Đan Vũ Càn Khôn

Chương 245: Mượn lực

Trong nội tâm Tần Phàm rùng mình, giả bộ như muốn đi thẳng về phía trước, nhưng đột nhiên một quyền đánh về sau lưng lão giả áo đen kia:

- Ta dkm con mẹ mày!

Hư ảnh trâu điên cực lớn đánh tới lão giả kia, mà thân ảnh của Tần Phàm thì lập tức lóe lên, chạy ra khỏi màn sáng, toàn lực triển khai Lưu tinh bộ chạy như điên!

Nơi đây tuyệt đối không nên ở lâu!

Song chưởng của lão giả áo đen kia đẩy về phía trước, vầng sáng màu vàng đất thoáng hiện, một tấm chắn khí kình giống như thực chất, hư ảnh trâu điên mà Tần Phàm phát ra kia đụng ở phía trên, như đá ném vào biển rộng, rất nhanh liền biến mất vô tung.

Thu hồi tấm chắn, sau đó tay phải của lão giả áo đen này vung lên về phía trước, một ma trảo hư ảnh cự đại xuất hiện, lộ ra đặc biệt dữ tợn, nhưng sau khi xuyên qua màn sáng lại yếu đi một chút, bất quá tốc độ y nguyên cực nhanh chộp tới sau lưng Tần Phàm.

Tần Phàm bên trong chạy trốn chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến cảm giác lạnh như băng, lập tức sẽ bắt được mình, lúc này một cổ khí lực cường đại xuất hiện ở trên người hắn, là Cổ Mặc giúp hắn ngăn cản một kích này.

- Đi mau, thực lực lão già này quá mạnh mẽ, hiện tại bản Võ Thánh cũng không phải là đối thủ của hắn.

Thanh âm kiêng kị của Cổ Mặc truyền đến, tựa hồ lộ ra có chút hư nhược, hẳn là vừa rồi cùng ma trảo kia đối bính, hắn bị thương.

Lão giả áo đen kia lạnh lùng nhìn thân ảnh Tần Phàm, sắc mặt âm trầm, lần nữa dao động lục lạc màu bạc, lần này tiếng chuông lại thập phần bén nhọn, trực tiếp truyền vào trong Trấn Yêu thành, rất nhanh liền có mười thân ảnh từ trong lao ra, lập tức đi tới trước mặt lão giả áo đen.

Từng cái đều là sắc mặt trắng bệch, biểu lộ lạnh như băng, trên trán đều có một dấu hiệu như là âm dương Bát Quái, khí thế trên người đều không kém.

- Thứ sáu ngàn bảy trăm tám mươi hai chuyển hóa thất bại, các ngươi lập tức tiến về trước truy bắt, như có phản kháng, giết không tha!

Hắc bào lão giả nhìn một người ở trong đó, sau đó một ngón tay chỉ vào thân ảnh Tần Phàm đang đào tẩu, trong miệng hờ hững nói.

Bồng!

Mười người thần sắc có chút chết lặng kia, không có làm bất luận trả lời gì, nhưng nháy mắt sau đó liền lập tức chạy ra khỏi màn sáng, đuổi theo phương hướng bỏ chạy của Tần Phàm.

Nhìn những người kia đuổi theo, lão giả áo đen nghĩ một lát lại dao động lục lạc màu bạc, rất nhanh liền có một gã ngân trang võ sĩ từ trong Trấn Yêu thành đi ra.

- Ngân võ số 3, thứ sáu ngàn bảy trăm tám mươi hai chuyển hóa thất bại, hiện tại phái ngươi dẫn đầu mười ba Hắc võ tiến về trước truy bắt, không để cho chạy mất.

Lão giả áo đen kia tiếp tục hờ hững nói.

- Tuân mệnh.

Lần này ngân trang võ sĩ không giống những võ sĩ trang phục đen trầm mặc kia, hắn lại cung kính mở miệng hồi đáp, sau đó thân ảnh xoay chuyển, xuyên qua màn sáng, đuổi theo phương hướng của Tần Phàm.

Lúc này Tần phàm, dưới chân Lưu Tinh bộ toàn lực triển khai chạy trốn, không dám có nửa phần dừng lại.

Theo Cổ Mặc vừa rồi đối bính, tu vi lão giả áo đen kia đã hết sức lợi hại, về phần người kiến tạo Trấn Yêu thành kia, chỉ là một hạt giống niệm lực liền để ình cơ hồ vạn kiếp bất phục, thực lực càng là khó có thể đoán chừng rồi. Bất quá nhân vật như vậy, sẽ không hạ thấp thân phận đến đuổi giết mình.

Hắn kiến tạo tòa Trấn Yêu thành này đến tột cùng là vì cái gì? Nếu quả thật chỉ là vì trấn áp yêu thú, tại sao phải khống chế nhân loại tiến vào Trấn Yêu thành? Hơn nữa đã đã khống chế hơn bảy nghìn người rồi!

Từng cái tới đây cơ bản đều là Tiên thiên Võ sư trở lên, một cổ thế lực khổng lồ như vậy, coi như là nhất phẩm Chân Vũ thế gia cũng không thể sánh bằng ah! Trấn Yêu thành này nắm giữ thực lực khổng lồ như vậy, đến tột cùng là vì cái gì?

Tần Phàm một bên chạy, trong nội tâm xẹt qua các loại ý niệm. Về tòa Trấn Yêu thành này, hắn càng cảm giác quỷ dị.

- Tiểu tử, đằng sau có mười người của Trấn Yêu thành đuổi tới.

Lúc này thanh âm của Cổ Mặc vang lên bên tai.

- Vừa rồi lão già kia có đuổi theo hay không?

Tần Phàm vừa chạy vừa nói.

- Hắn ngược lại là không có, bất quá mười cái đuổi bắt ngươi này, tất cả đều là Tiên thiên hậu kỳ, đồng dạng là phiền toái không ít.

Cổ Mặc nói ra, một lát sau lại nói:

- Hơn nữa còn có một Linh Vũ sư thực lực không tệ, đối phó tương đối khó giải quyết, hơn nữa chúng ta không thích hợp ở chỗ này triền đấu, để tránh Trấn Yêu thành kia lại phái người đi ra.

- Lão đầu, giúp ta phóng thích một huyền trọng vực ở sau lưng a.

Tần Phàm quay đầu lại nhìn nhìn, nhướng mày nói ra:

- Lần này tốc độ bọn hắn tựa hồ cũng không chậm, đoán chừng rất nhanh có thể đuổi theo ta rồi.

- Đối phương có Linh Vũ sư, khả năng cầm cố cũng không lớn.

Cổ Mặc nói ra, bất quá vẫn lập tức bố trí một huyền trọng vực, có thể ngăn một hồi, vì Tần Phàm tranh thủ thêm một ít thời gian.

- Bọn hắn có thể truy tung ta, có lẽ là vì hạt giống niệm lực trong thức hải của ta, ta phải tìm một chỗ trước luyện hóa mới được.

Tuy Tần Phàm đã trốn vào rừng rậm, nhưng những người này lại theo đuổi không bỏ như cũ. Nếu như hắn không trước luyện hóa được hạt giống niệm lực này, như vậy coi như mình sử dụng Chu Tước chi dực bay đi, cuối cùng nhất cũng sẽ bị đuổi theo.

- Vậy hiện tại ngươi muốn chạy đi nơi nào?

Thấy Tần Phàm vãng lai đường cũ, Cổ Mặc có chút nghi hoặc hỏi thăm.

- Hai người chúng ta đã không đối phó được nhiều người như vậy, tự nhiên là trở về tìm người hỗ trợ.

Tần Phàm nhàn nhạt nói, nhưng lại hạ quyết tâm đem những này người tới chỗ nữ tử thần bí kia. Hắn đoán chừng nữ tử tu luyện thiện ác cực hạn chi đạo kia, thực lực so sánh với Linh Vũ sư bình thường hẳn là không yếu chút nào, ít nhất so với hắn lợi hại hơn nhiều.

Mà chỉ cần những người này bị cầm cố, hắn hoàn toàn luyện hóa hạt giống niệm lực trong thức hải là được rồi.

- Hảo tiểu tử, nữ nhân cũng không buông tha, thật ngoan độc.

Cổ Mặc cũng cười hắc hắc nói.

- Vừa rồi ta là thiếu chút nữa bị nàng giết chết, mặc dù bởi vì nàng ở vào trạng thái ác chi đạo, không có ý thức tự chủ, nhưng nàng cũng nên vì hành vi của mình chịu chút trách nhiệm a.

Tần Phàm nhàn nhạt nói, hơn nữa hắn đoán chừng dùng thực lực cô gái này, bảo vệ tánh mạng sẽ không có vấn đề.

Nghĩ lại cũng có chút hí kịch, mới vừa rồi hắn liều chết cũng phải chạy thoát chỗ đó, nhưng bây giờ lại một lòng chạy trở về.

- Đều là vì thực lực không đủ ah.

Trong nội tâm Tần Phàm thở dài, nếu như thực lực của hắn đầy đủ, căn bản không cần nhiều khúc chiết như vậy, càng không cần phải lợi dụng nữ nhân để tránh kiếp nạn.

Tiên thiên Võ sư, ở một trong tiểu thành có lẽ có thể làm một phương cường giả, trong gia tộc thậm chí cũng có thể sánh vai với mấy trưởng lão rồi, nhưng hôm nay Tần Phàm lại càng ngày càng cảm giác thực lực mình nhỏ yếu.

Không chỉ có gia tộc thăng phẩm cần Linh Vũ sư trở lên, hơn nữa sau khi tiến vào Yêu thú hoang nguyên, càng làm cho hắn là Tiên thiên Võ sư trở nên như lúc trước, vẫn là càm giác vô lực.

- Có lẽ chỉ có trở thành Võ Tôn, mới miễn cưỡng xem như là cường giả a!

Trong nội tâm Tần Phàm thầm nghĩ, đối với Chân Vũ thánh địa cũng càng thêm hướng tới. Đi ra là hắn có thể trở thành Võ Tôn, nếu như đã trở thành Võ Tôn, như vậy hết thảy trở nên dễ dàng hơn rất nhiều rồi.

- Bất quá bây giờ đừng nghĩ trước nhiều như vậy, đợi thoát khỏi Trấn Yêu thành đuổi bắt đã rồi hãy nói, ngay lập tức sẽ tìm ra viên ma chủng thứ ba, sau đó cố gắng thành một Linh Vũ sư, như vậy ở vòng trong của Yêu Thú hoang nguyên, tối thiểu coi như là có chút bảo đảm, Tần Phàm nhìn lại phía sau, phát hiện người Trấn Yêu thành kia là càng đuổi càng gần.

- Tiểu tử, hiện tại nữ tử kia cùng người Trấn Yêu thành cách ngươi chưa đủ 300m rồi, ngươi lại về phía trước một chút, đợi thời điểm bọn hắn đều vừa vặn chứng kiến đối phương, ngươi liền dùng Chu Tước chi dực bay đi.

Lúc này thanh âm của Cổ Mặc truyền đến.

Tần Phàm đáp ứng, chạy một hồi nữa, quả nhiên nhìn thấy nữ tử thần bí kia, lúc này nàng vừa vặn giết chết một con yêu thú, trông thấy Tần Phàm, liền lập tức cầm kiếm bổ qua.

- Khoảng cách này tựu hồ tốt rồi.

Tần Phàm nhìn thoáng qua phía sau, thấy lúc này người của Trấn Yêu thành cách mình hơn trăm mét, hắn liền dùng sức đạp trên mặt đất một cái, cao cao nhảy lên một cây đại thụ.

Nhìn thoáng qua phía dưới, hắn mỉm cười, Chu Tước chi dực ở sau lưng mở ra, bay đến giữa không trung.

Mà những Hắc võ của Trấn Yêu thành kia, bởi vì đột nhiên mất đi mục tiêu, lúc này đều lộ ra một tia ngạc nhiên, sắc mặt ngốc trệ, tựa hồ trong khoảng thời gian ngắn phản ứng không kịp, chỉ là ngẩng đầu nhìn Tần Phàm, không có hành động bước tiếp theo. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhưng nữ tử thần bí kia hôm nay lại chỉ biết giết choc, cũng không cân nhắc nhiều như vậy, trông thấy có người nàng sẽ giết, vô luận là Tần Phàm hay là Hắc võ của Trấn Yêu thành.

Hống!

Hống!

Trong nháy mắt, những Hắc võ kia bị nữ tử thần bí giết chết mất hai cái, sau đó không có một tia do dự, trường kiếm không ngừng, tiếp tục giết hại những Hắc võ khác.

- Những người Trấn Yêu thành này bị khống chế, hậu quả là đã không có tư tưởng bình thường của mình, chỉ biết nghe lệnh làm việc.

Tần Phàm trông thấy một màn này, trong nội tâm cũng đã minh bạch hết thảy.

- Giết chết nữ nhân này!

Lúc này, Ngân võ Số 3 đuổi theo phía sau kia rốt cục đã đến, trông thấy những Hắc võ kia bị tàn sát, vội vàng hạ đạt mệnh lệnh.

Những Hắc võ kia nghe thấy mệnh lệnh, lập tức liền bắt đầu công kích nữ tử thần bí kia.

- May mắn vừa rồi ta không có bị khống chế, nếu không sẽ giống như bọn họ.

Tần Phàm lòng còn sợ hãi thở ra một hơi, nếu để cho hắn biến thành khôi lỗi như vậy, hắn tình nguyện chết đi.

- Bất quá Ngân trang võ sĩ kia tựa hồ như bảo lưu lại tư tưởng của mình, cũng có năng lực hành động độc lập, đoán chừng Trấn Yêu thành này khống chế người cũng phân loại.

Tần Phàm phát hiện lúc này Ngân võ kia đang ngẩng đầu lên nhìn mình, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc, nhưng không có như những Hắc võ kia lộ ra ngốc trệ.

- Vẫn là trước ly khai nơi này đã.

Tần Phàm không dám dừng lại, Chu Tước chi dực trên lưng vỗ mạnh, bắt đầu bay về phương đông, bất quá lần này bởi vì muốn tránh Trấn Yêu thành, cho nên quấn một vòng lớn thật lớn.

Bay đến khoảng cách rất xa, thấy đã thành công mượn lực thoát khỏi Trấn Yêu thành đuổi bắt, Tần Phàm rơi xuống một sơn cốc ẩn nấp, sau đó ngồi xếp bằng ở trên một tảng đá lớn, bắt đầu luyện hóa hạt giống niệm lực trong thức hải.

- Thành công rồi.

Ước chừng qua một khắc chung, Tần Phàm rốt cục hoàn toàn luyện hóa, trong thức hải của hắn lần nữa trở nên tinh thuần, hơn nữa tinh thần niệm lực của bản thân cũng trở nên càng thêm ngưng thực và cường đại.

- Hả?

Nhưng vào lúc này, Tần Phàm đột nhiên cảm giác được viên ma chủng thứ ba truyền đến cảm ứng trở nên mãnh liệt, hắn lại để cho cánh tay Kỳ Lân hiện ra trạng thái nguyên thủy, càng cơ hồ có thể rõ ràng cảm giác được ở giữa cộng minh lẫn nhau. nguồn

- Tựa hồ cách viên ma chủng thứ ba không xa!

Tần Phàm vốn là lộ ra vẻ ngạc nhiên, lập tức hưng phấn lên.

- Tiểu tử, ngươi cảm giác được tung tích của viên Ma chủng thứ ba?

Lúc này Cổ Mặc thấy Tần Phàm lộ ra bộ dáng này, không khỏi hỏi.

- Ân, hiện tại ta có thể rõ ràng cảm ứng thấy, tựa hồ viên Ma chủng thứ ba này cách nơi đây không xa, thậm chí có khả năng ở trong sơn cốc này.

Tần Phàm nhẹ gật đầu nói, sơn cốc này thoạt nhìn thập phần tĩnh mịch, bên ngoài cốc là rất khó cảm giác được sơn cốc này đến tột cùng lớn đến bao nhiêu.

- Nhưng mà lúc trước không phải ngươi cảm giác được Ma chủng kia là ở địa phương tương đối gần vòng trong của Yêu Thú hoang nguyên sao? Hiện tại ở chỗ này ngươi ngay cả lục cấp yêu thú cũng không có đụng phải, chỉ coi như là biên giới vòng trong, cùng lúc trước ngươi cảm ứng tựa hồ không hợp rồi.

Lúc này thanh âm của Cổ Mặc truyền đến.

- Hình như là vậy.

Tần Phàm tinh tế nhớ lại thoáng một phát, thật đúng là như Cổ Mặc nói, hắn cũng không khỏi có chút nghi hoặc.

- Đã như vầy, ngươi cảm ứng chắc có lẽ không xảy ra sai lầm, ngươi lại hảo hảo cảm ứng lần nữa thoáng một phát.

Cổ Mặc tiếp tục nói.

- Có phải là bởi vì viên Ma chủng thứ ba này đã bị người hoặc là yêu thú tìm được hay không? Cho nên mới di động phương vị!

Vừa cẩn thận cảm ứng một hồi, Tần Phàm phát hiện trong sơn cốc này y nguyên truyền đến cảm ứng mãnh liệt, sau đó hắn bỗng nhiên nghĩ tới khả năng này, trong nội tâm kinh hãi.

- Cũng có khả năng này.

Cổ Mặc cũng nhíu mày.

- Vô luận như thế nào cũng không thể để cho người khác lấy đi.

Tần Phàm cắn răng, rất nhanh chạy về phương hướng cảm ứng được trong cốc, Ma chủng này cùng hắn quan hệ trọng đại, hôm nay trong lòng của hắn cũng không khỏi gấp gáp.

- Tỉnh táo một chút!

Âm thanh quát lạnh của Cổ Mặc vang lên bên tai Tần Phàm, có chút nghiêm khắc nói:

- Có thể tìm được viên Ma chủng thứ ba, cũng thành công lấy đi, há có thể là thế hệ đơn giản, ngươi tùy tiện xông vào như vậy là muốn chết sao? Tâm bình tĩnh của ngươi chạy đi đâu rồi!

- Cái kia nên làm gì bây giờ?

Nghe được Cổ Mặc quát lạnh, thân hình Tần Phàm khẽ giật mình, chậm rãi bình tĩnh lại, vừa rồi bởi vì hắn quá mức khẩn trương cho Ma chủng, thật là có chút mất đi bình tĩnh.

- Ngươi lại hảo hảo cảm ứng vị trí Ma chủng kia thoáng một phát, xem còn ở đó hay không.

Cổ Mặc tỉnh táo nói.

- Tựa hồ tạm thời không có di động.

Tần Phàm nhắm mắt lại cảm ứng một hồi, mở miệng nói.

- Vậy ngươi càng không cần phải gấp gáp, có thể cảm ứng được cách nơi này còn xa lắm không?

Cổ Mặc lại hỏi.

- Cụ thể xa bao nhiêu không thể cảm giác được, nhưng từ trình độ cảm ứng mãnh liệt kia truyền đến mà xem, có lẽ cách nơi này chưa đủ một trăm dặm a.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất