Yêu thú trùng, phần lớn đều nương nhờ theo bản năng là hành động, đầu óc vô cùng đơn giản. Nhưng cũng chính là như thế. Yêu thú trùng tương đối đáng sợ, đều là máy móc giết người lãnh huyết, ngươi không có khả năng dùng quỷ kế đi lường gạt côn trùng, cũng khó mà chọc giận một con trùng đang tức giận xuất hiện tính tình khác.
Trùng tộc. Từ trước đến nay dùng lãnh huyết ổn định mà trứdanh, trong tính mạng của chúng, chỉ có chim ăn thịt, trốn tránh bị chim ăn thịt, sau đó thành thục giao phối theo bản năng, sau đó chết đi. Đơn giản cả đời, khiến cho chúng nó có hiệu suất bắt giết rất cao.
Tà Phượng cùng Lôi Động liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra một tia không cam lòng trong mắt đối phương, lại có khát vọng liên thủ. Bởi vì đối mặt với Cửu U Phệ Hồn Trùng Vương, hai người như ngọn đèn sắp tắt. Không đoàn kết, cũng chỉ có con đường chết. Cửu U Phệ Hồn Trùng Vương, cũng không phải là thứ ăn chay.
Nhưng mà, không đợi Tà Phương lên tiếng nói chuyện, một âm thanh khó nghe không biết từ nơi nào truyền tới:
- Tà Phượng, ngươi dầu gì cũng là một trong Minh vực tứ đế, lại bị một tiểu tử Nguyên Anh kỳ yếu ớt, làm cho chật vật như thế? Muốn trẫm hỗ trợ hay không?
- Trùng Đế ~
Tà Phượng ngây người một lúc, sắc mặt chấn kinh, sau đó nghĩtới chuyện gì đó. Sắc mặt dần dần âm trầm, hừ lạnh nói:
- Trùng Đế, quản tốt chuyện của ngươi đi, chỉ là chuyện nhỏ, ta tự giải quyết được.
Trừ U Minh Quỷ Đế ra, ba đế còn lại gặp mặt nhau, đều dùng ta ngươi mà xưng hô, xem như khiêm tốn, cũng không dễ dàng đểxảy ra hiểu lầm. Nhưng rất rõ ràng, Trùng Đế dường như vô cùng hung hăng càn quấy, lại không để Tà Phượng vào mắt, xưng là trẫm. Lúc này có thể lớn có thể nhỏ, Tà Phượng không muốn mạo hiểm. Nàng cũng không phải thái điểu mới xuất đạo, lòng người khó dò, nói đạo lý có thể hiểu sao?
Huống hồ, vào thời khắc mấu chốt này, Trùng Đế cùng một con Cửu U Phệ Hồn Trùng Vương lại đồng thời xuất hiện, mà hắn không có nửa điểm kinh ngạc gì. Vậy sẽ có đạo lý riêng, mà đạo lý này vô cùng đáng sợ.
- Việc nhỏ? Ha ha, tại sao ta nhìn thấy bộ dáng của ngươi lại chật vật như đèn sắp tắt thế?
Bỗng nhiên Trùng Đế cười lên, thân hình lóe lên, trực tiếp xuất hiện trước mặt hai người. Mà một con trùng dài hơn mười trượng, toàn thân dữ tợn như một cái lu nước, không chút tiếng động xuất hiện bên cạnh hắn, vô cùng vui sướng vờn quanh thân hắn, giống như là sủng vật được chủ nhân Trùng Đế thương yêu. Mà Trùng Đế, cũng thay đổi khí chất lạnh lùng như băng, rất "Hòa ái" vươn tay ra, vuốt ve đầu Cửu U Phệ Hồn Trùng Vương khiến người ra sởn tóc gáy kia, không coi ai ra gì, rất là khủng bố.
Quả nhiên, Lôi Động cùng Tà Phượng lại kịch biến. Chuyện đã quá rõ ràng, bởi vì đầu Cửu U Phệ Hồn Trùng Vương này, chính là yêu sủng do Trùng Đế nuôi dưỡng. Đừng nói Lôi Động cùng Tà Phượng cả hai không phải kẻ ngu, cho dù là kẻ ngu, đến lúc này cũng hoàn toàn hiểu được Trùng Đế xuất hiện cùng lúc với nó, tuyệt đối không phải là hảo tâm gì.
Cơ hồ tâm hữu linh tê, Lôi Động cùng Tà Phượng mới vừa rồi là đôi cừu địch đánh sống đánh chết, liền dựa sát vào nhau, bởi vìtình huống lúc này vô cùng nguy cấp. Bởi vì phải liên thủ đối địch mới bảo toàn tính mạng được.
- Trùng Đế, ngươi có ý gì?
Tà Phượng hít một hơi thật sâu, ý đồ bảo mình bình tĩnh lại, lạnh lùng nói ra:
- Ngươi đã sớm thu phục Cửu U Phệ Hồn Trùng Vương rồi? Đối phó ta được chỗ tốt gì? Ta và ngươi đều đi tới đáy Minh Hà, sau đó ngươi một mình đi ra ngoài, Minh Long đế nhất định sẽ biết rõ ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Minh Long nhất tộc cùng Minh Phượng nhất tộ ta, từ trước đến nay đồng khí liên chi, hắn tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.
Lúc này, Lôi Động nghe được mà lắc đầu. Tà Phượng quá gấp, quá nóng nảy. Tình huống hiện tại, nói rõ ra là bất lợi cho hai người, kéo dài thêm thời gian, khôi phục thêm một ít chân nguyên đó mới là vương đạo. Hiện giờ hùng hổ dọa người như thế, cũng không sợ địch nhân thẹn quá hóa giận, trực tiếp trở mặt giết người. Lúc này, Lôi Động chậm rãi thối lui ra sau, trong tay cầm một Cực phẩm linh thạch, chậm rãi hấp thu linh khí trong Cực phẩm linh thạch vào trong cơ thể, quá trình bổ sung không tính là quá nhanh, nhưng có ít còn hơn là không có.
Cho dù là chân nguyên ít ỏi, thời khắc mấu chốt cũng có tác dụng không ngờ, không thể nói trước, sẽ cứu ngươi một mạng. Tuy Tà Phượng cường đại, nhưng chỉ sợ có xuất thân quá tốt, cho nên ít khi nếm thử thiệt thòi và nguy hiểm, thế cho nên tuổi tác có lớn, cũng không có từng bước thành thục đi lên từ nhỏ yếu như Lôi Động.
- Ha ha.
Có lẽ tâm tình thực quá tốt, Trùng Đế đối với nghi vấn của TàPhượng có chút lơ đễnh, ngược lại cười nói:
- Phượng đế a Phượng đế, ta nói tại sao ngươi ngốc như vậy? Có phải ngươi đã quen xưng vương xưng bá trong tộc hay không, cho nên dưới loại tình huống xấu như thế này, còn có thể nói năng hùng hồn dọa trẫm? Ha ha, còn không giảo hoạt bằng tên nhân loại này, thừa cơ tích súc chân nguyên khôi phục thực lực.
Dứt lời, Trùng Đế mở con mắt tà ác dưới lớp áo choàng đen, vô cùng thâm ý liếc nhìn Lôi Động. Ngược lại lộ ra ánh mắt có chút thưởng thức, nói:
- Tiểu tử, trước kia ngươi có thể tính toán trẫm, trẫm phải nói với ngươi, quả nhiên có chút trò. Khó trách ngay cả con gái của U Minh Quỷ Đế, cũng phải kính trọng ngươi vài phần. Chỉ sợ U Minh lão quỷ cũng rất thưởng thức ngươi a? Chậc chậc, ngay cảMinh Thần Chân Ngôn Thuật là bí mật bất truyền cũng truyền cho ngươi, đúng là làm cho người ta hâm mộ. Ngươi có thể sống sót được dưới tính tình rắm thúi của U Minh lão quỷ, quả nhiên lànhân tài, đúng là nhân tài.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comLôi Động không nhúc nhích chút nào, tiếp tục hấp thu linh khí trong Cực phẩm linh thạch, sắc mặt bình thản nói:
- Ah, chẳng lẽ ngươi xem trọng năng lựccủa ta, muốn mời chào ta dưới trướng của ngươi?
Chuyện này, tới phiên Trùng Đế cũng sững sờ, hiếu kỳ liếc qua Lôi Động, nói:
- Như thế nào, ngươi còn có thể đầu hàng ta?
- Vì cái gì không có khả năng?
Lôi Động nhún nhún vai không sao cả, nói:
- Ta là nhân loại ở Cửu Châu, tuy có chút xung đột với bệ hạ, nhưng lúc bình thường chúng ta không cừu không oán, cộng thêm chúng ta không có xung đột lợi ích. Nếu như bệ hạ ngươi thật sự có dũng khí và năng lực ngủ đông, ở ẩn, vãn bối cam tâm tình nguyện hiệu lực cho tiền bối, đồng mưu nghiệp lớn cũng không phải không thể.
Lôi Động nói những lời này, cũng khiến Trùng Đế động tâm không thôi, nhưng một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cho nên bị Lôi Động tính toán một lần, hắn cũng không muốn bịtính toán lần thứ hai. Thích thú trầm giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi cứ từ từ ở đó mà tính toán đi, trẫm cùng Phượng Đế ôn chuyện trước, hi vọng ngươi không nên làm ra động tác không hữu hảo gì, nếu không đừng trách trẫm thủ hạ vô tình. Về phần khôi phục linh khí, ngươi cứ chậm rãi khôi phục, trẫm chẳng muốn so đo với ngươi.