão tổ tức giận nói.
- Khặc khặc, chẳng lẽ Khô Cốt lão tổ ta lại không có chút uy tín đó sao?
Khô Cốt lão tổ cười khằng khặc quái dị nói:
- Xá gì lúc nào đặt tiền hay không? Nếu ngươi thắng thì hai nghìn thượng phẩm linh thạch lúc nào cũng có, nếu ngươi thua thì chỉ cần chuẩn bị cho tốt một nghìn thượng phẩm linh thạch là được... Hừ...
Diễm Ma lão tổ thực ra cũng chỉ nhìn hắn ngứa mắt mà thôi, Khô Cốt lão tổ này mặc dù có nhiều mao bệnh nhưng mỗi lần đặt cược đều rất uy tín. Trong lòng Diễm Ma lão tổ lúc này thấp thỏm không ngừng, tiểu tử Lôi Động kia nhất định không được thua kém Hoàng Phủ Sách, vạn nhất mà thua thì lần này thê thảm rồi.
Mấy tên Kim Đan lão tổ khác cũng sợ Diễm Ma lão tổ thay đổi tỷ lệ thắng cược, đều vội vội vàng vàng đặt cược, người ba trăm, ta năm trăm... Xem ra tất cả đều dốc túi đặt cược thật lớn. Bọn họ đều không tin rằng tu vi của Lôi Động có thể mạnh như Hoàng Phủ Sách.
Càng ngày càng nhiều người gia nhập vào trong đánh cược, nhưng tuyệt đại đa số người đều đặt cược Hoàng Phủ Sách thắng. Thấy tiền đặt cược không ngừng chênh lệch nhau, trái tim Diễm Ma lão tổ đập thình thịch, nếu như thua thì sợ rằng có khi phải bán đi cả mình.
- Một trăm vạn linh thạch, Lôi Động thắng.
Một người nữ tử vóc dáng cao gầy, toàn thân hồng y, đeo khăn che mặt xuất hiện bên cạnh đài đổ cược, đưa ra một trăm viên thượng phẩm linh thạch.
Rất nhiều Trúc Cơ kỳ tu sĩ đặt cược lớn vào bên Hoàng Phủ Sách thắng, nhưng nữ tử này thoáng cái lại đặt Lôi Động thắng tận một trăm vạn linh thạch, làm cho mọi người không khỏi ngứa mắt. Rất nhanh đã có người nhận ra thân phận của nàng:
- Là người của Âm Dương Hợp Hoan Tông.
- Nhìn cái gì? Cẩn thận không cô nãi nãi móc hết tròng mắt của các ngươi xuống.
Thích Phỉ Phỉ hừ lạnh nói.
Có người sợ hãi lui lại mấy bước, mấy người tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Âm Sát Tông đi tới vây quanh lấy nàng:
- Tiểu nương tử, ở đây là Âm Sát Tông, cũng không phải là Âm Dương Hợp Hoan Tông của ngươi...
Đúng lúc này bỗng nhiên một cỗ khí tức âm lãnh xuất hiện tràn ngập, mấy người kia vừa ngẩng đầu lên nhìn vội vàng cúi đầu đi ra chỗ khác.
***
Thích Phỉ Phỉ vừa nghiêng đầu nhìn đã thấy Đông Phương Phức và Đinh Uyển Ngôn đang cười nhạt phiêu phù trên không trung. Đối mặt với Đinh Uyển Ngôn, Thích Phỉ Phỉ không biết thế nào lại có cảm giác chột dạ. Nhưng dù có chột dạ hơn nữa thì cũng không thể nào bỏ chạy được, hơn nữa chạy trốn thì sẽ mất đi khí thế hay sao?
Tuy rằng Thích Phỉ Phỉ cảm thấy như vậy nhưng thật ra Đinh Uyển Ngôn lại mỉm cười nhìn nàng gật đầu nói:
- Vị này là Thích Phỉ Phỉ Âm Dương Hợp Hoan Tông, Thích sư muội phải không? Quả nhiên là nữ trung hào kiệt, dung nhan bất phàm. Ta là Đinh Uyển Ngôn Vạn Quỷ Quật Âm Sát Tông, ra mắt Thích sư muội.
Thấy rõ nàng đoan trang có lễ như vậy, Thích Phỉ Phỉ cũng có chút không cam lòng tỏ ra yếu kém, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Thích Phỉ Phỉ Thiên Nữ Cung Âm Dương Hợp Hoan Tông ra mắt Đinh sư tỷ, Đông Phương sư tỷ.
Cứ như vậy ba người bắt đầu nói chuyện câu được câu không với nhau, nghĩ đến trò chuyện thật vui. Chỉ có điều trong lòng bọn họ đang suy nghĩ cái gì thì có lẽ cũng chỉ có đương sự mới có thể hiểu rõ được.
Trong lúc đám đông đang trông ngóng Lôi Động trên quảng trường thì trên thực tế hắn đã sớm ở bên ngoài sơn môn Âm Sát Tông từ lâu rồi, vẫn đang ẩn núp trong một nơi bí mật gần đó. Lúc này Lôi Động cũng đã biết Hoàng Phủ Sách đã tới quảng trường, hắn đang định thông qua sơn môn tiến vào môn phái thì thấy một trận hắc phong bỗng nhiên xuất hiện, xoắn tới chính mình.
Lôi Động trở nên sợ hãi, địch nhân gần mình như vậy mà mình không thể phát hiện ra được, đối phương là tu sĩ Kim Đan kỳ sao? Lôi Động vội vàng thi triển ra quỷ ảnh độn thuật, thân hình giống như quỷ mị, tàn ảnh xuất hiện liên tục, thân hình lùi lại về phía sau, mơ hồ có thể thấy được huyết vụ trên cơ thể hắn bắt đầu khởi động. Ngoài động tác cực nhanh, nếu như tu vi thấp một chút thì hầu như không thể nhìn thấy được hành tung của hắn.
- Di?
Trong trận hắc khí ác phong kia truyền đến một tiếng nữ nhân kỳ quái kinh dị hô lên một tiếng, nhưng ngay sau đó tốc độ hắc phong lập tức nhanh hơn, tăng vọt lên mấy lần. Lôi Động tránh né liên tục nhưng cuối cùng cũng bị hắc phong cuốn vào, kéo theo hắn bay đi thật xa.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.comTrong một ngọn núi nhỏ ở một nơi hẻo lánh, Lôi Động kinh nghi bất định nhìn chằm chằm vào bóng lưng trước mặt. Toàn thân người nữ tử mặc hắc bào không che hết được thân thể nổi bật cao gầy mà mềm mại của nàng, mái tóc dài đen huyền phiêu đãng trong gió.
Loáng thoáng trong không gian có một cỗ hương thơm nhàn nhạt bay tới trong mũi Lôi Động, làm cho nội tâm hắn trở nên rung động. Lôi Động không cần nàng quay đầu lại cũng biết đó là ai, thân ảnh và khí tức này đã khắn vào trong tâm khảm hắn rất rõ ràng.
Dù sao thì Lôi Động cũng không ngờ vào thời điểm này nàng cư nhiên lại biến ra một cỗ quái phong cuốn mình tới nơi này, không biết là có mục đích gì? Nhưng Lôi Động lại càng chú ý tới sự chênh lệch thực lực hơn. Nguyên bản hắn vốn tưởng rằng mình tốt xấu gì thì cũng đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng sáu rồi, trên người lại rất nhiều bảo bối và cực phẩm linh khí, cũng có thể tính là một cường giả được rồi. Nhưng mà trước mặt nữ tử này hắn cũng chỉ giống như một con kiến hôi mà thôi.