Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 297: Tru sát phản nghịch

- Này, nói ngươi đó, đã ăn xong chưa? Mau ăn rồi cút đi, các đại gia muốn dùng bàn này!

Một thiếu niên khác bước ra khỏi nhóm thiếu niên áo xanh đi tới gõ mặt bàn đùng đùng. Thiếu niên áo xanh không kiên nhẫn nói.

Kẻ nghèo thở dài, lầm bầm:

- Đại gia? Ha ha, buồn cười. Từ khi nào đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông biến thành một đám mất dạy?

Tuy giọng nhỏ nhưng rơi vào tai đám thiếu niên áo xanh.

Đám thiếu niên áo xanh biến sắc mặt.

Một thiếu niên áo xanh nói:

- To gan quá, ngươi dám lặp lại lần nữa...

Thiếu niên áo xanh vỗ vào vai người nghèo.

Một chưởng này ẩn chứa ám kình, người bình thường bị vỗ trúng dù xương vai không gãy cũng sẽ nằm liệt giường nửa tháng. Thiếu niên áo xanh nghe người nghèo này vô lễ nhục nhã Vấn Kiếm tông nên muốn dạy cho một bài học.

Ai ngờ thiếu niên áo xanh vỗ hụt vào bàn tinh cương.

Lực phản chấn truyền đến, răng rắc một tiếng, mặt thiếu niên áo xanh trắng bệch bay ra ngoài như trái bóng đụng bay mấy đồng bạn, lăn lông lốc. Thiếu niên áo xanh đau đớn la hét, cúi đầu thấy cổ tay bị trật khớp.

Trong đại sảnh hỗn loạn.

- Có chuyện gì?

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu biểu tình giật mình đứng dậy.

- Điền sư huynh, Trương sư huynh, tiểu tử kia đánh bị thương người của chúng ta... A? Người đâu rồi?

Thiếu niên áo xanh tức giận chỉ hướng cửa sổ chợt ngẩn ra, vì gã ngạc nhiên thấy người nghèo và con mèo trắng mập đã biến mất.

- Gặp quỷ, rõ ràng mới rồi còn ở...

- Trong khoảnh khắc đã biến mất...

- Có chuyện gì?

Đám thiếu niên áo xanh nhìn nhau. Mới rồi người còn ngồi cạnh bàn chớp mắt đã biến mất, ban ngày ban mặt không lẽ... Gặp quỷ? Hoặc người này là siêu cường giả?

- Thôi thôi, mau ăn cơm nghỉ ngơi, đừng gây chuyện cho ta nữa.

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành vẫy tay ý bảo đám thiếu niên áo xanh mau chóng ăn cơm, không để bụng chuyện này.

Một lát sau có một thiếu niên áo xanh từ dưới lầu chạy lên, nói nhỏ vào tai nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành.

- Tốt lắm, cá đã cắn câu, có thể thu lưới. Chúng ta đi, lập tức hành động.

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành đứng dậy, mang theo các võ sĩ thiếu niên rời khỏi tửu lâu.

* * *

Một khách sạn lụp xụp trong khu bình dân Thái Bình thành.

Vách tường dựng lên trên khối đất mấy chục mẫu, rậm rạp dựng mấy trăm nhà gỗ nhà tranh lụp sụp xem như nhà trọ. Người đến người đi rất phức tạp, ồn ào tiếng người, đủ mọi hạng người.

Trong một nhà cỏ không bắt mắt nằm tận cùng phía tây có một thiếu niên lỏa nửa người trên quấn băng vải thấm máu ngồi dưới đất.

Ánh nắng loang lổ xuyên qua nhà tranh chiếu vàop hòng, rơi trên người thiếu niên. Đó là khuôn mặt rất bình thường, kiên cường, cơ tay nhô ra, da ngăm đen, rất vạm vỡ. Băng trắng quấn quanh người thiếu niên thấm máu, gã bị thương khá nặng.

Thiếu niên này chính là đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện, thiếu niên thợ săn Trương Phàm.

Thiếu niên thợ săn đến từ Bách Man sơn có vẻ chật vật, mặt tái nhợt, môi khô nứt, mệt mỏi.

Trong phòng nồng nặc mùi thuốc.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm như pho tượng vận công trị thương.

Công pháp thiếu niên thợ săn Trương Phàm tu luyện rất kỳ lạ, không cảm ứng chút huyền khí nào nhưng tầng ngoài cơ bắp như có mấy con sâu rậm rạp bò, nổi lên mấy cục u. Ngực thiếu niên thợ săn Trương Phàm phập phồng kịch liệt, trái tim đập nhanh muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Trong tiếng động vô thanh, nhà tranh khẽ rung.

Ánh nắng chiếu rọi, từng đoàn khí đỏ như có như không lóe lên từ người thiếu niên thợ săn Trương Phàm như hoa sen máu nở rộ.

Đó là tượng trưng khí huyết sôi trào.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bỗng cảm ứng được cái gì, ngừng luyện công.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm mở mắt ra, cười khổ nói:

- Rốt cuộc lại tìm đến, thời gian dài như vậy vẫn không chịu buông tha ta sao?

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm cầm lấy trường đao bách chiến bên cạnh, lấy trường cung tinh cương và tên nanh sói treo trên tường tòng vào người. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm rời đi ngay.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm chọn nhà trọ này trong khu bần dân, người ra vào hỗn độn, vốn tưởng đối phương sẽ không tìm đến nhanh như vậy, đáng tiếc... May mắn Trương Phàm xuất thân thợ săn, thói quen cảnh giác, chọn phòng gần cửa tây tường vây khách sạn. Chỉ cần thiếu niên thợ săn Trương Phàm thuận lợi ra khỏi tường vây thì xóm nghèo người đông như mắc cửi, gã muốn thoát không khó.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm khom lưng, chân nhẹ nhàng bước đi. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm mặc áo choàng đen trùm đầu, bước chân nhanh nhưng không hoảng loạn đi hướng cửa tây.

Tiếng bước chân sau lưng thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngày càng dồn dập.

Có người hét to:

- Thấy tên phản đồ rồi, ở đằng kia...

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bước đi nhanh hơn.

- Đi đâu?

Tiếng gió rít gào, bóng người màu xanh như chim to nhảy lên đâm kiếm vào lưng thiếu niên thợ săn Trương Phàm.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm không quay đầu lại tránh sang phải, né thoát một kiếm. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm lấy eo làm trục, bách chiến trường đao gào thét chém ra, khí huyết toàn thân giống như phong ba gào thét, đao quang lấp lóe tựa thất luyện.

Vang tiếng nổ điếc tai, kẻ tập kích dùng kiếm bị một đao hất bay người và kiếm ra xa mấy chục thước.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm mượn sức đã chạy nhanh ra ba mươi thước.

- Chết tiệt, đuổi theo cho ta!

- Đừng để hắn chạy!

Hàng loạt tiếng hét giận dữ vang lên.

Cuộc chiến đột ngột khiến người quanh khách sạn kinh ngạc, nhưng nhiều người quá quen với chém giết nên chỉ hơi rối loạn rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

* * *

- Hộc hộc hộc.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm thở hổn hển.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm chạy nhanh như bay, vết thương mới lành bởi vì dùng sức quá độ lại rách ra, máu thấm băng vải. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm cảm giác thể lực như hạt cát đổ ngược nhanh chóng trôi đi.

Trước mặt thiếu niên thợ săn Trương Phàm là ngõ nhỏ rất sâu.

Vượt qua ngõ nhỏ lại đi tới là một chợ lớn, môpxi ngày có vài vạn người đi trong đó. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm vào chợ nhờ đám đông yểm hộ thì sẽ thoát khỏi truy binh.

Đây là tuyến đường chạy trốn thiếu niên thợ săn Trương Phàm đã đặt sẵn.

Trương Phàm sinh sống bằng nghề thợ săn nhiều năm, theo các trưởng bối đi trong khu rừng đầy nguy hiểm, chơi trốn tìm tử vong với yêu ma khiến thiếu niên này có kỹ xảo và năng lực chạy trốn siêu đẳng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất