Ngươi... Ngươi.... Ngươi rốt cuộc là cái giống gì thế? - Thanh âm băng giá của người nọ lúc này có vẻ hơi run run, nhìn Hàn Thạc đột nhiên thành một thanh trường kiếm.
Hắn đi theo Băng Tuyết nữ thần chinh chiến nhiều năm ở rất nhiều vị diện lớn, nhân vật chủng tộc loại nào cũng đã gặp qua, nhưng trước giờ không có cảnh tượng nào giống như màn biến hóa này làm hắn rất khiếp sợ. Một nhân loại vừa mới còn công kích lúc nãy, lại thoáng cái biến thành một thanh trường kiếm, việc này hoàn toàn vượt quá những gì mà hắn biết về các loại lực lượng, trong lòng sinh ra một loại cảm giác cực kỳ hoang đường.
Đối với sự vật bí ẩn, chẳng những là người mà đến cả Thần cũng có tâm lý kiêng kỵ. Bởi vậy, khi hắn phát hiện ra Hàn Thạc biến thành một thanh trường kiếm, hắn từ khi phủ xuống tới vị diện này vẫn chưa hề khẩn trương, bây giờ trong lòng lại cảm thấy sợ hãi, nên giọng nói hơi run run.
"Rắc rắc Rắc rắc…"
Hàn Thạc biến thành Lục Ma Phong, vặn vẹo vài cái, lớp băng liên tục vỡ vụn, làm cho người nọ càng thêm ớn lạnh.
- Ngươi không cần biết ta là cái gì, ngươi nghĩ rằng chỉ bằng vào lớp băng cứng của ngươi mà có thể giam chân ta được sao? - Hàn Thạc dưới hình thể Lục Ma Phong cười lạnh, hào quang đỏ như máu từ mũi kiếm liên tục lóe ra, phá vỡ toàn bộ lớp băng cứng bao lấy thân thể hắn, rồi bay ra ngoài.
Lục Ma Phong được Hàn Thạc chế tạo rất lợi hại, mấy ngày trước còn vừa mới thu nạp năng lượng hủy diệt của mười mấy vạn Thú Nhân, vì cấu tạo rất đặc thù, luôn luôn có huyết quang lấp lánh rất khó bị cầm tù.
Lục Ma Phong lập tức bắn về phía bản thể Hàn Thạc đang bị đóng băng, choang một tiếng, phá vỡ lớp băng bao bên người bản thể Hàn Thạc. Hàn Thạc nhếch miệng cười, cười nhạt đánh giá người nọ, đưa tay nắm chặt Lục Ma Phong, chỉ vào hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ ở đằng xa, Hàn Thạc cười nói:
- Ngươi nhìn xem thân thể kia có phải cũng rất kỳ lạ không?
Người nọ bị Hàn Thạc dùng những thủ đoạn liên tiếp làm khiếp sợ, nghe vậy quay đầu nhìn ra đó, phát hiện ra Hàn Thạc thứ ba đã biến thành một Khô Lâu pháp trượng, trong lòng hắn phát lạnh, thật sự không biết hắn phải đối mặt với một con quái vật nào đây.
- Ngươi... Ngươi là chủng tộc gì? - Người nọ lạnh mình, chỉ vào Hàn Thạc kinh hô.
Hàn Thạc biết hắn khiếp đảm rồi, trải qua một loạt kích thích liên tục như vậy, hắn quả thật vô cùng khiếp sợ vì những sự vật vô cùng bí ẩn, thêm nữa thần lực hắn tạm thời còn chưa ngưng tụ được, lập tức sinh ra ý muốn thoái lui.
Hàn Thạc đánh giá hắn, thấy thần quang trong ánh mắt hắn dần dần tan đi, hừ lạnh một tiếng, cầm Lục Ma Phong một kiếm đâm vào hắn.
"Phốc" Lục Ma Phong đã đâm vào đầu hắn.
Bên trong Lục Ma Phong có sức mạnh của ngàn vạn lệ hồn, lại vận dụng thần lực Hủy Diệt pháp tắc hình thành một công kích, trước khi linh hồn hắn rút lui, vẫn còn một chút liên lạc, cho hắn nếm một kích rất mạnh.
- Mặc kệ ngươi là cái gì, ta nhất định sẽ giết ngươi! - Một đoạn ý thức đứt quãng truyền lại.
"Bùng!"
Thân thể Tiana sau một loạt những tia hào quang rực rỡ nổ tung ra, lần này sau khi linh hồn tên Thần đó đã ly khai, không có tác dụng của thần lực, trở thành một cơn mưa máu thịt vung vãi đầy trời.
- Hừ, chạy nhanh thật! - Hàn Thạc lạnh giọng quát, cổ tay lắc khẽ, Lục Ma Phong bắn thẳng về phía một hóa thân ngoại thân khác bị băng cứng vây khốn, phá toang thần lực trên đó.
Lơ lửng trên không trung, nhìn dưới thân, Hàn Thạc phát hiện những vốn tín đồ sùng bái này, lúc trước thất khiếu và thân thể đều rỉ máu, bây giờ đều bị đóng thành tượng băng. Thủy nguyên tố vừa mới mất đi lại tràn ngập khắp nơi, làm nơi này vừa đột nhiên ấm áp lại một lần nữa rét lạnh.
Một tên Trung vị thần phủ xuống, đoạt đi mấy ngàn sinh mạng tín đồ sùng bái, cưỡng chiếm thân thể Tiana, sau một phen đại chiến, ba thân thể Hàn Thạc toàn bộ bị thương, nhưng linh hồn của tên Trung vị thần phủ xuống đó cũng bị Hàn Thạc đánh cho bị thương nặng. Thương thế linh hồn còn nghiêm trọng hơn thương tổn thân thể của Hàn Thạc.
Phải trả giá đắt như vậy, lại không thể giết chết Hàn Thạc, ngược lại mình lại phải bỏ chạy trở về. Vô luận nhìn như thế nào, trận này vẫn là Hàn Thạc thắng, mặc dù thắng có chút gian nan, bản thân cũng phải trả giá đắt, nhưng vừa nghĩ tới đối phương là một Trung vị thần, Hàn Thạc cũng có cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Ba thân thể hợp một, Hàn Thạc hít sâu một hơi, đột nhiên mở miệng rú lên, sóng âm truyền ra xa xa, truyền tới ba Cơ Thần đã sớm bỏ chạy ra xa từ trước.
Ngồi khoanh chân tại chỗ, Hàn Thạc cẩn thận cảm nhận thương tổn của ba thân thể, vết thương trên ngực của bản thể Hàn Thạc do bị xuyên thủng, toàn bộ đã khép lại, đại bộ phận khí băng hàn trong cơ thể cũng bị thanh trừ....
Thật ra hai hóa thân ngoại thân bị thương rất nghiêm trọng, lại do lợi dụng đặc thù Thần thể pháp khí mà hình thành nên, do đó nhất thời không khôi phục được, chỉ có thể từ từ điều dưỡng thôi.
Ba thân thể Hàn Thạc, hai hóa thân ngoại thân nhờ có tài liệu đặc thù, sau khi hóa hình đến cả một vết thương nho nhỏ cũng không hề lưu lại, thoạt nhìn hẳn là không có vấn đề gì, nhưng tổn hại lại đến từ bên trong, phải lợi dụng một nguyên tố và lực lượng pháp tắc khổng lồ, trải qua một thời gian tu bổ mới khôi phục được.
Ngược lại bản thể Hàn Thạc tu luyện ma công, thoạt nhìn bị thương rất nặng, song vì thân thể đặc thù, có năng lực tự chữa trị cực kỳ biến thái, lợi dụng Ma Nguyên lực đền bù, không bao lâu sẽ khôi phục hơn phân nửa.
Từ phương diện này mà xét, bản thể tu luyện ma công quả nhiên cực kỳ kỳ diệu, căn bản là không cần lo đến thương tổn trên thân thể.
Trận này làm cho Hàn Thạc có được rất nhiều kinh nghiệm quý giá. Trong khi âm thầm điều tra thương thế thân thể, hắn cũng tranh thủ thể ngộ cảnh chiến đấu vừa rồi. Từ trước khi xảy ra trận chiến, từ Thần chi lĩnh vực mà Hàn Thạc đã biết người nọ có cảnh giới cao hơn mình nhiều, chỉ riêng điểm này cơ hồ là đứng ở thế bất bại rồi. Trong vòng Thần chi lĩnh vực của hắn, Hàn Thạc có vẻ bó tay bó chân, thực lực không thể thi triển.
Thần chi lĩnh vực cao hơn một bậc, nên hắn rất thong thả, trong nháy mắt đã rút tất cả lực lượng nguyên tố trong Thần chi lĩnh vực, ngưng tụ vào một quyền rồi phát lực bắn ra như thuốc nổ, vô cùng đáng sợ. Nếu không phải Hàn Thạc lợi dụng Cực Tốc biến nhanh chóng né tránh, chỉ sợ một quyền đầu tiên đã làm hắn bị thương nặng. Nguồn truyện:
Truyện FULLVì Thần thể không thể phủ xuống, thần lực của người nọ cũng không mạnh hơn Hàn Thạc bao nhiêu, nhưng chỉ dựa vào Thần chi lĩnh vực cường đại, lại còn có sự vận dụng thành thục đối với lực lượng nguyên tố, một mình hắn đối phó với ba thân thể Hàn Thạc mà không chết. Nếu không phải Hàn Thạc lợi dụng Bạo diệt châu xuất kỳ bất ý ám toán hắn, sau đó dùng chiến thuật một mạch chửi bới nhiễu loạn tâm trí hắn, thì ai thắng ai cũng còn khó nói.
Từ phương diện này mà nói, Thần cấp cao hơn một cảnh giới, quả nhiên không chỉ tăng thần lực lên. Trận này làm Hàn Thạc chính thức nhận ra sự hung hiểm trong việc chiến đấu giữa các vị Thần, cũng hiểu được một vài tình huống trước kia không hiểu.
Tiếng xé gió từ xa xa vang lên, Hàn Thạc ngẩng đầu liếc mắt, biết ba người kia hiểu ý trong tiếng kêu hắn, cùng nhau chạy về.
- Sao thế? - Al Merrick Kirton vừa tới, chợt giật mình cả kinh, vội vàng tới trước mặt Hàn Thạc hỏi.
- Bị thương, người của Băng Tuyết thần điện quả nhiên khó xơi, may mà hắn đã đào tẩu rồi. - Hàn Thạc cười khổ với Al Merrick Kirton.
- Vết thương có nặng không? Muốn nghỉ ngơi ngay không? - Al Merrick Kirton hơi lo, nhíu mày nói.
- Dù sao vết thương cũng không nhẹ, mẹ kiếp, tôn giáo lâu đời này quả nhiên không phải dễ dàng đối phó được. - Hàn Thạc khẽ gật đầu, nói vẻ hùng hổ.
Đột nhiên, Hàn Thạc chú ý tới khi hắn nói mình bị thương không nhẹ, Gasthaus và nữ yêu Graeae mắt lóe lên một chút, tựa hồ có ý nghĩ nào đó.
Sực nhớ ra, Hàn Thạc cười lạnh nhìn hai người, đứng phắt lên, một đạo hào quang hiện lên, hắn xuất hiện trước mặt Gasthaus, tay vươn ra áp vào đầu tên này, âm trầm nói:
- Sao hả? Muốn thừa dịp ta trọng thương giết chết ta phải không?
- Không dám, tiểu nhân không dám! - Gasthaus cực kỳ kinh hãi, hấp tấp quỳ xuống trước mặt Hàn Thạc, bị dọa đến không dám nhúc nhích.
- Ta cho dù bị thương có nặng tới mấy, nếu muốn giết ngươi cũng vẫn dễ như trở bàn tay, đừng có ở trước mặt ta bày trò tiểu xảo, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, ngươi khôn hồn cẩn thận suy nghĩ, hay là muốn thừa dịp kiếm lời hả? - Hàn Thạc cười lạnh hắc hắc, nhìn Gasthaus, nói đều đều.
- Tiểu nhân không dám, không dám thật mà! - Gasthaus thấy thi thể đầy đất, nghĩ rằng toàn bộ đã bị Hàn Thạc giết chết. Hắn sợ hãi Hàn Thạc sẽ lập tức giết chết hắn, cầu khẩn người liên tục.
- Đối với loại người như thế, xem ra cũng nên cho một chút ước thúc, bằng không ngươi phỏng chừng vẫn còn không thật thà. - Hàn Thạc nhe răng cười ác, một giọt máu tươi từ ngón trỏ chảy ra, sau đó một ít thần lực pha vào đó, phong ấn vào óc Gasthaus.
- Không có đủ thực lực, tốt nhất đừng có tâm tư phản kháng gì, bằng không, ta tâm niệm vừa động, đầu ngươi sẽ "bùm" một tiếng nổ tung, hắc hắc! - Hàn Thạc cười nhạt, nhìn Gasthaus không ngừng run rẩy, thái độ rất nhẹ nhàng.
- Graeae kia, nếu ngươi cho rằng có thể chạy trốn khỏi lưới trời, có thể thử đó. - Hàn Thạc nhấc tay ra khỏi đầu Gasthaus, lạnh lùng liếc nhìn Graeae ở xa xa đang khiếp đảm muốn đào tẩu.
- Đại nhân hiểu lầm rồi, ta đâu có muốn chạy. - Graeae cười nói vẻ vô cùng miễn cưỡng, vẻ mặt đau khổ giải thích.
- Ngươi là người thông minh, hẳn là biết nên làm như thế nào, thật thà đến đây đi. - Hàn Thạc thong thả cười cười nhìn Graeae, nói đều đều.
- Tuân mệnh!
Graeae thở dài một hơi, thầm nghĩ:
- Sao ta xui xẻo như vậy được chứ, lại phải gặp một ác ma như vậy, chà, bây giờ thì xong đời rồi.
Trên mặt vẫn lộ vẻ khuôn mặt tươi cười, Graeae láu lỉnh đi đến trước mặt Hàn Thạc, chủ động đưa đầu tới trước mặt hắn, nói:
- Xin mời đại nhân ban cho phong ấn.
- Ừm, cái này được đấy. - Hàn Thạc cười vô cùng tà ác, dùng cùng một phương pháp phong ấn Graeae.
- Bryan, ta thì sao? - Al Merrick Kirton đi đến trước mặt Hàn Thạc, mỉm cười hỏi.
- Ngươi nói gì thế, làm sao ta có thể đối đãi với ngươi như thế chứ?
Hàn Thạc giả vờ giận, trừng mắt nhìn Al Merrick Kirton, thành khẩn nói:
- Ngươi và họ khác hẳn nhau, ai thật tâm ai giả ý, ta vẫn biết rõ cả.
Hai người Gasthaus và Graeae đều tỏ ra khổ sở, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời trong lòng chỉ biết thở dài, thầm nghĩ ta thật xui xẻo, bây giờ thì rốt cuộc thật sự không có cơ hội đào tẩu nữa rồi.
Đại Ma Vương
Quyển 5