Mấy Dạ Xoa trưởng lão vẫn như cũ bi phẫn không thôi. Dạ Xoa Tộc là chủng tộc chiến đấu kiêu ngạo, tuy rằng bởi vì ưa thích cuộc sống ở hải lý mà không muốn cùng các chủng tộc khác tranh giành lãnh địa, nhưng bị áp bách như thế, cơn tức này rất khó có thể nuốt xuống.
- Yên tâm. Dạ Xoa Tộc chúng ta cũng không phải là tiểu tộc ở nông thôn.
Dạ Xoa Vương có chút đau đầu trấn an tình cảm quần chúng đang xúc động và phẫn nộ:
- Mặc dù nói chúng ta hiện tại phân liệt trở thành bảy tám tộc, bình thường không quá vãng lai, nhưng mà một khi xuất hiện họa diệt tộc vẫn sẽ cùng nhau đoàn kết lại. Thật muốn đụng đến bọn ta, Dực Thần Tộc cũng sẽ chịu không nổi. Huống chi, thiên hạ này cũng không phải Dực Thần Tộc một nhà độc đại, Luyện Ngục tộc, Tu La tộc, còn có Yêu tộc cũng không phải đồ đần, sẽ không trơ mắt ếch ra nhìn Dực Thần Tộc trắng trợn xâm lấn Cửu Châu. Việc này rút giây động rừng, không thể nói trước ngay cảTam Giới đều bị liên lụy vào .
- Vương của ta, chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt ếch ra nhìn Dực Thần Tộc tại lãnh hải chúng ta hung hăng càn quấy cứ như vậy sao? Cứ tùy ý để chúng kiến lập Thiên Không Chi Thành?
Lời Dạ Xoa Vương tuy có lý như thế, nhưng vẫn có người đối với Dực Thần Tộc canh cánh trong lòng.
- Kiến lập Thiên Không thành công thì khẳng định không được.
Dạ Xoa Vương chậm rãi lắc đầu nói:
- Bất quá thành lập một tòa Thiên Không Chi Thành hao phí rất nhiều, để cho bọn họ trước kiến tạo một chút, chờ không sai biệt lắm bổn vương tự mình phát động biển gầm phá hủy nó, cũng để cho Dực Thần Tộc ăn một chút thiệt thòi. Ồ!!!
Dạ Xoa Vương đang khi nói chuyện thì cái đầu tự nhiên nghiêng về nơi khác. Tại nơi sâu nhất của cung điẹn có một cái vòng xoáy đang tồn tại nhấc lên từng gợn sóng rung động.
- Chẳng lẽ là tiểu hữu xuất quan? Đều nhiều năm như vậy rồi. .
Sắc mặt Dạ Xoa Vương hơi có chút kinh ngạc, tạm thời cũng không quản quần thần, thuấn di một cái đến chỗ vòng xoáy u lam, có chút tò mò và chờ mong nhìn chằm chằm vào cái vòng xoáy này.
Không tới một lát, chấn động của vòng xoáy càng ngày càng mãnh liệt, chỉ thấy một nữ tử cao quý váy dài màu trắng, mái tóc đen nhánh như tuyết, khí chất lãnh diễm mà cao quý bước ra một bước, liền giật mình nhìn vòng xoáy. Nhìn kỹ, nàng này rõ ràng là Đạm Đài Băng Vân từng ở Hoành Đoạn sơn mạch chia tay với Lôi Động.
Thấy Dạ Xoa Vương lại chờ đợi tại vòng xoáy, ánh sáng lạnh lùng bên trong đôi mắt Đạm Đài Băng Vân có chút thu liễm chút, cúi đầu nói:
- Dạ Xoa Vương tiền bối hữu lễ, mấy chục năm không thấy, không biết có khỏe không?
- Ha ha, không cần đa lễ, không cần đa lễ. Đạm Đài tiểu hữu quảnhiên lợi hại.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.comDạ Xoa Vương cực kỳ thưởng thức chằm chằm vào nàng, vui vẻ phá lên cười:
- Thánh Địa Bích Ba Bí Cảnh của tộc ta nguy hiểm nhiều vô số kể. người dám đi vào cũng rất nhiều, nhưng còn sống mà đi ra thì rất thưa thớt không có mấy. Tiểu hữu hôm nay phá quan màra, hẳn là đã tấn cấp nguyên anh a? Vì sao bổn vương lại nhìn không thấu sâu cạn của ngươi? Vẫn như cũ có bộ dạng Kim Đan trung kỳ?
- Vãn bối bất quá tu tập một môn liễm tức bí quyết, thật khiến tiền bối chê cười.
Đạm Đài Băng Vân thanh đạm nhàn vân trả lời một câu, thu hồi thủ đoạn liễm tức thuật. Tiếp theo trong nháy mắt, một cổ khítức vô cùng một cổ cường đại tức đột nhiên tại trên người nàng bộc phát, tạo ra quang mang chói mắt.
- Đây là???
Sắc mặt Dạ Xoa Vương cũng chịu khẽ giật mình, ngây người hỏi:
- Đạm Đài tiểu hữu, chẳng lẽ là bổn vương nhìn lầm? Theo lý thuyết, Thánh Địa Bích Ba Bí Cảnh tộc của ta tuy rằng có được tu luyện kỳ hiệu, nhưng người tiến vào bị hạn định tại Kim Đan kỳ , mặc kệ ai một khi tu thành Nguyên Anh, đều bị Bích Ba Bí Cảnh chủ động truyền tống đi ra. Mà Đạm Đài tiểu hữu thật giống như đã là. .
- Liễm tức thuật của vãn bối bối cũng nhìn thấy, tương đối thần kỳ, để cho vãn bối ở bên trong thêm hai mươi năm. Tiền bối hoàn toàn chính xác không có nhìn lầm, vãn bối đã là Nguyên Anh trung giai.
Đạm Đài Băng Vân mỉm cười bộ dáng như đang nói một chuyện rất là bình thường.
Dù là Dạ Xoa Vương thực lực kinh người cũng ba phen mấy bận bị Đạm Đài Băng Vân làm cho chấn kinh rồi. Hắn cũng là số ít cường giả trong tộc xông qua nguy hiểm bên trong Bích Ba BíCảnh. Tuy nói Bích Ba Bí Cảnh có cùng ngoại giới thời gian trôi qua tốc độ là mười so với một. Nhưng vô luận là yêu thú cường đại sinh tồn trong đó hoặc khe hở không gian vẫn tạo cho người tiến vào vô số những nguy hiểm. Người có thể đi ra, trăm người không có một. . Đây cũng là lý do Dạ Xoa Vương lúc trước mãnh liệt phản đối Đạm Đài Băng Vân lưu lạc Bí Cảnh.
- Nhân loại các ngươi thật đúng là chủng tộc kỳ lạ, người nhỏ yếu ngay cả tu luyện đều làm không được, nhưng người chất cường hoành thì có được nghịch thiên chi năng. Ha ha, nếu như nhân loại các ngươi mỗi người đều cố gắng tu luyện thì các chủng tộc khác đã không còn đất sống.
Dạ Xoa Vương nhìn Đạm Đài Băng Vân tu vi tiến nhanh cũng cóchút cảm khái vạn phần. Trải qua Viễn Cổ, Thượng Cổ đến nay. Nguyên lai nhân loại nhỏ bé trước mặt các tộc phi thường yếu nhược đã từng bước một chiếm cứ Cửu Châu trở thành một trong chủng tộc tương đối cường đại.
- Thiên Địa rất công bằng, tựa như bốn Đại Cường thế chủng tộc một khi trưởng thành cơ bản đều có thực lực Kim Đan kỳ, nhưng là số lượng của bọn họ rất thưa thớt. Đáng sợ hơn chính lànhững yêu thú có được huyết thống nồng đậm Viễn Cổ thần thúchỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, tấn cấp Nguyên Anh đó là sựtình ván đã đóng thuyền.
Đạm Đài Băng Vân lơ đễnh khẽ nở nụ cười:
- Nhưng mà những yêu thú này thập phần hiếm thấy mà vô cùng hi hữu.
- Đúng là như thế, Dạ Xoa nhất tộc chúng ta xem như trên không lo thì dưới lo làm quái gì.
Dạ Xoa Vương đường đường một Hóa Thần kì cường giả, thực lực cá nhân là siêu cấp cường giả đỉnh phong đứng ngạo nghễnghễ ở cái thế giới này.