- Chỉ bằng ngươi?
Lúc này Âu Dương Không lạnh lùng cười, cây thước trong tay đại phóng huyết quang, sát khí hung hãn khôn cùng trào ra, thật giống như từ trong địa ngục lao ra một chi đại quân, toàn bộ mọi người trong chiến trường đều cảm thấy rét lạnh bức người.
- Thực lực của Âu Dương Không mạnh hơn Diệp Nhâm một ít!
Lúc này Tần Phàm đứng xa xa nhìn thấy cảnh tượng kia, trong lòng thầm nghĩ. Diệp Nhâm có được nguyên giới lực cuồn cuộn như biển khơi, nhưng nguyên giới lực của Âu Dương Không lại giống như thanh đao nhọn, có thể trực tiếp xuyên vào trái tim người khác.
Kỳ thật bên trong còn liên lụy tới một ít huyền ảo, hiện tại Tần Phàm còn chưa đột phá tới lục kiếp bán thần, nhưng lại không thể phân tích, nhưng với xúc giác mẫn tuệ của hắn ai mạnh ai yếu hắn vẫn thật dễ dàng phân biệt được tới.
Quả nhiên, ngay khi hai người kia giao chiến không lâu, Diệp Nhâm liền bị Âu Dương Không đánh bay, nặng nề rơi xuống mặt đất, thậm chí làm toàn bộ chiến trường cũng chấn động lên.
Ở bên trên bảy mươi hai thần tọa, nhìn thấy bên dưới hội tụ ba người mạnh nhất của ba thần đảo, Mạc Lợi đảo chủ cùng Thái Hư đảo chủ đều chú ý tới chiến trường nơi này.
- Mạc huynh, không thể tưởng được bọn họ lại gặp mặt Âu Dương Không ở chỗ này, thực lực của Âu Dương Không mạnh mẽ, thật không thể xem thường ah!
Lúc này Thái Hư đảo chủ hơi có vẻ lo lắng nói.
- Thái Hư huynh đừng lo, Tần Phàm cũng có mặt trong chiến trường này, ta đã thông báo hắn nếu gặp được người của Thái Hư thần đảo thì phải hợp tác ngăn địch, ta nghĩ hợp lực hai người cho dù Âu Dương Không cường thịnh bao nhiêu cũng không phải là đối thủ!
Mạc Lợi đảo chủ an ủi nói.
- Vậy vì sao Tần Phàm còn chưa động thủ?
Sắc mặt Thái Hư đảo chủ có chút khó xem, mà lúc này khi nhìn qua chỗ Ngao Lang đảo chủ cách họ không xa, người kia cũng vừa lúc nhìn qua họ, trên mặt rõ ràng hiện lên nụ cười đắc ý.
- Hắn hẳn là đang quan sát thực lực của Âu Dương Không!
Mạc Lợi đảo chủ cũng phát hiện ra thần sắc đắc ý của Ngao Lang đảo chủ, sắc mặt cũng biến thành âm trầm, loại cảm giác bị địch nhân xem thường làm cho hắn vô cùng uất ức, nếu có thể khẳng định hắn sẽ lập tức truyền âm gọi Tần Phàm động thủ.
Ở bên dưới chiến trường.
- Xem ra ta hẳn là nên qua hỗ trợ!
Chứng kiến Diệp Nhâm rơi vào hạ phong, Tần Phàm cũng không dây dưa, dù sao hắn biết Mạc Lợi đảo chủ cùng Thái Hư đảo chủ đều đang nhìn tới nơi này, nếu hắn thấy chết không cứu ngày sau sẽ khó gặp mặt hai người kia.
Thân hình chợt lóe, hắn phóng nhanh về phía trước.
Mà đúng lúc này hắn cũng lưu ý tình thế trên chiến trường, từ khi đi vào chiến trường thứ ba cho tới bây giờ còn chưa được mười phút, nhưng hai mươi lăm người dự thi chỉ còn lại không đầy mười lăm người.
Nói cách khác, chỉ cần đào thải thêm năm người thì cửa không gian truyền tống đi thông chiến trường thứ tư sẽ mở ra.
Hống...
Ở bên kia, tuy rằng Diệp Nhâm tạm thời bị Âu Dương Không đánh ngã, nhưng cũng không lập tức nhận thua, hắn rất nhanh đã bò lên, trong miệng phát ra tiếng gầm thật lớn, chẳng khác gì một đầu mãnh thú bị chọc giận.
Tần Phàm nhìn ánh mắt hắn đỏ bừng, tựa hồ tràn ngập giết chóc, có thể đã kích phát bí pháp nào đó. Đồng thời hắn cũng cảm giác được nguyên giới lực của đối phương càng thêm cuồng bạo, uy lực càng tăng thêm.
Diệp Nhâm kích phát bí pháp, quả nhiên thực lực tăng nhanh, tay cầm cây búa màu đen không ngừng công kích Âu Dương Không, thậm chí có thể đem người kia đánh lui về phía sau.
