Hỏa Diễm đế vương nói xong liền bỏ đi. Hàn Thạc lẳng lặng đứng yên nhìn Hỏa Giáp thi, trong lòng vẫn còn kinh ngạc về câu chuyện giữa "hai mẹ con này", liền truyền tin hỏi:
- Ngươi và bà ta vừa nói những chuyện gì vậy?
- Không có gì cả. Con chỉ nói Vong Linh giới mới là quê hương của con, ở đó con còn có rất nhiều chuyện phải làm! - Hỏa Giáp thi thản nhiên trả lời. Cho tới giờ hắn chưa từng giấu giếm Hàn Thạc điều gì.
Hàn Thạc hiểu rằng có lẽ Hỏa Diễm đế vương đã biết lai lịch của Hỏa Giáp thi từ lâu rồi, bởi vì hai người cùng hấp thu Hỏa chi nguyên lực khổng lồ tại Hỏa tuyệt chi địa cho nên khí tức trên người bọn họ đều giống nhau đến kinh người, vì vậy bà ta mới xem Hỏa Giáp thi như một đứa con nhỏ của mình.
Cũng chỉ liên hệ được với Hỏa Giáp thi thì mới có thể khiến cho Hỏa Diễm đế vương yên lòng, không bị quá kích động đến mức không kiềm chế được bản thân.
- Được rồi, ta đưa ngươi trở về! - Hàn Thạc suy nghĩ một chút, thấy tạm thời cũng không còn chuyện gì cần đến Hỏa Giáp thi nữa, lại nghĩ ở Vong Linh giới thì chắc nó sẽ tiến bộ nhanh hơn, vì vậy liền ngâm xướng chú ngữ đưa Hỏa Giáp thi trở về.
Vừa ngâm xướng xong chú ngữ tạo nên mối liên hệ tạm thời với Vong Linh giới, tại địa phương Hỏa Giáp thi đáp xuống Hàn Thạc cũng cảm ứng được một thông tin do Tiểu Khô Lâu truyền đến.
Từ thông tin của nó, Hàn Thạc biết rằng trước mắt Tiểu Khô Lâu còn đang dung hợp tinh thể bản nguyên Tử vong. Quá trình này dường như còn phải tiếp tục trong một khoảng thời gian khá dài nữa. Sở dĩ lúc trước Tiểu Khô Lâu phải đột nhiên lên tiếng cảnh báo hắn là vì nó cảm ứng được sự bi thương vô cùng vô tận của Hàn Thạc nên mới bớt thời gian nhắc nhở hắn một chút.
Hàn Thạc truyền tin cho Tiểu Khô Lâu bảo nó an tâm dung hợp lực lượng, sau đó hít sâu một hơi, nhìn mọi người của Hắc Long tộc, trầm giọng hỏi:
- Các ngươi định làm gì tiếp theo?
- Đợi đến lúc khôi phục được lực lượng, Hắc Long tộc chúng ta sẽ báo thù rửa hận cho các tộc nhân của mình! - Gilges nói giọng kiên định, xem ra đã hạ quyết tâm phải trút mối cừu hận của Gilbert lên đầu Băng Tuyết thần điện.
Chỉ có điều là mặc dù nhóm người Băng thần Corey của Băng Tuyết thần điện đã bị thương nặng, nhưng bằng vào Hắc Long tộc bây giờ mà muốn chống lại Băng Tuyết thần điện thì dường như vẫn có chút không biết tự lượng sức mình. Hàn Thạc vốn định khuyên bảo mấy câu, nhưng lại nghĩ như vậy dường như sẽ là đả kích đối với bọn họ nên hắn cứ ngập ngừng mất một lúc rồi cuối cùng cũng không lên tiếng nói gì cả.
Tuy nhiên, Gilges sống lâu đã thành tinh, từ biểu tình muốn nói lại thôi của Hàn Thạc thì đã hiểu được ý tứ của hắn, trầm giọng nói:
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ không sao đâu. Mặt khác, cũng bởi vì lần này chúng ta không chuẩn bị thỏa đáng nên mới có thể bất ngờ bị bắt. Hắc Long tộc chúng ta sống nhiều năm như vậy, tuyệt không phải dễ dàng bị người khinh khi như vậy.
Hàn Thạc nhìn Gilges, hiểu rằng lão chắc phải có chỗ dựa nào đó. Tên Hắc Long này đã sống già đời như vậy, đương nhiên phải có hiểu biết sâu xa hơn nhiều so với hắn, vì vậy Hàn Thạc gật đầu, nhắc:
- Vậy các ngươi hãy cẩn thận một chút!
- Ta hy vọng sẽ có thể gặp lại Gilbert! - Gilges chăm chú nhìn Hàn Thạc, giọng nói có phần thương cảm, cũng có vài phần khẩn cầu.
- Sẽ có cơ hội. Yên tâm đi. À, phải rồi, lần này mấy tên Băng Tuyết thần điện đã bị thương không nhẹ, ta nghĩ trong khoảng thời gian ngắn thì bọn chúng tuyệt đối không dám trở lại Hắc Long cốc của các ngươi. - Hàn Thạc nói.
- Cám ơn, Bryan! Hắc long tộc chúng ta sẽ vĩnh viễn coi ngài là bằng hữu! - Gilges nói lời cảm ơn chân thành.
- Không cần khách khí. Ừ, tạm biệt! - Hàn Thạc không tiếp tục khách sáo với Gilges nữa, mỉm cười đáp lời rồi sử dụng Ma động cửu thiên thuật phá không bay đi.
Ở tuyết vực vùng cực bắc của đế quốc Kasey, nơi núi tuyết nhấp nhô trùng điệp, là một thế giới quanh năm bị bao phủ bởi băng giá lạnh thấu xương, trong cả tầm mắt đều chỉ thấy tuyết trắng một màu đơn điệu.
Trên dãy núi thẳng đứng cao ngút trời xanh quanh năm băng phủ có một số ngôi thần điện trang nghiêm do những tinh thể băng hàn như ngọc xây đắp nên. Tổng bộ của Băng Tuyết thần điện nằm tại đỉnh cao nhất của ngọn núi cao thấu trời xanh nằm ở giữa trung tâm của dãy núi này.
Gió lạnh thấu xương, băng tuyết bay đầy trời. Ở cái thế giới lạnh căm căm này vẫn có rất nhiều giáo đồ của Băng Tuyết thần điện, đại đa số đều là người của đế quốc Kasey, đang ở đây phụng hiến tín ngưỡng ngoan đạo nhất của mình lên Băng Tuyết nữ thần.
Nhiều năm qua, ngọn núi chính giữa trung tâm vẫn là vùng cấm địa, ngoại trừ ngày lễ đặc biệt và những giáo đồ có thân phận cao quý của Băng Tuyết thần điện thì người bình thường không được bén mảng tới ngọn núi chính này.
Bất quá hai ngày nay đã phát sinh một sự kiện trọng đại khó tưởng tượng nổi phá tan cái quy tắc này. Những giáo đồ ở khu vực chung quanh ào ào leo lên ngọn núi chính, hết sức lo lắng hiến dâng thần lực ít ỏi của mình để mong muốn làm cho Băng Tuyết thần điện trên ngọn núi cao chính một lần nữa khôi phục lại.
Hai ngày trước, tại Tuyết vực gió lạnh thấu xương này, Băng Tuyết thần điện ở trên ngọn núi chính có nhiệt độ lạnh lẽo nhất đột nhiên bắt đầu tan ra. Các trưởng lão của Băng Tuyết thần điện, thậm chí cả một trong những lãnh tụ tối cao là Băng thần Corey đều phải tu luyện trị thương. Trong nháy mắt, tin dữ này đã truyền khắp toàn bộ Băng Tuyết thần điện.
"Là Băng Tuyết nữ thần phẫn nộ vì sự bất tài của bọn họ? Hay là ác ma sắp xâm nhập Băng Tuyết thần điện?" - Rất nhiều giáo đồ đều thầm suy đoán ở trong lòng, đều kinh ngạc khiếp đảm trước sự biến đổi của Băng Tuyết thần điện, không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Tình huống quái dị như vậy chưa từng xuất hiện trong suốt trăm ngàn năm qua, đã gây ra một tác dụng phụ mà Băng Tuyết thần điện khó có thể lường nổi. Sự khủng hoảng bắt đầu nổ ra từ những giáo đồ trung ương của Băng Tuyết thần điện nơi Tuyết vực rồi dần dần lan tràn đến những giáo đồ của Băng Tuyết thần điện ở một số khu vực xa hơn. Tất cả đều biết tổng bộ Băng Tuyết thần điện đã xảy ra thảm biến.
Vùng cực bắc của đế quốc Kasey, thành Băng Lăng. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.com - http://Janet
Thành Băng Lăng nằm ở cực bắc của Tuyết vực, là một trong những tòa thành thị ở chung quanh đó. Các đoàn thám hiểm thông thường chỉ cần thời gian mười ngày để đi từ thành Băng Lăng đến Băng Tuyết thần điện ở chỗ sâu nhất trong tuyết vực.
Hôm nay, Hàn Thạc lặn lội đường sá xa xôi tới thành Băng Lăng, bắt đầu thực hiện những nước đi báo thù Băng Tuyết thần điện.
Biện pháp của hắn rất đơn giản, giống như khi đối phó với Quang Minh giáo hội là thả lỏng thần thức để dẫn dụ Tộc vương sáu sừng của Hồn tộc đến đây giết hắn. Khác biệt duy nhất là bây giờ Hàn Thạc có thể dễ dàng dùng thần thức để dẫn dụ, cho dù là Tộc vương sáu sừng của Hồn tộc có tới thì hắn chỉ cần ẩn tàng thần thức đi là có thể biến mất khỏi sự cảm ứng của y.
Còn có một điểm mà Hàn Thạc có thể dám khẳng định là ở bên trong Băng Tuyết thần điện không có nhân vật nào đạt đến Thần cấp giống như Thánh nữ của Quang Minh giáo hội ở trên Thánh sơn kia, nếu không thì mấy ngày trước lợi dụng lồng giam băng ngọc giao chiến, phỏng chừng bọn họ còn chưa kịp tới Hỏa tuyệt chi địa thì đã bị chết cóng hết cả rồi.
Từ việc Tuyết thần Tiana phải trốn chạy sang Quang Minh giáo hội tránh né Tộc vương sáu sừng của Hồn tộc cũng có thể suy ra là trong Băng Tuyết thần điện không một ai có thể địch nổi Tộc vương sáu sừng, bằng không Tiana sẽ trực tiếp quay về Băng Tuyết thần điện chứ không phải nghĩ đến việc chạy đến Quang Minh giáo hội.
Với thực lực của Tộc vương sáu sừng của Hồn tộc, một khi y tới Băng Tuyết thần điện và hắn đột nhiên ẩn tàng thần thức đi thì lúc đó y nhất định sẽ tìm kiếm tung tích Hàn Thạc trên khắp cả dãy núi này. Băng Tuyết thần điện và Quang Minh giáo hội cũng đều kiêu ngạo như nhau, một hồi đại chiến cơ hồ không cần tưởng tượng cũng biết sẽ lập tức phát sinh.
Tộc vương sáu sừng thuộc vào hạng Thần cấp tới Băng Tuyết thần điện, bên trong Băng Tuyết thần điện lại không có nhân vật nào thuộc hạng Thần cấp, như vậy y sẽ có thể gây ra tổn thất cho Băng Tuyết thần điện đến mức độ lớn như thế nào. Trong lòng Hàn Thạc khá kì vọng.
Hàn Thạc thả lỏng hoàn toàn thần thức. Sau khi Tộc vương sáu sừng của Hồn tộc đã bám chặt lấy thần thức của mình, hắn liền cảm ứng được sát ý vô tình lạnh như băng của y, tuy nhiên diễn biến có chút ngoài ý liệu của Hàn Thạc chính là Tộc vương sáu sừng dường như cũng không lập tức bắt tay hành động!
Trong lòng khá ngạc nhiên, Hàn Thạc chờ đợi cả một buổi sáng tại thành Băng Lăng, nhưng không cảm giác được Tộc vương sáu sừng tiếp cận, điều này cho thấy rằng y vẫn ở nguyên tại sơn cốc Tarraga.
Việc này hiển nhiên đã phá vỡ mọi toan tính của Hàn Thạc. Hắn mắng thầm, thần thức vẫn như trước chỉ cảm nhận được sát ý vô cùng vô tận đến từ sơn cốc Tarraga xa xôi, nhưng việc Tộc vương sáu sừng án binh bất động lại khiến cho kế hoạch của Hàn Thạc không thể thực hiện được.
Lần trước, khi Hàn Thạc trốn khỏi sơn cốc Tarraga, Tộc vương sáu sừng của Hồn tộc đã dẫn theo bốn đại tướng, với bộ dáng hung dữ muốn lập tức giết người cứ thế đánh chém xông lên Thánh sơn của Quang Minh giáo hội. Thật không ngờ mới qua một thời gian không bao lâu, Tộc vương sáu sừng đã cảm nhận được sự tồn tại của hắn vậy mà lại vẫn cứ thờ ơ, điều này làm cho Hàn Thạc hơi kỳ quái.
"Chẳng nhẽ nói là bọn người Hồn tộc đã đổi tính?" - Ý niệm này vừa nảy ra trong đầu đã lập tức bị Hàn Thạc phủ định. Ngày từ ban đầu, khi gặp tên đầu tiên của chủng tộc này thì từ những đôi mắt vô tình lạnh như băng đó, hắn đã hiểu được tâm tính vô tình của chúng. Ngoài ra, Tộc vương sáu sừng vẫn còn giữ nguyên sát ý khổng lồ của y, cho thấy y cũng không thay đổi ý định đối với Hàn Thạc.
"Nhất định là có nguyên nhân khác." - Hàn Thạc cấp tốc suy nghĩ trong đầu.
"Chẳng lẽ Tộc vương sáu sừng lần trước tại Thánh sơn của Quang Minh giáo hội đã bị thương?" - Hàn Thạc nghĩ là khả năng này rất có thể xảy ra. Trừ phi tên này đã bị thương trong cuộc giao chiến với Thánh nữ, hiện giờ đang ở thời khắc dưỡng thương then chốt, chỉ như vậy mới tạm thời buông tha cho hắn và Lão yêu Stratholme.
Sau khi nghĩ như vậy, Hàn Thạc không khỏi cảm thấy may mắn cho lão yêu, thầm nghĩ chỉ cần Stratholme có thể lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này dung hợp Đấu khí chi cầu với linh hồn thì sẽ không phải lo lắng về sự uy hiếp của Tộc vương sáu sừng nữa.
Tộc vương sáu sừng tạm thời không tới, Hàn Thạc không cần phải tính đến việc trốn tránh. Thấy Đại tuyết sơn ở gần trong gang tấc, hắn chuẩn bị đến Tổng bộ Băng Tuyết thần điện điều tra tình hình, nếu thật sự không có nhân vật Thần cấp nào thì Hàn Thạc tin tưởng mình có thể tự do ra vào Băng Tuyết thần điện, không phải lo lắng cho sự an toàn của bản thân một chút nào.
Quyết định xong, Hàn Thạc lập tức xuất phát, một thân một mình tiến về phía Băng Tuyết thần điện ở nơi Tuyết vực. Hắn vẫn còn hận không thể dụ được Tộc vương sáu sừng tới tìm mình, phóng xuất toàn bộ thần thức, bất luận một chút cỏ lay gió thổi vào trong toàn bộ phạm vi lớn chung quanh đều không thoát khỏi sự quan sát của hắn. Dọc đường đi không hề có trở ngại nào, hắn cứ thế nhắm thẳng hướng Băng Tuyết thần điện mà đi.
Quyển 5