Chân Võ thánh điện có năng lượng lớn bao nhiêu hắn thập phần rõ ràng, đừng nói tới Chân Võ Thần hư vô mờ mịt, dù là tám vị thánh tôn bí hiểm cũng không phải sức của hắn có thể đối kháng!
Có thể nói hắn còn chưa có năng lực đối lập cùng Chân Võ thánh điện!
Ít nhất ở hiện tại hắn còn chưa nghĩ tới phải đối lập với Chân Võ thánh điện, hắn hoàn toàn không muốn hiện tại trên người mình bị đánh lên nhãn hiệu “nghịch thần giả”! Càng không muốn bị lợi dụng chút nào!
Tần Phàm cau chặt mày, tuy rằng kỳ ngộ trong núi sâu lần này giúp cho hắn đề thăng thêm một tầng khí lực, nhưng nếu có thể hắn thà rằng tình nguyện về sau tìm biện pháp luyện hóa ma chủng lần thứ hai, tình nguyện không gặp được Lôi Thần Miếu.
Tiếp theo hắn không tự chủ rút bàn tay phải về trong tay áo, không muốn để Mộc Thiên Hùng đang đứng đối diện chứng kiến.
- Tiểu tử, đó là vật gì? Vì sao nơi này lại có một tòa Lôi Thần Miếu?
Lúc này Mộc Thiên Hùng cũng không biết Tần Phàm đang rối loạn như vậy, chỉ âm trầm quát hỏi.
- Ta làm sao biết, chúng ta chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi một đêm, nào biết đó là Lôi Thần Miếu gì chứ.
Lúc này tâm tình Tần Phàm có chút không xong, chỉ tức giận trả lời một câu.
- Tiểu tử, dám nói chuyện kiểu đó với lão phu, ngươi muốn chết!
Mộc Thiên Hùng nghe được ngữ khí của Tần Phàm, vẻ mặt khủng bố co giật lên, có chút dữ tợn cười lạnh nói.
- Chẳng lẽ ngươi còn có dự định chịu buông tha cho ta hay sao?
Tần Phàm cũng không chút sợ hãi đón lấy ánh mắt của đối phương lạnh lùng đáp, vừa rồi hắn đã kiến thức qua tính cách tàn nhẫn của Mộc Thiên Hùng, cho dù là hắn có giết chết Mộc Mộ cùng Mộc Dương hay không, người này cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
- Tốt tốt tốt, thật không biết có bao nhiêu năm không người nào dám nói chuyện kiểu đó với Mộc Thiên Hùng ta! Hơn nữa có thể ở trước mặt ta mà bảo trì được trấn định như vậy cũng không nhiều lắm! Một tiểu tử cảnh giới linh võ sư có thể làm được tới mức độ này đúng là không sai!
Tính cách Mộc Thiên Hùng quái dị, khi nhìn thấy phản ứng của Tần Phàm thì ngược lại có chút thưởng thức nói:
- Chậc chậc, kỳ thật với độ tuổi như ngươi đã có được thực lực như vậy đã xem như là thiên tài, nhưng thật đáng tiếc một thiên tài như ngươi hôm nay phải gãy trong tay ta!
- Vậy sao? Kỳ thật người ở độ tuổi như Mộc Tu Công ngươi có thể bảo trì vô sỉ như vậy cũng không nhiều, tuổi của ngươi còn lớn hơn cả hai chúng ta cộng lại, không thể tưởng được ngươi còn không biết xấu hổ đùa giỡn uy phong trước mặt chúng ta.
Mặc dù Tần Phàm biết được thực lực của mình không bằng đối phương, nhưng nếu đối phương đã quyết định hạ sát thủ, như vậy trên miệng lưỡi hắn cũng không dễ dàng nhận thua, nếu có thể làm cho đối phương lộ ra sơ hở tâm tình, hắn xem như có thêm một phần cơ hội.
- Ha ha, hay cho tiểu tử miệng lưỡi bén nhọn, ngươi thoạt nhìn thật giống lúc ta còn trẻ tuổi, thiên tài diễm diễm, tuổi trẻ khinh cuồng!
Thật bất ngờ, khi nghe được lời nói của Tần Phàm mà Mộc Tu Công lại nở nụ cười. Hơn nữa trong ánh mắt hắn nhìn Tần Phàm lại giống như nhìn thấy đệ tử của mình, thậm chí giống như nhìn thấy hậu bối trong gia tộc, thập phần quỷ dị.
- Bản thân ta lại hi vọng ngày sau khi ta già rồi cũng không giống như ngươi ỷ vào tuổi tác mà đi khi dễ hậu bối.
Tần Phàm cũng cảm thấy ngoài ý muốn, hắn vốn định chọc giận đối phương, nhưng không thể tưởng được ngược lại làm cho Mộc Thiên Hùng lộ vẻ thưởng thức.
Đồng thời hắn cũng mơ hồ cảm thấy có một tia cơ hội, Mộc Thiên Hùng không biết hắn, cũng không biết hắn có được thực lực võ tôn, dĩ nhiên không nghĩ tới mình có năng lực giết chết hai người Mộc Mộ cùng Mộc Dương.
- Ngươi có dám không sử dụng nguyên khí, chỉ dùng lực lượng thân thể đánh với ta một trận?
Vì thế lúc này Tần Phàm cố ý lộ ra thần sắc khiêu khích nhìn Mộc Thiên Hùng nói.
- Ha ha, tiểu tử, lão phu nhìn ra được khí lực của ngươi cường hãn hơn so với người bình thường, nhưng nếu chỉ như vậy mà ngươi muốn thắng ta, không thể nghi ngờ là người si nói mộng! Ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi!
Mộc Thiên Hùng cười to một tiếng nói.
- Vậy ngươi có dám đánh cuộc hay không? Nếu ta thua, ta nghểnh cổ cho ngươi giết, nếu ngươi thua, ngươi phải để hai chúng ta rời đi!
Tần Phàm tiếp tục bức bách, sự tình nếu thiên về phương hướng này phát triển, cũng làm cho bản thân hắn thực sự không ngờ.
Nếu đôi bên đều sử dụng thực lực chân thật đánh nhau, hắn căn bản không có cơ hội thắng đối phương, hơn nữa còn cửu tử nhất sinh!
Nhưng nếu Mộc Thiên Hùng lựa chọn cùng hắn so đấu khí lực thân thể, như vậy hắn sẽ có nhiều cơ hội!
- Tiểu tử, ngươi đang sử dụng phương pháp khích tướng với ta!
Nghe vậy Mộc Thiên Hùng cười lạnh nói:
- Nhưng hai người các ngươi hôm nay dù thế nào ta cũng sẽ không bỏ qua. Mộc Thiên Hùng ta làm việc chưa bao giờ lưu lại hậu hoạn, ngươi còn chưa đầy hai mươi tuổi đã là linh võ sư, tiềm lực của ngươi rất lớn, ta sẽ không để cho ngươi cơ hội trưởng thành!
- Ha ha, chẳng lẽ ngươi đã thành danh mấy chục năm, làm cho vô số người nghe tên đã sợ mất mật nhưng hôm nay cũng sợ một tiểu tử chưa ráo máu đầu như ta sao? Ngươi cảm thấy ngươi sẽ thua cho ta?
Tần Phàm không chút thay đổi lạnh giọng nói, tâm cảnh cường đại của hắn hiện tại đã hoàn toàn biểu lộ đi ra.
- Ta đường đường là cửu cấp võ tôn, nửa bước võ thánh, sẽ sợ ngươi?
Mộc Thiên Hùng sắc mặt âm trầm, lập tức hừ lạnh một tiếng nói:
- Hừ, một khi đã như vậy lão phu cho ngươi một cơ hội thì thế nào, nhưng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, nếu ta cùng ngươi so đấu thân thể, lão phu thua, ta cho các ngươi rời đi trước một giờ, một giờ sau ta sẽ đuổi theo ngươi, sau đó đem ngươi giết chết!
- Được, ta chỉ hi vọng Mộc Tu Công ngươi đúng như thanh danh được ca tụng của ngươi, có thể làm cho người ta bội phục!
Trong lòng Tần Phàm không khỏi mừng rỡ, nhưng miệng vẫn thản nhiên nói, đây là kết quả mà hắn hoàn toàn không ngờ, nhưng đây đối với hắn mà nói đúng là một cơ hội tốt.
Một giờ, như vậy cơ hội để hắn chạy thoát sẽ lớn hơn rất nhiều.
Chỉ cần chạy thoát, thêm vài ngày thời gian, hắn đem lĩnh ngộ khi luyện hóa ma chủng hôm nay hoàn toàn hấp thu, như vậy hắn đột phá tới cảnh giới ngũ cấp võ tôn, đến lúc đó đã có được thực lực đối mặt Mộc Thiên Hùng. Nếu như Mộc Thiên Hùng vẫn tiếp tục đuổi theo, hắn hoàn toàn có thể từ từ tính sổ, không cần phải liều mạng cửu tử nhất sinh.
- Ngươi yên tâm, tuy rằng ta tâm ngoan thủ lạt, nhưng nói là luôn giữ lời!
Mộc Thiên Hùng lộ ra vẻ cười trào phúng:
- Từ lúc ta trẻ tuổi đã bắt đầu chú trọng rèn luyện thân thể, khí lực của ta mạnh mẽ hơn võ tôn bình thường rất nhiều, thậm chí một ít võ thánh sơ cấp cũng không bằng ta... Ngươi là không thể nào...
- Thử qua mới biết được, ai rơi xuống đất trước hoặc sử dụng kình khí trước thì người đó thua!
Tần Phàm thấy Mộc Thiên Hùng đã đáp ứng, một tay đẩy ra Phương Tiểu Tình, ngay sau đó liền giành ra tay trước, giẫm mạnh lên mặt đất bắn nhanh như mũi tên rời dây cung!