Đan Vũ Càn Khôn

Chương 236: Khách không mời mà đến

- Tiểu tử, buông tha đi, tuy ngươi tuổi còn trẻ đã là Luyện Đan Sư, nhưng dù sao chỉ có 17 tuổi, muốn luyện chế đan dược mới đâu có dễ dàng như vậy...

- Trước kia một bằng hữu của bản Võ Thánh, vì cải tiến một loại đan dược, là trọn vẹn phí mười năm thời gian mới thành công.

Cổ Mặc trông thấy Tần Phàm còn muốn tiếp tục, thật sự xem không nổi, cũng khó được mở miệng an ủi.

Phanh.

Nắp dược đỉnh bị mở lần nữa, Tần Phàm lại hoàn toàn nghe không được, bắt đầu tiến hành lần luyện chế thứ mười.

- Thối tiểu tử!

Thấy Tần Phàm y nguyên đắm chìm trong thế giới của mình, Cổ Mặc không khỏi tức giận đến mắng to, vừa định tiến lên đập tỉnh, nhưng vào lúc này linh thức không khỏi khẽ động.

- Ồ? Tựa hồ có người đi tới Dược cốc?

Cổ Mặc đột nhiên cảm ứng được ở bên ngoài sương khói mông lung kia, tựa hồ có người tới gần bên này, hơn nữa còn giống như không chỉ một người.

- Tiểu tử.

Cổ Mặc đang muốn thông tri Tần Phàm, nhưng Tần Phàm đã bắt đầu luyện dược.

- Cái tiểu tử thối này, nếu như cắt ngang hắn luyện đan, hắn có khả năng sẽ nổi trận Lôi Đình, được rồi, chờ hắn hoàn thành lần này rồi nói sau, dù sao cũng là thất bại, sẽ dùng không được bao lâu.

Cổ Mặc liếc qua Tần Phàm, tức giận lẩm bẩm.

Thời gian chậm rãi đi qua. Text được lấy tại Truyện FULL

Luyện hóa, ngưng 1ộ, ngưng thể, thể rắn.

Tần Phàm cẩn thận tiến hành mỗi một bước.

Cái lỗ khí thứ nhất khí khổng, lỗ khí thứ hai...

Lỗ khí thứ ba!

- Thành công sao?

Tần Phàm vui vẻ, vội vàng toàn lực giữ lấy thành quả, không có một tia buông lỏng.

Tụ linh!

Tần Phàm tiếp tục chuẩn bị trình tự thành đan, hắn muốn luyện chế là linh đan, mà không phải linh hoàn.

- Ồ? Muốn tụ linh rồi hả? Chẳng lẽ tiểu tử này thành công rồi hả?

Cổ Mặc cảm giác được thiên địa linh khí chậm rãi tụ tập bên trên dược đỉnh, hai mắt không khỏi ngưng tụ, 1ộ ra vẻ kinh ngạc.

- Tụ linh!

Tần Phàm khẽ quát, khống chế thiên địa linh khí bao vây lỗ khí trong linh hoàn, chậm rãi rót đầy cho chúng...

- Hô…

Tần Phàm rốt cục có chút thở dài một hơi.

- Chân Vũ đan ba lỗ khí, thành công rồi! Dược hiệu không chỉ là tăng lên đối với cảnh giới, hơn nữa để cho người phục dụng Linh Vận Hoàn đột phá đến Tiên Thiên có thể có ba cơ hội cảm ngộ Nguyên mạch!

Tần Phàm mở dược đỉnh kia ra, một khỏa linh đan sáng bóng hiện ra ở bên trong.

- Tiểu tử này, thật đúng là thành công rồi

Cổ Mặc trừng lớn hai mắt, có chút không dám tin tưởng.

- Ta nghĩ những mạo hiểm giả lợi dụng Linh Vận Hoàn đột phá đến Tiên Thiên kia, không ai có thể cự tuyệt nó.

Tần Phàm tự tin nói, ở bên trong chút ít mạo hiểm giả có được thực lực Tiên Thiên kia, có rất nhiều đều là lợi dụng Linh Vận Hoàn đột phá, bọn hắn không thể tiến thêm một bước, nhưng mà Tam nguyên Chân Vũ đan này có thể lần nữa cho bọn hắn ba cơ hội!

Hơn nữa chỉ là luận dược hiệu mà nói, tam nguyên Chân Vũ đan này có thể cho Tiên Thiên Võ sư đề thăng một cấp rưỡi!

- Lợi dụng tam nguyên Chân Vũ đan này, có thể thay Ẩn Thế mạo hiểm đoàn mời chào một ít mạo hiểm giả cảnh giới Tiên Thiên.

Tần Phàm thầm nghĩ.

- Tiểu tử, không thể tưởng được ngươi lại thành công, chậc chậc, thật là làm bản Võ Thánh kinh ngạc không thôi! Ngươi mới 17 tuổi ah! Dĩ nhiên có thể thay đổi đan dược thành công! Nếu để cho những lão gia hỏa kia biết được, chận chậc…

Cổ Mặc khoa trương thán phục nói.

Tần Phàm nhếch miệng mỉm cười, kỳ thật hắn cũng có cảm giác thành tựu.

- Bất quá, kế tiếp ngươi khả năng có chút phiền phức phải xử lý rồi.

Cổ Mặc nghiền ngẫm cười cười, tiếp tục nói:

- Tựa hồ có người muốn đánh chủ ý tới mảnh phúc địa này của ngươi!

Ở bên ngoài Dược cốc, sương mù mông lung.

Một nhóm bốn người đang hướng địa phương ẩn nấp kia đi đến.

- Đại nhân, Linh dược cốc kia là ở phía trước, tiểu nhân đi vào xem qua, bên trong tất cả đều là linh dược, tuy tiểu nhân không biết loại nào là trân quý, nhưng mà có một ít linh dược thoạt nhìn thập phần hiếm thấy, ít nhất ta ở Yêu Thú sơn mạch đã lâu như vậy, còn chưa bao giờ bái kiến.

Một nam tử mạo hiểm giả bộ dáng đen gầy, cung kính dẫn đường ở phía trước.

- Hừ, nếu như việc này là thật, lão phu tự nhiên không bạc đãi ngươi.

Trong đó một lão giả thân phận thoạt nhìn lộ ra tôn quý khẽ hừ một tiếng nói ra.

- Nếu như ngươi dám lừa gạt chủ nhân nhà ta, như vậy hậu quả ngươi cũng tinh tường.

Sau đó một trung niên nhân áo lam bên cạnh lão giả lạnh lùng bổ sung nói.

- Tiểu nhân không dám.

Nam tử đen gầy kia liền bề bộn cúi đầu khom lưng đáp.

- Hai vị yên tâm đi, Hầu tử hắn làm việc một mực đều rất lưu loát, chưa bao giờ xảy ra sai lầm, giúp mạo hiểm đoàn chúng ta bề bộn không ít, lần này sẽ không có vấn đề gì.

Còn lại Đại Hán tóc ngắn kia, lúc này cũng mở miệng nói.

- Hắc, vẫn là đoàn trưởng hiểu rõ ta.

Nam tử đen gầy hơi có chút đắc ý nói.

- Tiếp tục dẫn đường đi.

Lão giả tôn quý kia nhẹ gật đầu, phất tay nói ra.

- Qua hai cái ngoặt nữa sẽ đến.

Nam tử đen gầy kia nói ra, ở chỗ này đã đến chỗ sương mù tràn ngập, tầm nhìn cũng không xa.

- Địa phương ẩn nấp như vậy cũng bị ngươi tìm được, thật là có chút năng lực.

Lúc này trung niên nhân áo lam kia cũng nói.

- Ha ha, tuy hiện tại Hầu tử mới đột phá đến cảnh giới Võ sư không lâu, nhưng mà hắn ở phương diện truy tung rất là lành nghề, lần kia là bởi vì chúng ta truy tung một địch nhân mới tìm tới nơi này.

Đại Hán tóc ngắn kia giải thích nói.

Lại đi một hồi.

- Đã đến, chính là chỗ đó!

Hầu tử kia đột nhiên có chút hưng phấn kêu lên, chỉ thấy ở trước mặt bọn họ xuất hiện một đường mòn tĩnh mịch, đi thông ở chỗ sâu trong Vân Hải, chỉ là không biết đầu bên kia là gì.

- Bên trong chính là Dược cốc rồi.

Hầu tử nhanh hơn vài bước đi ở phía trước, rất nhanh biến mất trong mây mù.

Đằng sau lão giả cùng trung niên nhân áo lam kia liếc mắt nhìn nhau, lập tức cũng đi theo vào.

- Tốt một mảnh linh địa.

Tôn quý lão giả đi vào linh dược cốc, phóng mắt nhìn đi là một mảng dược điền lớn linh khí dạt dào, bên trong sinh trưởng lấy các loại linh dược trân quý, một cỗ dược hương chi vị, xen lẫn ở trong sương mù, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

- Đó là Hồng Nhưỡng Thảo, Hỏa Vương Đằng, Chu Vân Quả... Đây đều là một ít linh dược trân quý cực kỳ hiếm thấy bên ngoài ah! Vậy mà đều tập trung ở một chỗ, thần kỳ, thật sự quá thần kỳ!

Hắn không khỏi hít sâu một hơi, ánh mắt bắt đầu chuyển động.

- Đại nhân, ngươi xem có thỏa mãn không?

Hầu tử tiến lên xum xoe nói.

- Thoả mãn, thập phần thoả mãn! Dược cốc này đối với lão phu là luyện dược sư mà nói, quả thực là phúc địa hiếm có, thật sự là không thể tốt hơn rồi...

Trên mặt lão giả tôn quý kia lộ ra nụ cười ôn hòa, nhưng mà lại cất dấu một hàn ý khó có thể phát hiện.

- Chỉ cần đại nhân thoả mãn thì tốt rồi, ở đằng kia còn có một mảng lớn linh dược, đều là loại thập phần hiếm thấy.

Hầu tử kia không có chứng kiến lão giả kia lộ ra hàn ý, tiếp tục ra sức giới thiệu nói.

- A Phúc, ban thưởng cho bọn hắn.

Lão giả kia cười gật gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn trung niên nhân áo lam kia ý bảo.

- Vâng thưa chủ nhân.

Lúc này trung niên nhân áo lam kia tiến lên, sau đó giả vờ muốn từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra đồ vật, đột nhiên một quyền đánh ra, oanh lên ngực Đại Hán tóc ngắn, lập tức đem hắn một quyền đánh bay.

- Ngươi...

Đại Hán tóc ngắn kia nặng nề rơi trên mặt đất, nửa ngẩng thân thể lên, chỉ vào trung niên nhân áo lam, trên mặt lộ vẻ không cam lòng, sau đó gian nan nói ra một chữ, đầu nghiêng một cái, tắt thở rồi.

- Các ngươi muốn làm gì?

Hầu tử kia cả kinh, sợ tới mức lui về phía sau hai bước.

- Hắc hắc, tại đây thật là một mảnh phúc địa, nhưng tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, cho nên chỉ có thể ủy khuất các ngươi.

Lão giả tôn quý kia lộ ra vui vẻ.

- Đoàn trưởng không phải cùng các ngươi có quan hệ thân thích sao? Các ngươi vậy mà hạ thủ được!

Hầu tử kia lui về phía sau, cả kinh thiếu chút nữa té lăn trên đất. Ngay cả đoàn trưởng của hắn là Tiên Thiên Võ sư cũng bị một kích mất mạng, hắn mới vừa đột phá đến Võ sư không lâu, nào dám đối kháng, nhưng lúc này lối ra kia bị hai người ngăn trở, hết lần này tới lần khác lại chạy trốn không được, hắn chỉ phải thối lui về hướng dược điền.

- Ta... ta sẽ không nói ra, hai vị đại nhân bỏ qua cho ta đi...

Hắn một bên lui một bên hoảng sợ nói.

- Chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật.

Trung niên nhân áo lam kia cười lạnh nói, chậm rãi đi về phía Hầu tử kia, mà lão giả kia thì đứng ở cửa ra vào dược cốc, Hầu tử tuyệt đối không có khả năng chạy trốn.

- Ha ha, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cũng không quá đáng là một con chó của lão bất tử kia mà thôi, lúc nào hắn không cần, đồng dạng cũng sẽ giết ngươi.

Hầu tử kia thấy mình đã là hẳn phải chết, dứt khoát buông ra lá gan nói:

- Ngươi một lão bất tử không phải rất quan tâm những linh dược này ư, hiện tại lão tử hủy hết chúng!

Hầu tử kia cũng cười lạnh nói, sau đó liền trực tiếp phóng vào bên trong, những linh dược kia nhất định là vô cùng trân quý, lòng hắn nghĩ cho dù chết cũng muốn để cho lão bất tử kia đau lòng một phen.

- Nhanh ngăn cản hắn!

Như vậy không thể nghi ngờ là bị giẫm trúng chỗ đau, lão giả kia không khỏi phẫn nộ quát, sau đó nhịn không được liều mạng trực tiếp một chưởng đánh vào hư không, một đầu khí kình hình đại xà kéo lấy ánh sáng lạnh thật dài, đánh tới Hầu tử kia.

Hầu tử kia cảm giác mình hẳn đã phải chết, cắn răng đánh tới chút ít linh dược hiếm thấy kia.

Đột nhiên, thân thể của hắn bị một cỗ kình khí đẩy sang một bên.

Oanh!

Sau đó một tiếng chấn động vang lên, một đầu khí kình trâu điên hồng sắc ở một bên bỗng nhiên lao ra, trực tiếp nghênh hướng hư ảnh Cự Xà kia, cả hai ở trên không trung chạm vào nhau, muốn nổ tung lên.

- Những linh dược này của ta là không tổn thương được, nếu không mười cái mạng của ngươi cũng không đủ bồi.

Lúc này thân ảnh một thiếu niên mặc áo bào xanh đột nhiên hiện ra ở bên cạnh của hắn, thanh âm nhàn nhạt ở giữa sân vang lên.

- Ngươi là ai?

Nhìn xem trong tràng đột nhiên xuất hiện bóng người, lão giả kia trầm giọng hỏi, vừa rồi một kích kia, bởi vì hắn sợ ngộ thương linh dược, cho nên chỉ dùng một phần ba lực lượng, nhưng thiếu niên trước mắt này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, vậy mà có thể nhẹ nhàng ngăn lại như vậy, cái này để cho hắn quả thực có chút ngoài ý muốn.

- Ta dĩ nhiên là chủ nhân dược cốc này.

Tần Phàm cười nhạt nói.

- Ngươi là chủ nhân dược cốc này?

Lão giả kia hai mắt ngưng tụ, lập tức bộc phát ra một vòng hàn quang, một mảnh phúc địa này trân quý, hắn làm một Luyện dược sư đương nhiên là rõ ràng, cái kia tuyệt đối là không thể rơi vào trong tay người khác.

- Đúng vậy, tất cả linh dược ở đều là của ta.

Tần Phàm mỉm cười nói.

- Rất nhanh sẽ không phải rồi.

Lão giả kia lạnh lùng nói:

- Mảnh linh dược này tên là Cốc Lưu, là sản nghiệp của Tam phẩm Chân Vũ thế gia Đường thành Lưu gia!

- Tam phẩm Chân Vũ thế gia?

Tần Phàm có chút khinh thường cười cười, hắn ngay cả nhất phẩm Chân Vũ thế gia cũng chọc, như thế nào còn có thể sợ một Tam phẩm Chân Vũ thế gia.

- Ha ha, thật sự là một tiểu tử không biết trời cao đất rộng, bất quá vô luận như thế nào, cho dù ngươi là đệ tử của nhất phẩm Chân Vũ thế gia, cũng tất nhiên không có khả năng đi ra nơi đây! Ở chỗ này lão phu cũng dạy ngươi một kinh nghiệm giáo huấn, coi như mình có bối cảnh gì, nhưng mà không nên ở bên ngoài quá mức rêu rao, bởi vì thời điểm ngươi chết, gia tộc của ngươi chưa chắc sẽ biết rõ.

Lão giả kia thấy Tần Phàm lộ ra dáng tươi cười khinh thường, cho rằng Tần Phàm là đệ tử đại thế gia, không khỏi làm càn cười cười, vì một mảnh dược cốc trân quý như vậy, coi như là đệ tử của nhất phẩm Chân Vũ thế gia hắn cũng giết không tha!

Vừa rồi hắn đã âm thầm quan sát chung quanh, tại đây không có người nào, nói cách khác thiếu niên này chỉ có một người! Cho dù hắn thật sự xuất từ nhất phẩm Chân Vũ thế gia, lại thiên tài như thế nào, niên kỷ như vậy nhiều lắm là mới đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên không lâu!

Có vốn liếng gì cùng mình đối kháng?

Lão giả kia nhìn Tần Phàm, đã như nhìn người chết.

Tần Phàm chỉ là cười cười, không có trả lời, sau đó đi qua bên cạnh Hầu tử té trên mặt đất, kinh hồn chưa định, trong miệng ôn hòa nói:

- Nếu như ta là ngươi, sẽ không thừa cơ chạy trốn, ngươi đứng ở chỗ này chờ, một hồi ta muốn hỏi ngươi vài lời.

Hầu tử kia vội vàng gật đầu, chẳng biết tại sao, hắn ẩn ẩn cảm giác thiếu niên trước mặt này tựa hồ so với lão giả tôn quý kia còn muốn đáng sợ hơn.

Lúc này, một thanh âm vang lên, sau đó hai mắt Hầu tử kia chậm rãi nhắm lại, bất tỉnh rồi.

- Nư vậy bảo hiểm một chút.

Tần Phàm thu tay, lẩm bẩm nói.

Lão giả kia thấy Tần Phàm y nguyên biểu hiện bình tĩnh như vậy, cũng không khỏi cẩn thận thêm vài phần, hắn nhìn trung niên nhân áo lam kia ý bảo thoáng một phát, để cho hắn về phía trước thăm dò.

Trung niên nhân áo lam kia nhẹ gật đầu, sau đó tiến lên một bước, song chưởng đột nhiên đẩy về phía trước, nhiệt khí cuồn cuộn lao tới Tần Phàm.

- Cũng là tu tập hành Hỏa nguyên khí, bất quá không thể nguyên khí hóa chân hỏa, còn không có đột phá đến cảnh giới Linh Vũ sư.

Tần Phàm nhìn thoáng qua, nhìn ra được trung niên nhân này cũng chỉ là Tiên Thiên Võ sư, bất quá cảnh giới so với mình cao hơn mấy cấp, hắn cũng không dám khinh thường, dưới chân triển khai Lưu Tinh Bộ, cũng một quyền nghênh tiếp.

Oanh!

Quyền chưởng hai người đụng nhau, đều cảm nhận được đối phương truyền đến khí tức nóng rực, mà mặc dù Tần Phàm chỉ là Tam cấp Tiên Thiên Võ sư, bất quá bởi vì thông qua Linh Hàn quyền sáo oanh ra, khí kình tăng cường gấp hai, cho nên lần này hai người ngược lại là lực lượng ngang nhau.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất