Đan Vũ Càn Khôn

Chương 420: Thong dong rời đi (2)



Bởi vì hắn biết rõ trước kia những người kia tuy rằng đều bị khí thế của hắn dọa đi, nhưng một khi hắn rơi vào hạ phong, những người này rất có thể sẽ lần nữa vây quanh. Cho nên vừa rồi Tần Phàm mới giả vờ như đánh ngang tay với Nhiếp Bá, chỉ là để lừa gạt những người này.
Nếu không chỉ cần những người này lần nữa ngăn cản Tần Phàm một chút thì hắn cũng không dễ dàng mang theo Tần Li bay lên không trung như vậy được.
Rất nhanh, bốn minh chủ Viên Cảnh Thiên, Tiêu Biệt Ly... Cũng đều đuổi tới, bọn hắn trông thấy Tần Phàm huy động lấy Chu Tước chi dực hỏa hồng sắc lơ lửng tại giữa không trung đều lộ ra thần sắc khiếp sợ, đồng thời trong lòng liền trở nên trầm trọng.
Tần Phàm biết phi hành võ kỹ
Mà bọn hắn lại không.
Hơn nữa giờ bọn hắn còn trên đỉnh núi, nếu muốn đuổi giết Tần Phàm trên mặt đất cũng không có gì khả năng! Nều giờ bọn hắn chạy đến chân núi đón đánh Tần Phàm, khi đó không biết Tần Phàm đã bay đến nơi nào rồi.
Hiện giờ khoảng cách Tần Phàm dừng lại công kích bọn hắn cũng khó đến được, coi như đánh tới, nhưng lấy cường độ phòng ngự của Tần Phàm, công kích cách xa như vậy căn bản không thể tạo thành tổn thương gì cho hắn cả.
Lúc này, bọn hắn đều vô kế khả thi.
Như lần này để Tần Phàm thuận lợi rời đi, bọn hắn đều minh bạch, việc đó đại biểu cho cái gì! Đó chính là một thanh đao nhọn lúc nào cũng treo trên đầu bọn hắn.
Tần Phàm một khi trở lại Thần Điện, có thể tiếp tục hưởng thụ kỳ hạn bảo hộ một năm của Thần Điện, mấy người bọn hắn muốn đối phó Tần Phàm căn bản không có khả năng
Về phần một năm về sau, bọn hắn căn bản không dám suy nghĩ nữa.
Tiềm lực của Tần Phàm thật sự quá kinh khủng
Chỉ tiến vào Chân Vũ thánh địa có ba tháng đã có được thực lực như vậy, ai biết qua thêm bảy tháng nữa hắn sẽ có thực lực thế nào? Hơn nữa Tần Phàm lúc này còn lấy được vũ khí Viễn Cổ lai lịch bất phàm, trên người còn có vài chục khỏa Hỏa Nguyên Tinh có chỗ tốt rất lớn đối với tu luyện giả hỏa hệ.

Tần Phàm vừa hay chính là tu luyện giả nguyên lực hỏa hệ.
- Ah --
Nhưng vào lúc này, Nhiếp Bá phát ra một tiếng gầm rú như dã thú, sau đó liền thấy hắn đột nhiên dùng sức ném đại đao trong tay về phía Tần Phàm.
Một kích toàn lực của Nhiếp Bá không phải chuyện đùa, theo tiếng xé gió bén nhọn truyền đến, thanh đại đao kia giống như một đầu Mãnh Hổ điên cuồng, toàn thân còn mang theo Liệt Diễm hừng hực, tựa hồ không như nếu không thôn phệ Tần Phàm thì thề không bỏ qua vậy.
Nhiếp Bá xem ra đích thật đã phẫn nộ tới cực điểm, nếu không cũng sẽ không ném vũ khí đi như thế.
- Tỷ tỷ, ngươi ôm chặt ta một chút.
Nhìn xem thanh hổ đầu đại đao thế tới mãnh liệt bay tới kia, Tần Phàm lại không chút bối rối, hắn tỉnh táo đoán chừng quỹ tích phi hành của nó, sau đó Chu Tước chi dực sau lưng nhoáng một cái, thân hình nhanh chóng thối lui ra một khoảng cách.
Sau đó hai mắt ngưng tụ! Vương Trù Đao trong tay đột nhiên chém về phía trước.
- Nếu Nhiếp minh chủ đã tặng đao, Tần Phàm há có thể không thu?
Tần Phàm nói, tay trái nhẹ đẩy thân thể Tần Li ra sau, bên phải thân thể lướt qua trực tiếp chém ra một đao.
Phanh!
Một thanh âm thanh thúy vang lên, tiếp theo trong nháy mắt, thanh đại đao chất liệu lẫn chế tác đều thượng đẳng này, cứ như vậy bị Vương Trù Đao trong tay Tần Phàm chặt đứt như chẻ tre.
Cắt thành hai đoạn, sau đó chậm rãi rơi xuống dưới.

PHỐC! Trông thấy vũ khí bị hủy, Nhiếp Bá rốt cục nhịn không được phun ra một ngụm trọc huyết, nửa quỳ trên đỉnh núi, nhưng vẫn đỏ mắt nhìn lên trời, không ngờ lại tức giận đến mức bị thương.
Bất quá đây đều là do hắn tự tìm cả, cũng như hắn nói, thế giới này bất luận đúng sai, chỉ luận thực lực và kết quả.
- Ha ha, Nhiếp minh chủ, kính xin ngàn vạn bảo trọng thân thể, chớ để trước khi ta tìm ngươi báo đáp thì ngươi đã chết đấy.
Tần Phàm thu hồi Vương Trù Đao, trông thấy Nhiếp bá hiện giờ lại tức giận đến thổ huyết, hắn không khỏi cười cười.
- Còn có Viên minh chủ, không hổ là phòng ngự mạnh nhất, không thể tưởng được ngươi vẫn bảo trụ được một mạng, tốt, thật sự rất tốt!
Tiếp theo hắn trông thấy Minh chủ Đại Ly Minh Viên Cảnh Thiên lúc này thần sắc suy yếu và các minh chủ khác, miệng tiếp tục nói:
- Các vị minh chủ cũng thế, bảy tháng sau ta sẽ gặp từng người để báo đáp chiêu đãi hôm nay.
Xong, hắn cũng không dừng lại, nắm thật Tần Li, Chu Tước chi dực sau lưng mở ra, xuyên vân mà đi, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt mọi người. Bảy tháng sau, đúng là kỳ hạn một năm hắn tiến vào Chân Vũ thánh địa, đến lúc đó hắn liền triệt để mất đi sự bảo hộ của Thần Điện.
Bất quá khi đó Tần Phàm tự tin hắn nhất định không cần phải chạy trốn như hôm nay nữa.
Mà nhìn thân ảnh Tần Phàm rời đi, trên đỉnh núi, đám Minh chủ và Phó minh chủ cũng không khỏi thoáng chốc sắc mặt xám như tro.
- Ngũ minh truy đuổi, lại vẫn để tên Tần Phàm kia chạy mất.
- Xem tình hình, tựa hồ ngay cả hai người Nhiếp Bá và Viên Cảnh Thiên đều đã từng giao thủ với Tần Phàm, nhưng đều không làm gì được hắn, hơn nữa hai người này tựa hồ còn bị thương...
- Nhiếp Bá tựa hồ là bị tức đến thổ huyết... Các ngươi xem, Phó minh chủ Đại Chấn Minh, thân sinh đệ đệ của Nhiếp Bá, Nhiếp Hải tựa hồ không ở đây... Vừa rồi dường như nghe nói là bị Tần Phàm giết chết...

- Trách không được, Nhiếp Bá lại tức giận như thế.
- Cướp được vũ khí Viễn Cổ trong tay cao thủ Lục Minh, bị ngũ minh truy đuổi vẫn thong dong rời đi... Tần Phàm này thật sự không đơn giản, đoán chừng rất nhanh tên của hắn sẽ vang vọng toàn bộ Chân Vũ thánh địa thôi.
- Tân nhân chỉ mới tiến vào Chân Vũ thánh địa ba tháng này có lẽ thật sự sẽ sáng tạo ra một truyền kỳ mới, một truyền kỳ có khả năng siêu việt đệ nhất thiên tài Vân Phi Dương!
Mà một ít người khác lại nhỏ giọng nhao nhao nghị luận, đoán chừng rất nhanh chuyện hôm nay sẽ từ miệng bọn hắn truyền ra, cuối cùng sẽ khiến cho cả Chân Vũ thánh địa đều biết.
Mà Tần Phàm lúc này đã cùng Tần Li sớm rời khỏi ngọn núi lửa kia, tự nhiên không nghe thấy những lời nghị luận này, lúc này hắn ôm Tần Li, một mực phi hành về phía Thần Điện.
Lúc hoàng hôn, mặt trời xuống núi trên bầu trời, tất cả nhìn qua rất là xinh đẹp.
Lúc này bời vì đã vào đêm nên Nam Hoang vô cùng khắc nghiệt này vậy mà khó được có một tia gió mát. Theo chút gió lạnh thổi qua mép tóc, Tần Phàm cảm thụ được tư vị ôn nhu trong ngực, hơn nữa vừa mới mang theo thu hoạch thoát ly hiểm cảnh nên tâm tình lộ ra thập phần không sai.
Loại cảm giác cùng người yêu bay lượn phía chân trời này cũng khiến hắn thập phần hưởng thụ.
- Kỳ thật có thể một mực tự do tự tại như vậy, có được trời cao biển rộng của chính mình, đó cũng là một chuyện thập phần chuyện tốt đẹp.
Tần Phàm khí tức thoảng thoảng từ trong ngực truyền đến, có chút mê say.
Bất quá hắn biết rõ, bây giờ không phải là lúc đắm chìm trong ôn nhu hương.
Hắn không quên người kia, thậm chí ước hẹn năm năm với toàn bộ Nam phong Tần gia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất