Đấu Thần

Chương 78: Đó là gì

Nguồn: VipVanDan

***

Âm thanh bất chợt ấy, khiến hai nhân ảnh mơ hồ kia đều kinh hải, sau đó nhanh chóng đứng chặn ngay trước mặt Diệp Thanh Mã.

Diệp Thanh Mã còn khẻ cứng người lại. Hắn khó nhọc quay đầu, sau chốc lát giọng nói đã khô khốc đến cực điểm, gằn giọng nói:

- Lý …. Lý Dật….

Thân hình được choàng áo choàng đen chầm chậm đáp xuống từ mái hiên, bàn tay khẽ giơ lên. Trong chốc lát, Diệp Thanh Mã đã nhìn rỏ khuôn mặt trẻ tuổi dưới chiếc áo choàng đen kia.

- Ha ha … Diệp thiếu gia không phải không đợi được đến ba ngày sau mới gặp mặt ta sao? Muốn để hai vị đây đi đón ta …. Có điều, ta cũng sớm đã nhận được tâm trạng gấp gáp của Diệp thiếu gia rồi. Hay không, Diệp thiếu gia vừa mở miệng, Lý Dật ta đã chạy thẳng tới đây rồi. Thế nào? Lẽ nào lúc này Diệp thiếu gia ngược lại không hài lòng sao?

Giọng nói châm chọc của Lý Dật vang lên, khiến Diệp Thanh Mã biến đổi sắc mặt.

Hắn chần chừ một hồi, rồi khẽ tiếng nói:

- Ngươi xuất hiện từ lúc nào?

- Tại sao ta phải nói cho ngươi?

Lý Dật nhàn nhạt nói:

- Có điều, ngươi cũng là người sắp chết…. Để ngươi chết được hiểu rỏ cũng được…. ta à, có lẽ từ lúc ngươi nói cái câu “ngày này sang năm chính là ngày giổ của ta”, ta đã có mặt ở đây rồi. Chỉ có điều nhản lực của Diệp thiếu gia cơ hồ không được tốt a, ta người to lớn như vậy, ngươi lại cũng không nhìn thấy.

Diệp Thanh Mã biến sắc mặt, Lý Dật nếu như vừa rồi đã ở đây, vậy thì không phải lời nói của mình, đều bị hắn nghe hết rồi sao!?

Hơn nữa, lúc này hắn xuất hiện ở đây, nếu chỉ là vì nói chuyện với mình vài câu, vậy thì đúng là có quỷ!

Thất thần một hồi lâu, Diệp Thanh Mã chớp mắt đã bình tỉnh lại, cơ hồ cảm nhận được khí tức kinh người trên cơ thể của Lý Dật, hắn cười lạnh nói:

- Ta còn cho rằng rốt cuộc là chuyện gì, xem ra Lý thiếu gia đã nắm vững một loại Đấu kỷ vô cùng kỳ ảo nào đó. Đấu kỹ này lại có thể khiến thực lực của ngươi tăng đến mức này… Thật khiến người khác ngưỡng mộ a…Chỉ có điều, Đấu kỹ để tăng thực lực này, dù gì cũng không phải là thực lực vốn có, cho dù lợi hại cũng có giới hạn! Nếu như ngươi đã tự mình tìm đến cái chết, vậy thì đừng trách ta không khách khí!

- Động thủ…

Bùm, một tiếng, cơ hồ đúng lúc hắn vừa dứt lời, hai thân ảnh mơ hồ đã lao bổ vào Lý Dật. Còn Diệp Thanh Mã lại chợt xoay người, lao bổ ra hướng ngược lại gian phòng, hắn chỉ khẽ khựng chân lại, thân hình đã như thiểm điện bắn đi.

Diệp Thanh Mã dù gì cũng không phải là người ngu. Bên mình có ba đấu sư, hơn nữa có hai đấu sư đỉnh phong, nhưng Lý Dật đó lại dám nghênh ngang xuất hiện như vậy, hiển nhiên không coi đám người của mình ra gì. Hắn chắc chắn có con bài chưa lật, nếu mình còn ở đây liều mạng với hắn, mới đúng là thật sự ngu xuẩn.

Thế nhưng, chỉ cần ra khỏi gian phòng này, kêu một tiếng, dĩ nhiên sẽ có vô số người của Long Gia đến đối phó Lý Dật. Đến lúc đó mình tọa sơn xem hổ đấu, không phải tốt hơn sao?

Nói thì chậm, làm thì nhanh, biến cố trong nháy mắt, cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi.

Nói ra, phản ứng của Diệp Thanh Mã không thể không tính là cực mạnh.

Thế nhưng, đúng vào lúc hắn sắp lao đến cửa, một bóng đen chợt xuất hiện trước mặt hắn. Chỉ thấy theo tiếng vổ khẻ của hắn, đã có một đạo đấu khí hồng sắc lao ập tới Diệp Thanh Mã giống như một ngọn lửa đang cháy.

Diệp Thanh Mã thực chất không kịp xuất chiêu, chỉ có thể ổn định thân hình đang lao đi của mình, nhưng cho dù là vậy, chưởng này vẩn đánh thẳng vào ngực hắn…

Phụt …

Diệp Thanh Mã hộc ra một bún máu tươi, cả người giống như đá rụng, bị đập mạnh xuống đất.

Hai thân ảnh mơ hồ kia lúc này cũng lo đến việc tấn công Lý Dật, mà nhanh chóng lui đến bên cạnh Diệp Thanh Mã. Một người trong đó đưa tay vổ vào người Diệp Thanh Mã hai cái, truyền qua mấy phần đấu khí.

Diệp Thanh Mã lúc này mới nghiến răng ken két đứng dậy. Chỉ thấy ngực hắn có thêm một chưởng ấn đen kịt, giống như đang bị rửa ra, không ngừng bốc ra khói trắng. Ngực cũng hơi bị sụp xuống, e rằng đòn vừa rồi đã khiến hắn bị gãy vài chiếc xương sườn.

Lại “phụt” một tiếng, lần này mấy chiếc răng của Diệp Thanh Mã bị bắn ra theo động tác của hắn, bộ dạng vô cùng tơi tả.

- Đáng chết! đáng chết! đáng chết! ngươi thật đáng chết!

- Diệp thiếu gia, ngươi không sợ gió lớn cắt lưỡi sao?

Lý Dật lắc đầu, ngữ điệu châm chọc vô cùng:

- Ta nghĩ, với thực lực Đấu sư của ngươi, nếu ngưng kết ra Sa y Đấu khí, cho dù ta muốn đả thương ngươi cũng phải phí phần nào sức lực chứ? Nhưng ngươi quá gấp gáp rồi, gấp gáp đến nổi không kịp ngưng kết ra sa y đấu khí. Điều này, rỏ ràng là đang nhường ta sao? Thực ra… Tuy một mình ta người ít, đánh ba người các ngươi, nhưng Diệp thiếu gia cũng không cần khách khí như vậy a!? hay là nói, người của Diệp thiếu gia các ngươi, trước nay đều có nho nhã lễ độ như vậy, đến lúc liều mạng rồi, vẫn không muốn chiếm lợi thế với người khác?

Giọng điệu mỉa mai của Lý Dật khiến sắc mặt của Diệp Thanh Mã tái nhợt, sau một hồi lâu, cơ hồ hắn mở chầm chậm bước tới, đè nén nói:

- Lý Dật, ta thừa nhận đã xem thường ngươi. Nhưng ngươi cũng không cần huênh hoang như vậy. vừa rồi hành động của chúng ta lớn như vậy, người của Long Gia rất nhanh phát hiện đã có chuyện. Đến lúc đó, cho dù ngươi mọc cánh cũng không bay ra nổi.

- Ha, ha … nếu có ý nghĩ này, Diệp thiếu gia ngươi e rằng phải thất vọng rồi… Vừa rồi, trước khi xuống, ta đã dùng đấu khí bao trọn cả tiểu lầu này lại. Trừ phi Long Gia có cường giả cấp Đấu Vương, bằng không, cho dù có người phát hiện ra điều gì, lẽ nào lại vào đây được sao? Mà nếu như Long Gia có cường giả cấp Đấu Vương, hắn dám vào đây sao?

Nhàn nhạt nhìn Diệp Thanh Mã, bàn tay phải sạch sẽ của Lý Dật khẻ giơ lên, giữa chỉ chưởng, đấu khí Huyết hồng sắc không ngừng thay đổi hình dạng, cơ hồ đang thể hiện sự ngang tàng của chủ nhân nó.

Diệp Thanh Mã biến sắc mặt, sau chốc lát, hắn nghiến răng nói:

- Lý Dật, nếu ngươi cho rằng không có người khác giúp đỡ, thì ta cũng hết cách với ngươi. Ngươi đừng bao giờ quên rằng, ba người bên ta dù gì cũng là Đấu sư, còn ngươi, cũng chỉ là một Đấu giả nhỏ nhoi mà thôi.

- Thế nhưng ba đấu sư lại chạy trân trối trước mặt một Đấu giả nhỏ nhoi như ta, các ngươi không cảm thấy mất mặt sao?

Lời này, lại khiến sắc mặt của Diệp Thanh Mã tái xanh lại, cơ hồ hắn đã cắn nát cả môi mình, rít lên:

- Động thủ, giết chết hắn!

Vù!

Ba luồng đấu khí cơ hồ đồng thời tràn ra từ trên ba người họ, sau đó đấu khí nhanh chóng kết lại, hình thành một chiếc sa y bên ngoài cơ thể họ.

Hai người thân ảnh mơ hồ đó, lúc này đã nhìn rỏ được khuôn mặt. Người bên trái là một nam tử trung niên trên dưới bốn mươi tuổi, sa y đấu khí trên người hắn vô cùng tinh xảo, giống như một chiếc áo hỏa hồng sắc che phủ cả người hắn. Còn người bên phải lại là một nữ nhân hơn ba mươi, sa y đấu khí trên người nàng ta giống như một chiếc váy, không ngừng phiêu dật. Sau lưng nàng, sa y đấu khí giống như mọc ra một đôi cánh, không ngừng phất phơ trong gió.

Hiển nhiên, trong hai người, nam nhân tu luyện Đấu khí Hỏa thuộc tính, còn người nữ nhân lại tu luyện Đấu khí Phong thuộc tính.

Còn về Diệp Thanh Mã, sa y đấu khí trên người hắn lại có vài phần mơ hồ, chỉ có thể nhìn ra bộ dạng của sa y. Nhưng Sa y đấu khí của hắn lại là màu trắng, phát ra tia sáng kì dị.

Chỉ nhìn từ điểm này,cấp bậc của Diệp Thanh Mã tuy không thể so bì với hai người bên cạnh, nhưng hiển nhiên, công pháp đấu khí của hắn cũng có chỗ độc đáo.

- Bộp bộp bộp ~~~

Lý Dật bất giác vổ tay vài cái, hắn rút trong lòng ra cả nữa ngày trời, cuối cùng cũng rút ra được một đồng tệ ném ra, nhàn nhạt nói:

- Trò kịch hề này, đúng thật là hay ho. Diệp thiếu gia có thể chơi cả hai tay, lát nữa bản thiếu gia còn có giải thưởng, nói không chừng sẽ cho ngươi một kim tệ đấy!

- Ngươi hổn đản! Ngươi đáng chết!

Vút ~~~

Ba đạo thân ảnh màu sắc khác nhau giống như thiểm điện đồng thời bổ tới Lý Dật. Đấu khí trên người họ không ngừng trào động, hiển nhiên từng người đã ấp ủ chiêu Đấu kỹ kinh người.

- Chẳng qua chỉ là ba đấu sư mà thôi!

Lý Dật chợt chầm chậm thỏ dài, sau đó người hắn khẻ bay về sau, tay phải đã khẽ khàng tát xuống.

- Bốp ~ Bốp ~ Bốp ~

Ba cái tát đánh xuống, hai vị đấu sư đỉnh phong không kịp kêu lên tiếng nào đã bị đánh văng sang một bên, thổ ra một bún máu tươi, đấu khí trên người vở vụn.

Diệp Thanh Mã bị ăn tát văng lên cao, nhưng đấu khí của hắn lại vẩn kiên cố như vậy, không hề bị nứt lìa. Nhưng Lý Dật lại nhàn nhạt đá ra một cước, đánh thẳng vào hạ thể của hắn.

Đinh~~. Một tiếng, sa y đấu khí của Diệp Thanh Mã giống như thủy tinh bị vở vụn, thân hình của hắn lộn vài vòng trên không trung rồi đập mạnh vào góc tường. nhưng hắn lại chưa ngất đi, chỉ không ngừng dãy dụa bò dậy.

- Không tồi à….

Lý Dật nhàn nhạt nói:

- Cường giả Đấu sư đỉnh phong mà không chịu nổi một chiêu của ta, Diệp thiếu gia lại đã tiếp được ba chiêu rồi. chỉ nhìn vào điểm này, ngươi đã mạnh hơn hai tên phế vật kia vài phần. Quả nhiên không hổ là thiên tài, thứ phế vật như ta, đúng là có vài phần ngưỡng mộ a!

- Ngươi…. Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi muốn gì? Tiền? Công Pháp? Đấu Kỹ? ngươi muốn gì ta đều cho ngươi! Chỉ cần ngươi tha cho ta!

Nhìn thấy Lý Dật chầm chậm bước tới, một chút tự tôn trong lòng Diệp Thanh Mã cuối cùng đã sụp đổ. Sự uy hiếp của cái chết, khiến một kẻ tâm cao khí ngạo như hắn, không thể không nói ra những lời cầu xin này.

- Ta muốn làm gì? Yên tâm đi, ngươi không phải nữ nhân, ta sẽ không làm gì ngươi…

Lý Dật nhàn nhạt nói:

- Có điều, ngươi muốn giết ta, tại sao ta lại phải tha cho ngươi chứ? Hôm nay, lúc ở Thiên Hương Lầu, không phải ngươi rất huênh hoang sao… sao lúc này lại biến thành bộ dạng này…

Diệp Thanh Mã nuốt nước bọt, khó nhọc run rẩy nói:

- Phải … là Diệp mổ có mắt không tròng…mong Lý thiếu gia… giơ…giơ cao đánh khẽ…tha… tha cho ta đi.

- Ngươi nói cái gì? Sao ta nghe không rỏ?

Lý Dật ngoáy ngoáy lổ tai, lộ ra vẽ mặt như cười như không.

- Lý … Lý thiếu gia… Cầu xin ngươi, tha cho ta đi!

Diệp Thanh Mã hít vào một hơi, giọng nói đã to hơn một chút.

Lý Dật hài lòng gật đầu, hắn chậm rãi ngồi xỏm xuống, vổ tay nói:

- Muốn ta tha cho ngươi cũng được, nhưng ta có thể có lợi ích gì? Cái mạng của Diệp thiếu gia ngươi đáng giá bao nhiêu, cứ nói ra một cái giá đi… Chỉ cần ngươi nói gì, vậy thì tất cả đều dể nói. Dù gì, thiếu gia ta cũng là người tốt, bản thiếu gia không thích giết người một chút nào…

Ánh mắt của Diệp Thanh Mã khẽ vụt lên một tia hy vọng, hắn khó nhọc giơ tay, rút ra một chiếc tinh tạp trong Dung giới, đưa tới trước mặt của Lý Dật, run rẩy nói:

- Đây … đây là hai mươi vạn kim tệ… hy vọng … hy vọng…

- Đầu của ngươi chỉ đáng giá chút tiền thế này thôi sao?

Lý Dật nhàn nhạt nói.

- Không …. Không….

Diệp Thanh Mã vội lắc đầu, hắn lại rút ra một thứ, vội nói:

- Đây…đây là… Danh Bài của Diệp gia. Dùng cái này, có thể lấy ra không nhiều hơn một trăm vạn phí dụng ở bất cứ nơi nào có tên của Diệp Gia.

- Xem ra đúng là thứ tốt a!

Lý Dật gật đầu:

- Còn nữa không?

Vẽ mặt của Lý Dật khiến Diệp Thanh Mã run rẩy, ánh mắt hiện ra tia hận thù, nhưng hắn vẩn nghiến răng, lấy một quyển trục trong Dung giới ra, cắn răng nói:

- Đây…đây là Công Pháp bí truyền của Diệp gia ta, Vạn Mộc Quyết…hy vọng… hy vọng…

- Xem ra thứ đồ tốt trên người Diệp Thiếu gia đúng là không ít nhỉ?

Lý Dật thở dài, trong ánh mắt hiện ra tia châm chọc:

- Ta cũng đúng là đồ ngốc a…Chỉ cần giết ngươi, thứ trong Dung giới của ngươi, không phải đều là của ta rồi sao?

- Ngươi, ngươi không thể giết ta! Nếu ngươi giết ta! Diệp gia ở Đế Đô, Bắc Đấu Tông … Đều sẽ không tha cho ngươi đâu.

Diệp Thanh Mã chợt ré lên, vẽ mặt tái nhợt dị thường.

- Diệp Gia Đế Đô? Bắc Đấu Tông?

Lý Dật khẻ cười:

- Đó là gì?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất