- Vị bằng hữu, ta cảm thấy hôm nay lưu lại một đường, ngày sau gặp mặt còn có thể nói chuyện!
Tuy bất ngờ nhưng Vân Thiên vẫn cười nhạt nói.
Lúc này nét mặt Vân Thiên rất nhu hòa, lời nói giống như đang thương lượng nhưng giọng nói của hắn giống như ra lệnh, thậm chí còn có uy hiếp.
- Không phải người nào cũng có thể ngồi cùng với chúng ta. Vị bằng hữu, không phải chúng ta coi thường ngươi nhưng ngươi còn không có tư cách đó.
Đúng lúc này La Phong bỗng nhiên lên tiếng, tựa hồ hắn cũng không vừa lòng với Tần Phàm.
Lời La Phong khiến không ít người đồng lòng. Tất cả mọi người đều gật đầu thầm nghĩ dưới khí thế của hai cường giả lục kiếp Bán Thần, Tần Phàm nhất định sẽ nhường chỗ.
- Tư cách? Ta đã trả tiền, cái này không phải là tư cách sao?
Nhưng vượt qua suy đoán của mọi người, Tần Phàm vẫn ngồi uống trà thơm, lạnh nhạt trả lời.
- Tư cách? Ta đã giao qua trà phí, vì cái gì không có tư cách?
Đinh.
Nghe trả lời như thế, toàn bộ tầng ba trà lâu trong nháy mắt này không khỏi chợt im lặng xuống, đồng thời một đôi ánh mắt không dám tin đều nhìn về phía thanh sam nam tử đang nói chuyện kia.
Căn bản không có người nghĩ đến, ở trước mặt hai Lục kiếp Bán Thần trẻ tuổi, tứ kiếp Bán Thần nho nhỏ này lại dám nói ra như vậy.
Tất cả mọi người biết rõ tư cách trong miệng La Phong chỉ là cái gì, tự nhiên không phải là vấn đề có giao trà phí hay không, Tần Phàm còn ở nơi này nói như vậy, mọi người đều cảm thấy hắn đây là khiêu khích.
Cuồng! Thật ngông cuồng!
Sau khi khiếp sợ ngắn ngủi, tất cả mọi người cảm thấy Tần Phàm là điên rồi, là tự tìm đường chết.
Bất quá Tần Phàm lại thập phần tinh tường mình đang làm cái gì.
Hắn làm người chịu không nổi nhất là loại uy hiếp này, dù cho đối phương là Lục kiếp Bán Thần, chưa hẳn là tài trí hơn người, muốn mình chủ động nhường chỗ ngồi cho hắn cũng không phải không được. Nếu như Vân Thiên này mở miệng không phải nói muốn nhân đôi giá tiền mua vị trí của mình, chỉ là thương lượng một chút có thể mượn một vị trí, như vậy hắn có lẽ sẽ đổi giọng đáp ứng, dù sao hắn cũng không phải loại người cuồng được coi trời bằng vung, kết giao nhiều bằng hữu cũng chưa hẳn không thể.
Hơn nữa làm như vậy, Vân Thiên mới tính toán thực sự phong độ.
Nhưng hiện tại, Vân Thiên này nhìn như rất có phong độ, nhưng trên thực tế trong mắt của hắn chỉ có Mạc Thiên Dương cùng La Phong, rõ ràng cho thấy hoàn toàn không đem Tần Phàm đặt ở trong mắt. Ngay từ đầu dùng tiễn, đây là một loại khinh thị, tiếp theo là mang theo uy hiếp, đây càng là một loại bỏ qua!
Đây là Tần Phàm vô luận như thế nào cũng chịu không được!
Nếu như hắn không có thực lực khá tốt, cắn răng trước nuốt lấy cục tức này, ngày sau lại lấy lại danh dự. Nhưng bây giờ hắn đối với thực lực của mình cũng đã có mấy phần tự tin, đánh bại Lục kiếp yêu thú Long Côn Bằng Vương, để cho hắn dám trực tiếp đối mặt Lục kiếp Bán Thần cường giả.
Huống hồ ở bên trong Mạc Lợi chủ thành, có cho Vân Thiên thêm 10 lá gan hắn cũng không dám thật sự động thủ đối với mình.
- Ngươi nói cái gì?
Vân Thiên kia một mực mang theo dáng tươi cười ôn hòa, vào lúc đó rốt cục cũng lộ ra lạnh xuống, ánh mắt của hắn dần dần hiện lên một tia hàn khí nhìn xem Tần Phàm ngồi ở phía trước cách đó không xa, khí thế trên người áp bách chậm rãi mang tất cả mà ra, đồ uống trên mặt bàn trà cũng chịu ảnh hưởng chấn động.
- Nghe không rõ sao? Cái bàn này là ta ngồi trước, ta có tư cách ngồi ở chỗ nầy, ngươi có thể ngồi vào bàn bên cạnh, cũng có thể đứng ở chỗ này chờ ta uống xong rồi ngồi xuống.
Tần Phàm đem chén trà trong tay nhẹ nhàng thả lại trên mặt bàn nói ra, nhưng chỉ là hắn nhẹ nhàng vừa để xuống này, cả bàn lớn đều hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, phảng phất như một cái ly này hoàn toàn đem khí thế của Vân Thiên đều hóa đi vậy.
Tê...
Lại để cho Vân Thiên một Lục kiếp Bán Thần, tuyệt đỉnh thiên tài như vậy đứng ở bên cạnh bàn chờ hắn uống xong?
Nghe được Tần Phàm nói, toàn bộ tầng ba trà lâu càng không khỏi vang lên từng đạo thanh âm hít một hơi lãnh khí, không thể không nói, có không ít người vào lúc đó đều không khỏi bắt đầu có chút bội phục dũng khí của Tần Phàm, đó là phải có bao nhiêu dũng khí mới dám nói ra như vậy.
- Ồ?
Mà ở một cái bàn khác, lúc này La Phong cũng không khỏi nhìn sang. Tần Phàm đối với hắn mà nói đồng dạng cũng là một loại khiêu khích, hắn cũng muốn vào lúc đó cấp cho người phía trước một ít giáo huấn.
- Hắc hắc, ngươi vẫn là ngồi xuống đi, ta cảm thấy vị tiểu huynh đệ này nói không sai, tửu lâu này chính là sản nghiệp Mạc gia chúng ta, đúng như hắn nói, hắn trả tiền liền có tư cách ngồi ở chỗ nầy. Hơn nữa tầng ba này đều là chỗ tôn quý, trừ khi bản thân đồng ý ngồi chung, hắn hoàn toàn có thể tự mình độc chiếm một bàn.
Nhưng mà cũng đúng vào lúc này, Mạc Thiên Dương ngồi ở chính giữa Tần Phàm cùng La Phong lại nhàn nhạt mở lời nói ra.
- Mạc Thiên Dương, ngươi muốn vì một tứ kiếp Bán Thần cùng hai người chúng ta trở mặt sao?
Nghe vậy, La Phong nhướng mày, trong miệng hàn khí nói ra.
- Ha ha, ta sớm đã biết rõ hai người các ngươi trước kia là nhận thức nhau rồi, ta lần này đến, là muốn nhìn một chút hai người các ngươi đến tột cùng có thể làm ra cái gì. Muốn ở trước mặt Mạc Thiên Dương ta giả vờ giả vịt? Các ngươi vẫn là tỉnh lại đi.
Mà Mạc Thiên Dương kia lại một ngụm đem trà thơm uống xong trong miệng, sau đó một tiếng cười sang sảng nói.
Vừa rồi thời điểm hắn đến, La Phong kia trang bức không để ý tới hắn, hắn vốn đã thập phần khó chịu rồi. Hơn nữa lúc này đây Thiên Tài Chiến tuyển bạt tổng cộng có ba Lục kiếp Bán Thần, tuy thực lực của hắn không sợ người khác, nhưng chứng kiến hai cái khác muốn kết minh, hắn tự nhiên sẽ càng thêm khó chịu rồi.
- Mạc Thiên Dương, cho dù ngươi biết thì như thế nào, dù sao tuyển bạt thi đấu lúc này đây, ngươi đừng mơ tưởng lấy được thứ nhất!
Nghe được Mạc Thiên Dương một ngụm đem quan hệ của mình cùng Vân Thiên nói toạc ra, sắc mặt La Phong kia thoáng âm trầm, sau đó dứt khoát nhìn Vân Thiên nói ra:
- Vân huynh, tới cùng ta ngồi cùng một chỗ, tiểu nhân vật bực này, bất quá là tôm tép nhãi nhép, trong tuyển bạt thi đấu lại chậm rãi thu thập cũng không muộn.
- Ha ha, cũng thế, cường giả chân chính sẽ không sính uy phong nhất thời.
Thấy sự tình phát triển đến nơi đây, Vân Thiên kia liền thu hồi âm hàn chi sắc trên mặt, khôi phục phong độ cười một tiếng hướng vị trí Mạc Phong đi đến.
Bất quá, thanh âm cuối cùng của hắn chỉ có Tần Phàm mới nghe được lại thập phần âm lãnh truyền vào trong tai:
- Ngày khác tất cho ngươi hối hận không kịp.
- Để cho ta hối hận không kịp?
Nghe vậy, Tần Phàm ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng lưng Vân Thiên kia đi về hướng Mạc Phong, trong miệng chỉ cười nhạt một tiếng. Lúc này đây tuyển bạt thi đấu Thiên Tài Chiến hắn tất nhiên sẽ tham gia, chỉ là đến lúc đó đối phương có thể làm cho mình hối hận không kịp hay không vẫn là chưa biết.