Lâm Ngật Nhiên tiếc nuối lắc đầu nói:
- Thế hệ càng về sau, quản lý của gia tộc đối với phế dược phòng ngày càng sơ sẩy, các ngươi thực sự cho rằng phế dược phòng chính là rác rưỏi?
Lâm Vũ Tuyền và Lâm Vũ Nhàn đối mặt nhìn nhau, hiển nhiên trong lí giải của các nàng. phế dược phòng không có tác dụng đặc biệt, chỉ đơn giản là nơi phong tồn dược phẩm vứt đi.
Lâm Ngật Nhiên thở dài nói:
- Tác dụng chân chính của phế dược phòng là để niêm phong tồn trữ thượng phẩm độc nguyên đan, một đời hoàng kim của dược sư Lâm gia hơn năm trăm năm trước khi luyện đan dược cũng có sản phẩm thất bại nhất định, nhưng đó cũng là tác phẩm kinh thế hãi tục, bản thân nó vẫn có chút tác dụng, nhưng bởi vì những nguyên đan này quá mức bá đạo, trong quá trình luyện chế xuất hiện sai xót mà biến thành có kịch độc, bởi vậy không thể trực tiếp phục dụng, cho dù là trưng bày cũng có hại nhất định, nhưng lão tổ tông vẫn tin tưởng thế hệ sau này của Lâm gia sẽ có người loại bỏ được độc tố trong đó, bảo lưu được bộ phận nguyên đan hữu dụng, có thể cung cấp cho ngươi tu luyện sử dụng, thế nên đã đặc biệt xây dựng nên phế dược phòng, đem những phế dược này tạm thời niêm phong tồn trữ trong kho.
Lâm Vũ Tuyền nghi hoặc nói:
- Thế nhưng những đan dược này cũng không có tác dụng gì đặc biệt a, bất quá chỉ là một tí phế dược không tốt mà thôi,, cho dù là loại bỏ được độc tố cũng chỉ tạo ra được thuốc bổ không quan trọng lắm.
Lâm Ngật Nhiên nhìn thoáng qua huyền tôn, trách cứ nhiều cũng là bất đắc dĩ, dù sao thời đại cách quá xa, có một số việc không phải một đời người có lý giải thích rõ ràng được, lại nói tiếp:
- Phế dược phòng chia làm ba bộ phận, lớn nhất chính là sơ cấp phế dược phòng, nó đại khái chiếm chín phần không gian, thứ hai là trung cấp phế dược phòng, cũng có vài gian phòng, mà cao cấp phế dược phòng chỉ có một gian, bị kết trận phòng hộ phong kín, kỳ thực một hai trăm năm qua Lâm gia đã không có người vào được bên trong, độc nguyên khí trong căn phong này đủ để đem người có tu vi không cao giết chết.
Lâm Vũ Nhàn có chút sốt ruột:
- Lão tổ tông, người nói những cái này làm gì? Có quan hệ gì với việc trục xuất sư phụ ca ca?
Lâm Ngật Nhiên đối với huyền tôn Lâm Vũ Nhàn có tính cách nôn nóng này lại rất thương yêu, nhiều lần bị ngôn từ không lễ phép mạo phạm nhưng không hề tức giận:
- Có quan hệ, vị sư phụ ca ca này của ngươi cực kì bản lãnh, khi hắn trông coi phế dược phòng tất cả mọi việc không thay đổi gì nhiều, thế nhưng khi hắn rời đi, lập tức đem những thứ tốt nơi này quét bằng sạch, thậm chí độc nguyên lực tràn ngập nhiều năm cũng bị hút sạch bong.
- Có chuyện như vậy?
Con mắt của Lâm Vũ Tuyền trợn to, có chút không tin tưởng, nàng vẫn cho rằng biến hoá của phế dược phòng gần đây là hiện tượng tự nhiên mà thôi.
- Còn xa xa không chỉ những cái này, hắn ta chính là một Hồn Dương thể mà nghìn năm khó có một người, khả năng hấp thu thiên địa nguyên khí có thể nói cực thấp, quá trình tu luyện so với người bình thường còn khó hơn trăm ngàn lần, hơn nữa thiên phú kém cỏi, trong cơ thể khó khăn lắm cũng chỉ có hai loại nguyên môi, thậm chí là hai nguyên môi rất thiên lệch như quang nguyên môi và ám nguyên môi, tất cả các yếu tố này tập trung vào một chỗ, người này chỉ có thể làm một phế vật suốt đời.
Lâm Ngật Nhiên rất đáng tiếc giải thích.
Lâm Vũ Nhàn quyệt miệng nói:
- Không đúng nha, sư phụ ca ca hiện nay rất lợi hại, ngay cả nhân vật lợi hại như Cuồng Sư đạo nhân cũng có thể đánh một trận, nếu không phải lão tổ trở về, trong Tân La thành hiện nay sợ là không có người địch lại được.