Đáng tiếc điều kiện này cũng không duy trì được bao lâu.
- Diệp Nhâm, nếu ngươi chỉ có chút thực lực ấy, thật làm ta quá thất vọng rồi, vậy thì hôm nay ngươi ở lại đây đi!
Âu Dương Không thối lui ra sau chừng mười bước, trên mặt lộ ra ý cười âm lãnh.
Hắn nhìn thấy Diệp Nhâm đã giống như phát điên, lui ra sau một đoạn, ngay lập tức cây thước màu đỏ phát ra tiếng rít chói tai, thật giống như có vô số oan hồn ác quỷ đang gào thét.
- Tật!
Trong miệng lạnh lùng quát, chỉ thấy hắn vung cao cây thước, giống như có một biển máu bỗng nhiên khởi động trong hư không, máu tươi đỏ thẫm lan tràn, vô số nguyên giới lực bạo dũng hình thành một lốc xoáy màu đỏ thật lớn hướng Diệp Nhâm phóng tới.
Bán thần kỹ chung cực cấp!
- Cuồng Nghịch Lưu Trảm!
Cảm giác được khí tức nguy hiểm đánh tới, lúc này thần sắc Diệp Nhâm biến đổi, trong miệng phát ra tiếng rít gào điên cuồng, sau đó chém ra một búa về phía trước.
- Oanh!
Hai cỗ công kích va chạm nhau trên không trung, bộc phát ra tiếng nổ mạnh khiến toàn trường đều chú ý, nguyên bản mặt đất rắn chắc cũng xuất hiện một hố sâu, vô số đá vụn bay tứ tung, chẳng khác gì mưa bom bão đạn, vô cùng khủng bố.
- A...
Nhưng Diệp Nhâm vẫn hét thảm một tiếng, bay ngược ra phía sau.
- Ta đã nói gặp phải ta, con đường của ngươi đã xong!
Thấy vậy Âu Dương Không lộ ra nét cười lạnh trào phúng, cây thước trong tay lại đánh tới, thân hình phóng về phía trước muốn trực tiếp kết thúc tính mạng của Diệp Nhâm.
Nhưng đúng ngay lúc này...
- Vậy kế tiếp, để cho ta chơi đùa với ngươi thế nào?
Nhưng đúng ngay lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng truyền vào trong tai của hắn, một đạo thanh sắc thân ảnh rất nhanh chắn ngang trước mặt hắn.
Ngay khi Âu Dương Không muốn giết chết Diệp Nhâm, một đạo thanh sắc ảnh tử xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Không phải ai khác, chính là Tần Phàm.
Trước đó hắn vẫn luôn quan sát thực lực sai biệt giữa Âu Dương Không cùng Diệp Nhâm, hiện tại hắn đối với thực lực của hai người đã có chút rõ ràng, nghĩ tới ước định giữa Mạc Lợi thần đảo cùng Thái Hư thần đảo, hắn liền xuất thủ ngay trong thời điểm mấu chốt.
Bởi vì nếu hắn còn không ra tay, chỉ sợ Diệp Nhâm sẽ bị Âu Dương Không giết chết, sau này đi ra ngoài sẽ không thể công đạo với Mạc Lợi cùng Thái Hư.
- Là ngươi!
Lúc này Âu Dương Không nhìn thấy Tần Phàm, hắn lập tức nhận thức ra, ngay tức khắc thần sắc hắn biến thành âm lãnh, trên mặt hiện lên ý cười hàm xúc nói:
- Không thể tưởng được lại trùng hợp như thế, hai người mạnh nhất của hai thần đảo đối địch với Ngao Lang thần đảo chúng ta đều xuất hiện chung trên một chiến trường!
- Phải đó, thật sự là vừa lúc!
Tần Phàm thản nhiên nói.
- Ha ha, thật đáng tiếc, vừa rồi trước khi Diệp Nhâm còn chưa bị bại ngươi chạy tới, vậy hợp lực hai người các ngươi còn có hi vọng đánh bại ta. Hiện tại xem như ngươi không còn bất cứ cơ hội nào!
Âu Dương Không lại cười lạnh nói.
- Vậy sao?
Tần Phàm thản nhiên nở nụ cười, hắn xoay người lại nhìn Diệp Nhâm hỏi:
- Diệp huynh, tình huống của ngươi ra sao?
- Chỉ sợ cần nghỉ ngơi thêm một hồi mới có thể tiếp tục tác chiến!
Diệp Nhâm khẽ động thân hình, phát hiện khó thể vận sức, cuối cùng chỉ đành trầm giọng nói.
- Ha ha, Tần Phàm, ta đã nói hiện tại chỉ có một mình ngươi không phải là đối thủ của ta!
Âu Dương Không thấy Tần Phàm xoay người hỏi Diệp Nhâm thì nghĩ đối phương muốn liên thủ đối chiến với hắn. Nhưng thấy Diệp Nhâm không còn cách nào động thủ, hắn không khỏi lộ ra dáng cười đắc ý, giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.