- Không nên tò mò?
Nghe được giọn nói kia, lão yêu nhướng mày do dự. Cuối cùng hắn lại ngồi xuống tiếp tục tu luyện.
Chủ nhân của giọng nói kia khiến cho hắn sinh ra một loại tâm tư không cách nào chống cự.
Mà ở bên kia, trên Long hồ, hai cánh Long Côn Bằng Vương phát ra kim quang, giống như Thần Để, chiếu sáng mọi nơi, uy áp khủng bố. Từ trên xuống dưới như biển cả mênh mông phóng về phía Tần Phàm.
- Long Côn Bằng Vương ta ở Long hồ này được mấy chục năm, còn không có ai có thể bức ta thi triển ra Long Bằng tuyệt sát thuật này. Tiểu tử nhân loại hỗn đản, ngươi có thể chết dưới một chiêu này, coi như là ngươi có phúc!
Ánh mắt Long Côn Bằng Vương huyết hồng lạnh băng, sát cơ cuồn cuồn, bộ dáng rất dọa người.
- Ngao!
Trong nháy mắt, hai cánh của hắn khẽ huy động, lập tức liệt diễm màu vàng toàn thân tỏa ra nhiệt độ kinh khủng mà hư ảnh cự ling kia hóa thành một đạo thiểm điện đánh về phía Tần Phàm.
Long Bằng Khiếu! Chấn Cửu Thiên!
Khí tức uy áp khủng bố khiến cho toàn thân run rẩy, trong lòng những yêu thú ở gần đó đều sinh ra cảm giác quy phục. Mà một ít núi cao gần đó cũng nhao nhao sụp đổ, đất đá văng tung tóe, bay tán loạn.
- Đây là yêu kỹ truyền thừa? Quả nhiên có chút ý tứ!
Trên không trung, ánh mắt Tần Phàm ngưng trọng.
Ánh mắt hắn vốn nhìn về một hướng, ở đó hắn cảm giác được một loại khí tức cường đại khủng bố. Khí tức này còn mạnh mẽ hơn cả yêu thú lục kiếp Bán Thần. Nhưng những chấn động mà Long Côn Bằng Vương tạo ra khiến Liễu Minh không thể không quay đầu lại nhìn cự long hư ảnh trước mặt.
Tu vi của Long Côn Bằng Vương là lục kiếp Bán Thần, hiện tại còn thi triển ra yêu kỹ truyền thừa ngang bằng với Bán Thần kỹ cao cấp. Uy lực của nó há có thể như bình thường.
- Thật đáng tiếc, ở đây lại là Long hồ. Long Côn Bằng Vương, ngươi nhất định bại!
Thần sắc Tần Phàm nhưng trọng nhưng không có nghĩa là hắn không có lòng tin. Hắn đoạt được thần thông Kỳ Lân, ở đây lại có Long hồ, vậy hắn chính là bá chủ.
Lập tức, Tần Phàm hít mạnh một hơi.
Kỳ Lân gào thét!
Một quyền đánh ra!
Một cỗ lực lượng cường đại đến từ thời viễn cổ từ trong thân thể Tần Phàm trào ra, so với uy áp của Long Côn Bằng Vương thì cường đại hơn rất nhiều. Đó là một loại rung động khiến cho linh hồn nhân loại cùng yêu thú khó có thể chịu đựng được. Thậm chí cả Long Côn Bằng Vương cũng phải thất thần trong giây lát.
Hống! Hống! Hống!
Tiếp theo Kỳ Lân gào thét là lực lượng Thủy hệ không ngừng được lực ma chủng cùng lực lượng Nguyên Giới trong cơ thể Tần Phàm dẫn dắt điên cuồng từ trong Long hồ rút ra, khiến cho nước ở Long hồ gần như bị rút sạch.
Một đầu viễn cổ Thủy Kỳ Lân chưa từng có xuất hiện qua, uy thế cường đại, không gian văng tung tóe, đạp mạnh phong vân ngửa mặt lên trời phun ra một dòng nước khủng bố không cách nào ngăn cản được trực tiếp đánh là hư ảnh cự long.
Kỳ Lân Đạp Thủy - Kinh Thiên Quyết!
Hai cỗ năng lượng cường đại va chạm vào nhau. Tất cả nước dưới Long hồ đều dâng lên nhanh chóng tạo thành một quả cầu nước. Một người, một thú đều bị bap phủ ở trong đó.
- Không có khả năng! Không có khả năng! Ngươi mới chỉ là tứ kiếp Bán Thần, làm sao có được thực lực cường đại như vậy!
Chỉ trong chốc lát, một cỗ năng lượng bắt đầu hỗn loạn, từ trong đó truyền ra giọng nói kinh sợ của Long Côn Bằng Vương. Tiếp đó hắn điên cuồng vỗ hai cánh chật vật lùi về sau.
- Long Côn Bằng Vương, không có gì là không có khả nưng! Ngươi đã bại, bây giờ thì đi chết đi!
Tần Phàm ở trên trời cao, thân hình dần xuất hiện, thần sắc bình tĩn, hai mắt nhìn về phía trước.
Hiện tại Tần Phàm có được lực lượng Nguyên Giới của Long Thần. Long Thần với tư cách là Vạn Long Chi Chủ, ở thời xa xưa lực lượng của hắn đối với Long tộc có uy áp không nhỏ. Long Côn Bằng Vương thi triển Long Bằng tuyệt sát, mà Long Bằng ở thời viễn cổ cũng là một chi huyết mạch của Long tộc, lực lượng cũng bị hạn chế.
Lại thêm hai người đang chiến đấu trên Long hồ, Tần Phàm có được thần thông của Thủy Kỳ Lân, có thể trực tiếp áp đặt tất cả.
Thanh Long Tham Trảo!
Một bàn tay thanh long cực lớn xuất hiện mang theo khí tức viễn cổ xuyên qua hư không đánh thẳng lên đỉnh đầu Long Côn Bằng Vương. Một trảo nhẹ nhàng đánh ra lại giống như một tòa núi cao.
Long Côn Bằng Vương thi triển yêu kỹ truyền thừa đã khiến lực lượng bị tiêu hao rất nhiều, lại bị thực lực của Tần Phàm khiến cho rung động, bị khí tức Kỳ Lân chấn nhiếp. Vào lúc này trong lòng hắn lại sinh ra một loại cảm giác không cách nào ngăn cản. Thân thể hắn bị bàn tay Thanh Long bắt được, thân hình cũng thu nhỏ lại kéo về phía Tần Phàm.
Long Côn Bằng Vương vốn là một đầu yêu thú lục kiếp Bán Thần vậy mà không xuất ra được bao nhiêu sóng gió.
Thực lực của Tần Phàm bây giờ vậy mà có thể trực tiếp bắt một đầu yêu thú lục kiếp Bán Thần.
- Tiểu tử nhân loại, thả ta ra. Bản Bằng Vương còn chưa thua! Chúng ta lại đại chiến một hồi.
Bị Tần Phàm bắt được, Long Côn Bằng Vương cực lực giãy giạu. Nhưng dưới năng lực trấn áp của bàn tay Thanh Long, hắn không thể làm gì được/
- Bằng Vương, trong lòng ngươi cũng hiểu, ngươi đã không phải là đối thủ của ta nữa rồi. Nếu như còn phản kháng đừng trách ta vô tình trực tiếp diệt sát ngươi.
Tần Phàm lạnh lùng nói. Lực lượng từ Nguyên Giới của Long Thần không ngừng cung cấp cho bàn tay Thanh Long, trấn áp cho Long Côn Bằng Vương không thể nào nhúc nhích được.
- Nhân loại! Đến tột cùng ngươi muốn thế nào.
Long Côn Bằng Vương đã sớm biến hóa thành hình người. Với trí tuệ của hắn có thể hiểu được mình đụng phải thiết bản thật rồi. Gặp loại tình huống này hắn không thể không đè nén sự kinh sợ trong lòng xuống, gầm nhẹ.
- Rất đơn giản, ta muốn yêu kỹ truyền thừa của ngươi.
Tần Phàm thấy Long Côn Bằng Vương cuối cùng cũng trở nên trung thực, mỉm cười nói.
- Cái gì? Ngươi lại muốn Long Bằng tuyệt sát thuật ca ta. Đừng mơ tưởng.
Nghe vậy, Long Côn Bằng Vương không nhịn được gào thét tức giận.
- Hoặc là ngươi muốn chét?
Thần sắc Tần Phàm trở nên lạnh lùng, lực lượng trong tay tăng lên.
- Ngươi... Yêu kỹ của chúng ta chỉ thích hợp cho yêu thú. Ngươi là nhân loại cũng vô dụng! Hơn nữa coi như ngươi là yêu thú nếu không có huyết mạch Long Bằng nhất tộc chúng ta cũng không thể nào thi triển được.
Long Côn Bằng Vương cảm giác được toàn thân muốn xé rách, khẩu khí tự nhiên giảm xuống.
- Vậy thì giao ra ba giọt tinh huyết của ngươi đi.
Tần Phàm vừa nói vừa hành động. Ý tứ nếu đối phương không thuận theo thì mình sẽ động thủ.
- Nhân loại ta có thể cho ngươi tinh huyết nhưng ngươi nhất định phải đáp ứng không được giết ta.
Long Côn Bằng Vương không thể tưởng được Tần Phàm lại biết được bí mật này khiến cho hắn cả kinh. Vì để giữ lại tính mạng, dù nội tâm hắn quằn quại nhưng vẫn phải bức ra ba giọt máu màu vàng.
Ba giọt máu màu vàng từ ngón tay hắn xuất hiện trong không trung. Khí tức Long Côn Bằng Vương lập tức trở nên uể oải, thậm chí hơi thở mong manh, nhìn như trọng thương sắp chết.