Bất tri bất giác, thời gian trôi đi nhanh vùn vụt. Chớp mắt đã qua một tháng.
Ngày hôm nay.
Từ bầu không khí thâm trầm trong Tử Vong Mộ Địa liên tiếp vang lên mười hai tiếng nổ "Ầm, ầm" cực lớn. Mười hai lá cờ lớn theo đó rách bươm ra.
Hàn Thạc khoanh chân ngồi ngay ngắn ở chính giữa. Hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào mười hai lá cờ lớn giữa địa huyệt. Chỉ thấy bên trong địa huyệt, dịch thể đã hóa thành một vũng nước màu đen kịt, bọt nước lớn nhỏ đang sôi lên ùng ục. Mây đen ùn ùn bốc lên từ bên dưới, lượn lờ không tan trong Tử Vong Mộ Địa.
Trong tiêng sôi trào ùng ục, vũng nước đen kịt đó đang dần dần bị ba Tà ác kỵ sĩ cùng tọa kỵ dưới thân hút vào. Vốn đang chìm sâu vào trong dòng chất lỏng dưới địa huyệt, bọn chúng bây giờ như là những đám bọt biển lớn hút cạn vũng nước đen vào cơ thể.
Cuối cùng, vũng nước bên trong địa huyệt bị hút cạn sạch. Thân hình ba Tà Ác kỵ sĩ cùng tọa kỵ hiện ra hoàn toàn. Bọn chúng giờ tuyền một màu đen nhánh như mực tàu, chỉ còn mấy cặp mắt cả người lẫn ngựa là lấp lóa hồng quang hỏa diễm bất diệt.
Thân thể bọn chúng ngoại trừ tử khí lượn lờ còn thêm một luồng sát khí hung lệ. Cả ba cảm ứng được thân thể phát sinh biến hóa cực lớn, lặng lẽ ngửa mặt lên trời tru lên, cốt thứ trong tay gào thét múa may.
Bởi vì không tiếp tục chịu đựng được nỗi đau đớn trong tâm, ba gã vừa hiển lộ thân thể trong địa huyệt liền lập tức một lần nữa công kích vào lực lượng khế ước, mong muốn thoát khỏi sự nô dịch của Hàn Thạc.
- Hừ! Bất tử sinh vật cao cấp quả nhiên có chút phiền toái, ít nhất các ngươi biết phản kháng! - Hàn Thạc hừ lạnh, đang ở tư thế khoanh chân vùng mạnh đứng lên. Sau đó, hắn vừa dùng tinh thần lực mạnh mẽ trấn áp ba gã Tà Ác kỵ sĩ, vừa thôi động mãnh liệt Ma Môn bí pháp.
Ba Tà Ác kỵ sĩ đột nhiên im bặt rồi cùng với tọa kỵ sợ hãi nhìn Hàn Thạc. Hỏa diễm trong cặp mắt trở nên hư nhược, như ngọn nến trước gió có thể tắt bất kỳ lúc nào. Trong nháy mắt, thân thể và linh hồn bọn chúng đã bị giáng cho một đòn cực nặng tưởng chừng muốn tiêu tán.
Chất lỏng bên trong địa huyệt cải biến thân thể bọn chúng ẩn chứa bổn mạng tinh huyết của Hàn Thạc, toàn bộ đều được bọn chúng cùng với tọa kỵ hấp thu. Do đó, hắn hoàn toàn có thể khiến cho bọn chúng tan thành tro bụi, ngay cả một chút bản nguyên lực lượng của linh hồn cũng không lưu lại.
Vậy nên khi Hàn Thạc sử dụng nỗi đau đớn của bản mệnh tinh huyết hành hạ bọn chúng thì một nỗi sợ hãi nguyên thủy tràn ngập thân thể bọn chúng lẫn cả tọa kỵ. Cả ba vừa còn mới cố gắng thoát ra khỏi lực lượng khế ước thì bây giờ cả người lẫn ngựa đã phủ phục xuống đất, toàn thân run cầm cập.
Hàn Thạc có thể cảm giác được sự sợ hãi và kính phục phát ra từ nội tâm của ba Tà Ác kỵ sĩ. Hắn hừ lạnh một tiếng, bước tới trước mặt cả ba lúc này đã hoàn toàn mất đi sự phản kháng, lần lượt xuất ra ba ma pháp Hắc Ám chi ấn lên người bọn chúng. Ma pháp này là để sau này hắn có thể gọi thẳng cả ba từ dị giới về.
Nếu hắn không hạ Hắc ám chi ấn lên người bọn chúng thì một khi đã đưa bọn chúng trở về dị giới, lần triệu hoán tiếp theo sẽ không thể gọi về. Bởi nếu không có một chút ấn ký liên hệ nào với thân thể bọn chúng thì việc triệu hoán sẽ tùy thuộc vào sự điều động của dị giới. Tại dị giới mênh mông vô tận, sự tồn tại của chủng loài ở đẳng cấp Tà Ác kỵ sĩ nhiều vô kể, do đó không thể xảo diệu mà triệu hồi lại được chúng.
Bất quá chỉ cần lưu lại Hắc ám chi ấn lên thân thể chúng thì lúc Hàn Thạc ngâm xướng chú ngữ, có thể bằng vào sự liên lạc của ấn ký sẽ tìm ra được chúng tại bất kỳ chỗ nào của dị giới. Từ đó đem được chính xác ba Tà Ác kỵ sĩ đã được ma công chế luyện về vị diện này.
Hạ ấn ký xong, Hàn Thạc vốn định tống luôn chúng về dị giới. Sau đó, hắn chợt nhớ lại lần làm lữ khách tại vùng đất thánh của Vong Linh tại dị giới đã thấy được bốn bất tử sinh vật bao gồm Tiểu Khô Lâu, Thổ Giáp Thi, Hỏa Giáp Thi, và Mộc Giáp Thi đang sinh sống ở đó.
Hàn Thạc hiểu rằng, bọn Tiểu Khô Lâu đang rầm rộ tiến hành hoạt động xâm lược tại vị diện kia. Mặc dù thực lực của bọn chúng không ngừng được đề cao, có thể xem như là sinh vật cường đại tại dị giới. Thế nhưng, thân là Vong Linh pháp sư, Hàn Thạc cũng hiểu rõ là Mộc nãi y lĩnh chủ tuyệt đối không phải là sinh vật cường đại nhất của dị giới.
Chỉ cần đạt tới cấp bậc Vong Linh Đại ma đạo sư là Hàn Thạc liền có thể gọi về các bất tử sinh vật như Mộc nãi y lĩnh chủ, Cốt ma, Lão thi yêu.
Chỉ có điều bên trên các bất tử sinh vật như Mộc nãi y lĩnh chủ còn có các chủng loài cao hơn khác. Các bất tử sinh vật cấp bậc cực cao đó bao gồm Cốt long, Cương thi chi vương, Khô lâu vương. Gọi về được bọn chúng chỉ có Vong Linh pháp sư ở đẳng cấp Thánh ma đạo sư.
Trong truyền thuyết, Vong Linh pháp sư ở đẳng cấp cao hơn Thánh ma đạo sư (Pháp thần) thậm chí còn có thể gọi về từ dị giới các bất tử sinh vật có thực lực bán thần. Loại bất tử sinh vật này cường đại ra sao, tồn tại ở dạng nào? Ngay cả Hàn Thạc cũng không rõ ràng.......
Tại dị giới mênh mông vô tận, có tồn tại bất tử sinh vật thực lực bán thần hay không Hàn Thạc cũng không thể biết. Thực lực của Tiểu Khô Lâu tuy không ngừng được tăng cường, thế nhưng quả thực hắn hơi lo lắng cho nó. Tống ba Tà Ác kỵ sĩ về dị giới, chi bằng để Tiểu Khô Lâu mang đi, khiến cho thực lực bên phía nó được tăng cường thêm.
Nghĩ tới đây, Hàn Thạc lấy khô lâu pháp trượng ra rồi bắt đầu ngâm xướng Vong Linh chú ngữ. Lần trước vô tình tiến nhập vào dị giới, có một thời gian hắn có chút sợ hãi với cây pháp trượng này. Bất quá sau khi nghiên cứu vài ngày, ngâm xướng lại chú ngữ thì cũng không thấy có gì bất đồng. Hàn Thạc cũng không biết rốt cuộc lần trước thế nào mà phát sinh kỳ ngộ, liền không để ý quá mức.
Một đạo hắc sắc quang mang từ hư không chớp lên. Tiểu Khô Lâu cưỡi con bất tử sinh vật toàn thân mọc đầy cốt thứ kia hiện lên. Vừa thấy nó, ba Tà Ác kỵ sĩ liền cảm ứng được mùi tử khí quen thuộc của dị giới. Lúc nhìn rõ chỉ là một Tiểu Khô Lâu thì bọn chúng tán xuất ra uy thế của bất tử sinh vật cấp cao, dường như muốn làm rúng động nó.
Tiểu Khô Lâu liếc nhìn cả ba tên. Quang mang phát ra từ Tử ma nhãn lấp lóe. Cây cốt thứ dài ba thước khẽ đập xuống con bất tử sinh vật toàn thân đầy gai xương kia. Nó đột nhiên lặng lẽ quay về ba kỵ sĩ gầm gừ. Một luồng sát khí ngập trời cùng mãnh cuộn ra.
Ba Tà Ác kỵ sĩ lúc đầu còn định diễu võ dương oai với Tiểu Khô Lâu, thình lình cảm giác được sự cường đại của bất tử sinh vật khổng lồ quái dị kia. Bọn chúng giật nảy mình, giật lùi vài bước theo sự sợ hãi bản năng đối với bất tử sinh vật có đẳng cấp cao hơn.
- Phụ thân! - Ép ba Tà Ác kỵ sĩ kia thối lui xong, Tiểu Khô Lâu nhảy phắt từ trên lưng bất tử sinh vật kia xuống, chạy thẳng đến trước mặt Hàn Thạc, truyền tin tức.
- Phụ thân?
Hàn Thạc thất kinh. Xem Tiểu Khô Lâu từ lúc ở Ma vũ học viện Babylon, luôn sinh hoạt cùng hắn, đêm hôm khuya khoắt lén lút trợ giúp hắn đi đổ rác. Giờ nghe nó xưng hô như vậy, nhất thời không nói được gì, mồm miệng há hốc.
- Phụ thân, người đã đến quê hương của con phải không? - Tiểu Khô Lâu chạy đến trước mặt Hàn Thạc, cắm mạnh cây cốt thứ dài ba thước xuống đất rồi ngẩng đầu chớp Tử ma nhãn truyền ra tin tức.
Nghe một tiếng hô "Phụ thân", Hàn Thạc chợt sững sờ… Đột nhiên phát hiện, Tiểu Khô Lâu càng ngày càng nhìn không thấu. Từ chỗ chỉ có thể giao lưu đơn giản, bây giờ nó đã có thể nói chuyện trực tiếp với hắn, tổng cộng chỉ mất thời gian hai năm. Hàn Thạc nhìn nó đứng ở trước mặt mình, quang mang từ Tử Ma Nhãn lấp lóe, trong lòng rúng động tột độ.
Một hồi lâu sau, hắn mới trấn tĩnh lại, gật đầu:
- Đúng vậy, lần trước ta đã đi tới dị giới.
Dừng một chút, Hàn Thạc ngần ngừ hỏi tiếp:
- Ngươi có ý thức hoàn chỉnh rồi phải không, sao lại gọi ta là phụ thân, có chuyện gì xảy ra vậy?
- Người đã sáng tạo ra con. Bên trong thân thể ta có dòng máu của người, người vẫn luôn xem ta như con. Người chính là phụ thân của con.
Tiểu Khô Lâu chớp chớp Tử Ma Nhãn, tiếp tục đưa tin:
- Phụ thân, con chẳng những có ý thức hoàn chỉnh, ngoài ra còn có một số lực lượng thần kỳ. Đây đều là người cho con.
Vốn dĩ từ trước tới nay Tiểu Khô Lâu nhỏ thó vẫn bị Hàn Thạc xem như là một tiểu hài tử. Nhất là sau khi rời khỏi Ma vũ học viên Babylon, khí chất hài tử của nó luôn bộc lộ ra càng làm hắn có loại ảo giác này. Có thể do vậy mà bất tri bất giác đã xem Tiểu Khô Lâu như hài tử của hắn. Còn về phần nó thì bằng vào sự liên hệ tinh thần với Hàn Thạc cũng cảm ứng được tình cảm sâu sắc, dần dần coi hắn như là phụ thân.
Được Tiểu Khô Lâu đột nhiên kêu hai tiếng như sét đánh "Phụ thân", trong đầu Hàn Thạc nhất thời có chút rối loạn. Trong lòng đầy nghi vấn nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, trầm mặc một lát rồi lên tiếng:
- Ba Tà Ác kỵ sĩ này đã được ta cải tạo nên thực lực đã tăng lên không ít. Ngươi đưa bọn chúng đi đi, chắc là có thể trợ giúp ngươi không ít đấy.
- Cảm ơn phụ thân, con sẽ quản giáo bọn chúng thật tốt. - Tiểu Khô Lâu vui sướng hô nhẹ. Nó khi đứng trước mặt Hàn Thạc hoàn toàn không có cái uy nghiêm coi thiên hạ bằng nửa con mắt như khi ở dị giới, ngược lại giống như một hài tử bướng bỉnh.
Chỉ thấy Tiểu Khô Lâu rút cây cốt thứ dài ba thước đang cắm trước mặt ra rồi đi về ba Tà Ác kỵ sĩ. Càng bước tới gần ba gã, tử khí trên thân nó càng bốc lên cuồn cuộn. Toàn bộ tử khí của Tử Vong Mộ Địa dường như cũng lưu chuyển vùn vụt như lốc xoáy xung quanh nó.
Ba Tà Ác kỵ sĩ đột nhiên rúng động. Hỏa diễm trong mấy cặp mắt của bọn chúng nhấp nháy nhìn chằm chằm vào Tiểu Khô Lâu với bảy thanh cốt thứ sau lưng. Áng chừng bọn chúng đã biết lai lịch không tầm thường của Tiểu Khô Lâu.
Bất tử sinh vật đẳng cấp cao có một uy thế mà bất tử sinh vật đẳng cấp thấp hơn căn bản là vô pháp kháng cự. Tiểu Khô Lâu bước tới trước mặt ba gã, cầm cây cốt thứ lớn tướng gõ gõ vào cả ba cùng tọa kỵ, dường như là đang phân phó điều gì đó.
Cây cốt thứ gõ vào thân thể ba gã cùng tọa kỵ phát ra những tiếng keng keng trong trẻo. Hỏa diễm bên trong cặp mắt bọn chúng chập chờn mãnh liệt, đầy vẻ khúm núm. Xem bộ bọn chúng đều đã khuất phục dưới uy quyền của Tiểu Khô Lâu.
Hàn Thạc nhìn Tiểu Khô Lâu thuần phục ba gã một cách ổn thỏa mà không thể hiểu nổi. Ngay cả hắn khi đối phó ba gã này cũng phải dùng bổn mệnh tinh huyết mới có thể chế trụ bọn chúng. Thực không nghĩ tới Tiểu Khô Lâu tựa hồ có thể dùng luôn thân phận ở đẳng cấp cao hơn để áp chế bọn chúng không dám ngẩng đầu lên.
Không biết có phải do công pháp luyện chế bất đồng, hay bởi vì lúc đầu Tiểu Khô Lâu, Thổ Giáp Thi, Mộc Giáp Thi, Hỏa Giáp Thi đều ở cấp bậc thấp mà trong quá trình hắn dùng ma công chế luyện, bọn chúng đều vui vẻ tiếp nhận không chút phản kháng..
Trong thời gian luyện chế Tiểu Khô Lâu, Hàn Thạc có cảm giác đã giao hòa tâm linh với nó. Sở dĩ hắn dám khẳng định vậy bởi vì nó ngoại trừ có được một phần lực lượng còn có được thêm một phần ký ức của hắn. Nếu không, Tiểu Khô Lâu tuyệt đối không có khả năng sử dụng bảy thanh cốt thứ sau lưng thi triển Ngự Ma quyết một cách thành thạo.
Còn về phía Hỏa Giáp Thi, Thổ Giáp Thi, và Mộc Giáp Thi là do Hàn Thạc dùng bí pháp luyện chế cương thi tạo nên. Bọn chúng ngoại trừ khiến hắn cực khổ tìm cho đủ vật liệu, thì còn hấp nạp ngũ tuyệt nguyên lực của ngũ tuyệt chi địa- Thổ, Mộc, Hỏa nguyên lực tại những chỗ đó đã thai nghén từ không biết bao lâu rồi, nói về độ trân quý cùng mức độ thì không thể tính được.
Có lẽ bởi do các nguyên nhân trên mà bốn bất tử sinh vật này có thể trực tiếp giao tiếp tâm linh với Hàn Thạc. Nên khi chủ nhân có thần thông kỳ dị thì bọn chúng cũng tiến hóa một cách thần kỳ. Ngược lại với ba Tà Ác kỵ sĩ kia, cho dù là các bất tử sinh vật cấp cao hơn, nhưng Hàn Thạc chỉ có thể thuần túy hạ mệnh lệnh với bọn chúng mà thôi, không xảy ra chuyện bọn chúng có năng lực giao tiếp tâm linh với hắn.
Bọn chúng không có được vài lần kỳ ngộ như Tiểu Khô Lâu, có được một phần ma công và ký ức của Hàn Thạc. Cũng không giống như ba tên gia hỏa còn lại, đã hấp nạp được thiên địa nguyên lực khổng lồ. Ngoài ra do cấp bậc bọn chúng ngay từ đầu đã cao hơn rất nhiều so với cương thi và khô lâu, dẫn đến còn cố gắng phản kháng nỗ lực cải tạo thân thể của Hàn Thạc. Mặc dù bọn chúng cũng trải qua một lần cường biến nhưng vẫn thua kém rất xa bốn bất tử sinh vật bên phía Tiểu Khô Lâu được hắn rèn luyện trước tiên.
- Phụ thân, bọn chúng từ nay về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời rồi. - Tiểu Khô Lâu chỉ vào ba Tà Ác kỵ sĩ đang run rẩy, nói với Hàn Thạc đang trầm tư.
- A, a. Ngươi đem bọn chúng trở về dị giới đi. Đầu óc ta đang có chút hỗn loạn.
Hàn Thạc cười cười. Sau đó hắn đang chuẩn bị phóng xuất ma pháp thì đột nhiên nhìn bất tử sinh vật mà Tiểu Khô Lâu vẫn dùng để phi hành hỏi:
- Tên gia hỏa kỳ dị này là thứ gì vậy? Sao ta chưa từng nghe nói qua?
- À, nó vốn là một Cốt ma. Lần trước, phụ thân đã tìm cho con rất nhiều xương tốt. Con tháo tên Cốt ma này ra, dùng số xương hảo hạng kia gắn thành đôi cánh cho nó, giờ nó thành như vậy. Phụ thân, con làm quá xấu à? - Sau khi trả lời, Tiểu Khô Lâu tựa hồ hơi xấu hổ hỏi Hàn Thạc.
- Không phải, nhìn rất đẹp mắt đấy. - Hàn Thạc trả lời rồi đưa cả bọn về dị giới. Nhờ vào mối liên hệ với Tiểu Khô Lâu, Hàn Thạc đưa cả ba Tà Ác kỵ sĩ về đúng địa bàn của nó, chú định cả ba từ nay sẽ trở thành thủ hạ của nó để xung phong, hãm trận.
- Từ khi nào ngươi lại có năng lực cải tạo bất tử sinh vật vậy? - Sau khi Tiểu Khô Lâu cùng ba Tà Ác kỵ sĩ biến mất, Hàn Thạc lẩm bẩm, trong lòng tràn ngập kinh hãi.
Mặc dù sự cải tạo của Tiểu Khô Lâu đối với tên Cốt ma kia đơn giản chỉ là tháo ghép xương cốt, nhưng Hàn Thạc từ sự việc này nhận thấy Tiểu Khô Lâu giờ đã không thể nói trước được điều gì rồi. Hắn khẳng định là ma công cải tạo ma vật đó chắc chắn Tiểu Khô Lâu có được từ đầu hắn, bằng không nó không thể có khả năng này.
Vô tình mà Tiểu Khô Lâu đã phát triển tới mức như vậy thực làm cho Hàn Thạc cực kỳ ngạc nhiên lẫn vui mừng. Đối với kỳ tích do một tay hắn tạo nên mà nói, sự phát triển thần tốc của Tiểu Khô Lâu từ đầu đã làm hắn kinh hãi. Giờ chuyển thành hưng phấn cùng vui mừng như điên, càng nghĩ càng đắc ý với kiệt tác của mình.
Vốn ở sâu trong tâm khảm, Hàn Thạc đã xem Tiểu Khô Lâu như là hài tử của mình. Nêu khi nghe một tiếng "Phụ thân" của nó thì bị kích thích vô cùng. Lúc đầu hắn có chút không thích ứng, nhưng sau khi Tiểu Khô Lâu đi sang vị diện kia hắn bất chợt có cảm giác thấy nhớ cùng một nỗi lo lắng kỳ dị.
Hàn Thạc đột nhiên phát hiện ra dường như từ rất lâu rồi hắn đã xem Tiểu Khô Lâu như là con mình. Sự cưng chiều cùng nỗi lo lắng đối với nó, nguyên bản đúng là biểu hiện của phụ thân với hài tử!
- Ai a, hài tử! Lão tử cũng có hài tử rồi! - Sau khi Tiểu Khô Lâu rời đi được một lúc lâu, Hàn Thạc ở bên trong Tử Vong Mộ Địa đột nhiên ngửa mặt lên trời cuồng tiếu. Trong tiếng cười tràn ngập niềm vui sướng và hưng phấn.
Ba Tà Ác kỵ sĩ đã xuất ra. Nhưng mười hai Huyền ma thì còn cần thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể thành hình. Tà Ác kỵ sĩ chỉ thuần túy là hấp thu một ít lực lượng, quá trình này dĩ nhiên là không cần nhiều thời gian. Nhưng mười hai Huyền ma là sự tiến hóa giữa hai loại hình thái khác nhau. Quá trình này phức tạp hơn nhiều so với quá trình hấp nạp. Bởi vậy, thời gian dĩ nhiên là lâu hơn một chút.
Hắc long Gilbert sau khi thôn phệ xong khối ma thú tinh hạch của Lục long thì chui vào Tử Vong Mộ Địa tiến vào giấc ngủ đông. Thân thể khổng lồ của nó cuộn lại thành một đống. Từ vảy và da dẻ của nó thỉnh thoảng trào ra dịch thể tanh hôi, còn có cả quang mang ẩn hiện.
Để nó tiến hóa xong e là cũng mất một khoảng thời gian. Trong thời gian này, Hàn Thạc cũng không triệu hoán ma pháp tiến hành nghiên cứu tử vong tại cảnh giới Vong Linh Đại ma đạo sư nữa. Thấy hết thảy sự việc ở đây đều phát sinh biến hóa tốt đẹp, hắn bèn quay trở về thành Brettel.
Rời khỏi thành một thời gian, khi quay lại hắn thấy cuộc sống ở đây đột nhiên đã trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều. Trước kia, các đường phố của thành vắng tanh vắng ngắt, cơ bản không nhìn thấy một người đi trên đường.
Nhưng sau khi trở về, thả Âm ma ra dò xét một vòng, hắn chợt thấy trong thành đã xảy ra rất nhiều biến hóa. Loại biến hóa này làm hắn thân là thành chủ cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Do các sơn nhân trên núi xung quanh đã di cư vào trong thành, nhân khẩu của thành được tăng lên. Ngoài ra, các thương nhân bên ngoài cũng ào ào kéo đến đây tìm kiếm lợi nhuận. Bọn họ không chỉ đưa đến các loại vật tư thiết yếu mà một số thương nhân lớn gan đã mở các cửa hàng tại đây.
Sau khi nhu cầu lương thực đã thỏa mãn thì số thương nhân kia lại khôn ngoan đưa ra bán một ít y phục hoa lệ cùng vật dụng sinh hoạt hàng ngày. Nhân khẩu trong thành tuy không nhiều, nhưng số thanh niên sau khi gia nhập thành vệ quân thì hàng tháng lại lĩnh bổng lộc vô cùng hậu hĩnh.
Mỗi tháng, các thanh niên chất phác đều được lĩnh kim tệ. Tất cả đều được dùng để cải thiện cuộc sống nghèo khó của mỗi gia đình. Mỗi gia đình, chỉ cần có một thanh niên đủ tuổi tòng quân đều đến nhập ngũ. Thái độ gia nhập nhiệt tình chưa từng có, thậm chí một số thanh niên ở thành Hải Lam vì quẫn bách cũng mạo hiểm đi tới đây nhập ngũ.
Thấm thoắt quân số của thành vệ quân đã từ ba ngàn tăng lên năm ngàn. Có kẻ cuồng chiến Dorcus ở đây, Jack cũng không cần hao phí kim tệ để chế tạo trang bị cho bọn họ. Thời gian này Dorcus chỉ huy binh sĩ thủ hạ cùng cạnh tranh với kỵ sĩ tinh nhuệ của Cranley, triển khai công kích bọn cường đạo vẫn quấy nhiễu thành Brettel.
Dorcus và Cranley hành động hết sức hiệu quả. Chẳng những đã tiêu diệt được hai nhóm cường đạo mà số kim tệ cướp được từ hang ổ bọn chúng cũng đủ trang bi cho binh lính. Thành Brettel từ chỗ bị người ta mặc sức lăng nhục giờ đã chủ động xuất kích. Mất thời gian mấy tháng, thành Brettel đã từ từ nổi lên, được sự chú ý của bảy đại công quốc. Bọn họ vốn đang chiến loạn bây giờ đột nhiên đình chiến.
Tất cả đều có cảm giác – sói đến nhà rồi!
Sau khi Âm ma lượn vòng quanh thành Brettel thì Hàn Thạc từ miệng của Chester và Dick biết tình trạng hiện giờ của thành. Dorcus và Cranley đều tự mình đem theo mỗi người một ngàn binh lính thành, vẫn càn quét các nhóm cường đạo chính xung quanh.
Dorcus cầm quân mưu lược xuất chúng, Cranley thì lại có kỵ sĩ trang bị chính quy. Hai người dường như âm thầm phân cao thấp, triển khai truy quét mãnh liệt đối với các nhóm cường đạo xung quanh. Trong quá trình này, thủ hạ của hai người ngày càng thiện chiến, dần dần đã thực sự có nhuệ khí.
- Bryan, thương nhân kéo đến bên trong thành giờ không ít. Theo tình hình này mà nói, Brettel nhất định trở thành một đại thành thị hấp dẫn người di cư đến đây.
Jack cười rung cả mấy nọng thịt trên mặt, nói tiếp:
- Ta thấy không bao lâu nữa thì sơn nhân trên núi cũng sẽ kéo xuống đây. Brettel bây giờ phúc lợi đãi ngộ tốt như vậy, so với công việc khai khoáng của bọn họ thì kiếm được tiền hơn nhiều. Nguồn truyện:
Truyện FULL- Không phải chờ lâu, hiện giờ năm thủ lĩnh của sơn nhân đã có quyết định này rồi. Ngoại trừ Aderman tuổi tác đã cao không có hùng tâm tráng chí còn thì bốn thủ lĩnh còn lại đều muốn mang thủ hạ trở thành quân chính quy của thành Brettel.
Dick nhìn Hàn Thạc, cười khổ:
- Bốn tên đó đã thúc giục ta rất nhiều lần. Muốn ta cùng đại nhân nhà ngươi nói chuyện, chỉ là đại nhân vẫn không có mặt ở trong thành nên chuyện này vẫn gặp trở ngại.
Nghe Dick vừa nói như vậy, thần tình Hàn Thạc khẽ động, vẻ mặt dường như rất hứng thú, hỏi:
- Chuyện này là sao? Bọn họ không phải là đang khai thác khoáng thạch xung quanh đây rất tốt sao?
- Vậy là phải xem so sánh với ai rồi. Đối với bần dân thì thu nhập từ việc khai khoáng của bọn họ dĩ nhiên là hơn. Nhưng so với phúc lợi của binh sĩ trong thành thì thu nhập từ khai khoáng của bọn họ căn bản là không đủ để chống đỡ với việc chi tiêu của thủ hạ hằng ngày.
Từ trước tới nay, sơn nhân trên núi vẫn không đến nỗi nào. Hiện tại đại nhân ngươi đã tăng đãi ngộ binh lính lên một mức độ rất cao, vượt xa thu nhập từ việc khai khoáng. Ngoài ra, Dorcus cùng Cranley trong quá trình thảo phạt cường đạo đã thu được rất nhiều vũ khí, khải giáp, kể cả kim tệ. Loại thu nhập từ bạo lực này thì càng vượt xa thu nhập từ mỏ quặng.
- Bảy đại công quốc đang chiến tranh hỗn loạn, chính là nơi kiếm tiền nhanh nhất. Bất luận là buôn bán binh khí, chiến mã hay là trực tiếp cướp của cường đạo, đều là thủ đoạn tích lũy tài phú nhanh nhất. Thành Brettel của đại nhân sở dĩ phát triển nhanh như vậy, cũng đều xuất phát từ việc cướp đọat tài phú của kẻ khác.
- Ha ha, đối với sơn nhân mà nói, đi theo đại nhân rõ ràng là có tiền đồ hơn so với đi khai khoáng. Huống hồ Dorcus và Cranley còn mang về một số cường đạo làm nô lệ. Có bọn nô lệ này thì việc khai khoáng cũng không cần quá nhiều người. Sơn nhân thân thể cường tráng, mỗi người đều là hảo thủ trong chiến đấu, có ý muốn gia nhập quân đội cũng là đương nhiên. - Dick giải thích.
Dick vừa nói xong, Hàn Thạc mỉm cười:
- Xem ra tất cả đều vì chữ "lợi", có điều không biết lòng trung thành của các sơn nhân này thế nào?
- Đại nhân, có người tại thành Brettel này, người nói họ dám không trung thành sao? - Chester đột nhiên hỏi ngược lại.
Gã vỗ mông ngựa quả thật đúng lúc. Hàn Thạc khẽ cười, nghĩ một lát rồi cân nhắc:
- Sơn nhân có thể chiến đấu trên năm ngọn núi kia có khoảng một vạn người. So sánh thì số người đó hơn gấp đôi quân số thành vệ quân của thành Brettel. Nếu bọn họ gia nhập thì số chiến xa và máy ném đá ở bốn cửa thành có thể thực sự vận hành rồi..
Hiện giờ thành Brettel tiền bạc dồi dào, viễn cảnh phát triển tự nhiên là không cần phải nói, tuyển thêm quân lực là chuyện cần phải làm! Một vạn sơn nhân đúng là binh sỹ cực tốt. Bọn họ đã giao phong với cường đạo nhiều năm, sức chiến đấu tất không phải nghi ngờ. Ta thấy chuyện này rất thú vị, nhưng không biết bọn sơn nhân rốt cuộc có thành tâm hay không thôi.
- Đại nhân biểu thị thành tâm, ta nghĩ các sơn nhân nhất định cũng sẽ có. - Dick vừa nghe Hàn Thạc nói như vậy thì lập tức cam đoan.
- Ồ, làm sao ngươi biết?
Hàn Thạc cười mà như không cười nhìn gã hỏi:
- Ngươi có thể thay họ quyết định sao?
Dick vốn định nói gã là một sơn nhân, vừa nghe Hàn Thạc hỏi thêm không khỏi cười khổ:
- Đại nhân, mặc dù ta không thể quyết định thay bọn họ, nhưng ta biết bọn họ nghĩ gì. Chỉ cần đại nhân giữ đúng mực, bằng vào sự tín nhiệm và cảm tạ của bọn họ bây giờ đối với đại nhân, bọn họ nhất định sẽ nguyện ý chịu sự điều hành của người.
- Như vậy à.
Hàn Thạc trầm mặc trong chốc lát rồi cười nói với Dick:
- Tốt lắm, ngươi nói dùm ta cho thủ lĩnh của sơn nhân biết. Ta rất vui lòng để bọn họ gia nhập quân đội. Thế nhưng đội ngũ bọn họ phải phân tán ra, không thể để thủ lĩnh của họ vẫn chỉ huy.
- Mặt khác, toàn bộ các thủ lĩnh của bọn họ, từ tiểu đội trưởng trở lên, chỉ có trong chiến đấu lập công mới có thể trở về vị trí cũ. Còn bây giờ thì tất cả số sơn nhân phải do chúng ta chỉ huy. Nếu đáp ứng được điều kiện này thì ta cho phép bọn họ gia nhập quân đội, hưởng thụ đãi ngộ tương đương với quân lính của chúng ta.
Hàn Thạc cũng là suy nghĩ cho chính mình. Nhân số sơn nhân trên năm ngọn núi ước có một vạn. Nếu vẫn để thủ lĩnh bọn họ chỉ huy, một khi toàn bộ tiến vào thành mà sinh tâm phản trắc thì với nhân số gấp đôi thành vệ quân có thể sẽ gây ra tổn thất lớn.
Đề phòng nhân tâm là chuyện không thể không làm. Bây giờ Hàn Thạc đã ngồi ở vị trí này, cho dù không vì mình cũng phải vì dân chúng trong thành. Mặc dù hắn tin tưởng thủ lĩnh sơn nhân sẽ không dám làm loạn nhưng mọi sự cũng không thể nói chữ tuyệt đối. Cái loại dã tâm này ai cũng có, Hàn Thạc không hy vọng mạo hiểm với sinh mạng của dân chúng trong thành.
Hơn nữa, thủ lĩnh sơn nhân tuổi còn trẻ. Nếu muốn thống lĩnh nhiều binh sỹ như vậy còn phải xem thực lực của bọn họ. Vạn nhất bọn họ là kẻ ăn hại, chẳng những hắn mất không kim tệ mà còn có khả năng gieo ẩn họa cho thành Brettel.
Sau khi trở thành thành chủ của Brettel, tác phong của Hàn Thạc cũng theo đó mà trưởng thành, ngày càng cẩn thận, chín chắn. Không hề có sự bất cẩn và ngoan độc như lúc đầu.
- Tốt rồi, ta nhất định sẽ truyền đạt lời nói của đại nhân. Dick nghe vậy cũng không dám cam đoan gì thêm, bởi vì điều kiện của Hàn Thạc quả thật có chút hà khắc.
Đại Ma Vương