Nhìn những thi thể yêu thú kia, mọi người đều lộ ra vẻ thèm thuồng. Nhưng Lôi Động lại phi thường lý trí, biết rõ nếu con yêu thú cấp Nguyên Anh kia ra tay thì ảo trận không thể kiên trì được bao lâu. Hắn liền lập tức hạ lệnh rút lui, theo Thổ cự nhân tiến vào một thông đạo bí mật. Sau khi chạy như bay trong một thông đạo uốn lượn dài mười dặm mới ngoài.
Mặc dù là thông đạo bí mật của Thổ cự nhân, nhưng ít nhất cũng rộng vài dặm. Hơn nữa đã đạt thành mục đích, Lôi Động cũng không muốn mạo hiểm thêm, trực tiếp buông bỏ ý niệm muốn đánh lén thú triều một lần nữa, mang Thổ cự nhân rời đi. Trong lần hoạn nạn này, không thể nghi ngờ gì, Lôi Động đã chiếm được lòng tin và tình bạn của những Thổ cự nhân thật thà chất phác này. Cái này khiến Lôi Động cảm thấy chuyến đi này rất không tệ.
Rất nhanh, tộc trưởng liền mang theo mọi người tụ hợp lại với những người đã rút lui trước, cũng không dám trì hoãn, một đường chú ý cẩn thận xuôi về phía nam. Sau khi đi hết mười mấy vạn dặm mới tới một căn cứ khác của Thổ cự nhân. Mà trong chuyến đi này, Lôi Động cũng tận lực giao hảo với Thổ cự nhân nhất tộc. Ngoài ơn cứu mạng ra, Lôi Động còn cởi mở, phóng khoáng, hùng hồn, lại còn có thực lực cường đại. Cái này khiến quan hệ giữa hắn và Thổ cự nhân nhất tộc tốt lên rất nhiều.
Lôi Động hào phóng tặng đan dược cho bọn hắn. Sau khi xác nhận các loại đan dược chữa thương cho nhân loại cũng rất có hiệu quả với thương thế Cự nhân. Lôi Động bắt đầu thử nghiệm, cho các Thổ cự nhân ăn các loại đan dược gia tốc tu luyện. Quả nhiên, đám thổ cự nhân kia không hổ là dị chủng trời sinh, sau khi phục dụng những đan dược kia thì cả đám đều cảm giác được thực lực của mình tăng lên không ít hết sức rõ ràng.
Lôi Động học chiêu này từ Lam Khỉ Ti, nàng chính là dựa vào những vật này mà kết giao với một bộ lạc. Nhưng ưu thế của Lôi Động lại rõ ràng hơn nàng rất nhiều, bởi vì hắn là ân nhân cứu mạng của toàn bộ bộ lạc Thổ cự nhân này. Hơn nữa hắn thân là nam nhân, càng dễ dàng thân thiết với Thổ Cự nhân hơn.
Đan dược có hiệu quả, cái này khiến toàn bộ bộ lạc Thổ cự nhân rất ít tiếp xúc với nhân loại đều sôi trào lên, Thổ cự nhân nhất tộc cũng am hiểu tu luyện, nhưng tiến độ tu luyện lại thập phần chậm chạp. Trừ phi vận khí tốt, lại tìm được một ít linh vật thiên địa thì mới có thể khiến thực lực bản thân bạo tăng. Nhưng thiên tài địa bảo rất hiếm thấy, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Như thế nào lại có đan dược thuần túy do nhân loại chế tạo ra mà lại có hiệu quả như thế này.
Rất nhiều Thổ Cự nhân đều thềm thuồng đan dược, có người còn mặt dày mày dạn xin Lôi Động đan dược, Lôi Động cũng không cự tuyệt bất kỳ người nào. Dù sao thì lần này cũng từ Triệu Châu mà đến nên trên người hắn cái không thiếu nhất chính là đan dược.
Cái này khiến Thổ cự nhân đạt được chỗ tốt, càng lúc càng phi thường có hảo cảm với Lôi Động.
Rất nhanh, đám Thổ cự nhân kia liền biết được đống đan dược này phi thường trân quý, trân quý đến mức vượt xa tưởng tượng của bọn hắn. Ngoài rung động ra thì bọn hắn còn cảm thấy có chút áy náy với Lôi Động. Thổ cự nhân là người có ân tất báo, có thể báo ân mà không hề nề hà gì. Bằng hữu này lại thua thiệt vì bọn họ, nhất là người này còn đã cứu bọn họ, cái này khiến rất nhiều Thổ Cự nhân cảm thấy phi thường bất an.
Nhưng Lôi Động lại cực kỳ hào sảng, nói đã là bằng hữu thì cho dù có tán gia bại sản cũng không sao cả. Chờ sau khi hắn trở về Khang Châu, có chỗ đứng thì hắn có thể tiếp tục cung ứng đan dược cho Thổ cự nhân nhất tộc. Cái này khiến Thổ Cự nhân nhất tộc ngoài cảm kích, kính nể ra thì còn có phần áy náy.
Mà lúc này, Lôi Động cũng nhân cơ hội nói chuyện với tộc trưởng bộ lạc Kim Đan đẳng cấp cao về mọi chuyện của bọn hắn, hoàn cảnh sinh tồn, tương lai, vận mệnh chỉnh thể và quá trình quy hoạch của bọn hắn. Tộc trưởng Nham Thạch nghe thế rất cảm động, không chút do dự cúi rạp đầu xuống đất, trao hết quyền xử lý kế hoạch quy hoạch tương lai của bộ lạc cho Lôi Động.
Hắn cảm giác Lôi Động giống như là người do tổ tiên Viễn Cổ bọn hắn phái tới, là sứ giả dẫn dắt Thổ cự nhân nhất tộc bọn hắn đi đến đỉnh huy hoàng. Cái này so với hiệp nghị hợp tác đạt thành với bộ lạc kia sau bao năm hao tốn rất nhiều của Lam Khỉ Ti thì lợi hại hơn rất nhiều. Dựa theo tính cách của Thổ cự nhân, lại được tộc trưởng Nham Thạch này hứa hẹn, coi như là sau này bảo bọn hắn đi chết tập thể thì chỉ sợ bọn hắn cũng không chút do dự nghe theo.
Rất nhanh, Lôi Động dùng phương thức lừa dối phô bày ra một tương lai huy hoàng cho bộ lạc, khiến chủng tộc Thổ cự nhân bước vào hàng ngũ đỉnh phong. Bọn người Thổ cự nhân nhiệt huyết, ý nghĩ trực tiếp này nghe Lôi Động mô tả như vậy cũng rung động và cảm động thật sâu, phảng phất như nguyên một đám đều đã nhận được tín ngưỡng, tìm được người dẫn dắt bọn hắn vượt qua quãng đường tăm tối đến với tương lai tươi sáng, trong ánh mắt bọn hắn lóe ra vẻ kiên định dị thường.
Đương nhiên, mục đích thật sự của Lôi Động không chỉ là bộ lạc Thổ cự nhân nhỏ này mà là cả Thổ cự nhân nhất tộc. Đầu tiên chính là muốn thống nhất toàn bộ Thổ cự nhân nhất tộc, thành lập một nơi hoàn toàn thuộc về Thổ cự nhân nhất tộc.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.comBất quá, để đạt được mục tiêu này thì còn có rất nhiều chuyện phải làm. Đầu tiên chính là tăng thực lực tổng thể của bộ lạc lên, cũng từng bước sát nhập, thôn tính các bộ lạc cự nhân khác. Mà tăng thực lực lên, đan dược chính là một lựa chọn không tệ. Chỉ là muốn thực hiện mục tiêu trước tiên thì cần số lượng đan dược phi thường khổng lồ.
Tuy rằng Lôi Động đã vỗ ngực tự xưng có thể bôn ba khắp nơi để gom góp đan dược cho Thổ cự nhân. Nhưng đối với đám Thổ cự nhân đã tin phục Lôi Động đến mức bái phục, như thế nào lại khiến hắn chịu thiệt thòi lớn như thế. Cả đám đều nhao nhao khiến Lôi Động nghĩ biện pháp khác, thu lại lợi nhuận từ đan dược.
Rất nhanh, Lôi Động liền đưa ra phương án. Trong hoang mạc này có vô số yêu thú cường đại, số lượng thiên tài địa bảo cũng rất nhiều. Tụ tập các loại thiên tài địa bảo lại, sau đó giao cho Lôi Động mang đến thế giới loài người buôn bán, đổi lấy đan dược.
Cái gọi là thiên tài địa bảo, không chỉ riêng các loại linh thảo linh quả. Kể cả nội đan yêu thú, linh huyết, da lông, móng vuốt sắc bén, huyết nhục, xương cốt hay một ít bộ vị đặc thù khác đều là những thứ phi thường đáng giá. Ngoài ra, các loại tinh hoa nguyên tố, mỏ kim loại, gỗ đặc thù cũng đều là hàng đáng giá.
Bất kể là nhân loại Triệu châu hay là Khang Châu, đều thèm thuồng không thôi với số thiên tài đại bảo ẩn chứa trong hoang mạc kia. Nhưng hoang mạc so với vùng biển thì còn nguy hiểm hơn nhiều, các loại yêu thú yêu cầm nhiều vô số kể, cũng không thiếu các bộ lạc Cự nhân trí tuệ bực này. Ngay cả tu sĩ Nguyên Anh đi vào cũng không nhất định có thể toàn mạnh quay về. Bởi vậy, dù có thèm thuồng như thế nào đi nữa thì nhân loại vẫn thực sự có chút không thể làm được gì.