Đọc Truyện Online Tại http://truyen360.comLâm Ngật Nhiên bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ là nụ cười có chút miễn cưỡng:
- Vấn đề chính là ở chỗ này, theo lý thuyết cơ thể kém như vậy thì không thể có tu vi như hiện nay được, nhưng trong vòng ba năm ngắn ngủi lại tu luyện được đến sĩ giai, trên người lại toả ra một loại khí tức rất quái dị, còn có một tia độc khí, đoán rằng hắn tu luỵên một môn ma công nào đó, bằng không tuyệt đối không thể có tu vi như hiện giờ. Ngày giết mấy kẻ đến từ Vân Tiêu Điện ta cảm giác được phía sau núi có lưu lại một cỗ khí tức rất kì quái, ngay cả ta cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua, làm cho ta cảm thấy có chút bất an, chắc chắn đó là do kẻ truyền ma công cho hắn lưu lại, tuy rằng cỗ khí tức đó rất nhạt nhưng vẫn phải đề phòng.
Hai tỷ muội lâm vào trầm mặc, trước đó các nàng không hề nghĩ đến việc mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy.
Lâm Ngật Nhiên tiếp tục nói:
- Cái gì cũng có thể dính vào nhưng duy nhất ma môn là không thể dính dáng đến. Một nghìn năm trước ma đạo bị đuổi ra khỏi Hiên viên quốc, nhưng cuối cùng vẫn chưa tuyệt tích, tại đại thảo nguyên phía tây bắc vẫn tồn tại tung tích ma môn. Trải qua một thời gian dài như vậy sợ là bọn chúng đã nghỉ ngơi và tích súc lực lượng đầy đủ. Với cương vị là một tộc nhân Lâm gia duy nhất còn sống của bốn đời trước, vô luận là ta suy đoán sai cũng không thể mạo hiểm, quyết không thể để Lâm gia trở thành hòn đá đạp chân cho người khác. Hơn nữa ăn cắp bí phương tổ truyền chính là tội chết, ta không ra tay giết hắn, cũng không thu hồi lại dược phẩm hắn lấy đi, lại ban cho hắn một cơ hội gia nhập võ tông đại phái tu thân dưỡng tính đã là cực kì khai ân, coi như là hồi báo sự cống hiến của hắn trong thời gian qua. Hiện tại gia tộc đã suy tàn, những dược phẩm này không biết đến bao giờ mới có thể hiện thế, hắn cầm đi cũng không sao. Chỉ hy vọng hắn tự giải quyết cho tốt, không nên đi lạc đường, hai tiểu tử các ngươi còn trách ta trục xuất hắn nữa hay không?
Hai tỷ muội Lâm gia yên lặng không nói, hai bên do dự khó lựa chọn, lời nói của lão tổ tông có lẽ có chút khoa trương, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại thì xác thực những biến hoá trong ba năm gần đây của Lâm Khiếu Đường thật cổ quái. Nếu nói không có bí mật gì đó bên trong thì thực sự không thể nào giải thích được. Chỉ dựa vào chút võ học của Lâm gia tuyệt đối không thể làm cho người có thể chất như vậy biến hoá to lớn đến thế. Lần đầu tiên lợi ích gia tộc và cảm tình cá nhân trong lòng hai tỷ muội mẫu thuẫn kịch kiệt...
Tin tức Lâm Khiếu Đường sẽ li khai gia tộc được truyền ra rất nhanh, mọi người trong tộc kinh ngạc vô cùng, có vài người thậm chí không thể tiếp thu, nhưng đây là quyết định của Lâm lão tổ. Không có người nào dám đưa ra kháng nghị.
- Ngươi thực sự phải đi?
Đứng cạnh sườn một vách núi, Lâm Bình lãnh đạm hỏi.
- Chỉ có thể đi, khi có thời gian rảnh ta sẽ trở lại thăm mọi người.
Lâm Khiếu Đường cười nói.
Lâm Bĩnh khịt khịt mũi:
- Ai muốn ngươi về thăm, đi thì đinhanh nhanh một chút, đỡ phải đau đầu.
Lâm Khiếu Đường hai tay ôm đầu thoải mái năm xuống nói:
- Chỉ sợ khi ta trở về ngươi đã phải xuống mồ rồi.
Lâm Bình đánh một quyền tới, Lâm Khiếu Đường khua tay một cái, hai người đối diện so lực với nhau, một lúc lâu, nhìn nhau cười, đồng thời thu tay lại.
Lâm Khiếu Đường nghiêm mặt nói:
- Ta để lại cho ngươi hai bản bí tịch, còn có một hoàn súc mệnh đan dược, hiện tại lão tổ đã trở về, Lâm gia tạm thời không cần một đấu sĩ như ngươi, cái cần thiết chính là tương lai, huynh đệ thực lòng khuyên ngươi một câu, đừng tu luyện loại tà môn vũ kĩ đó nữa, còn sống lâu hơn được vài chục năm, ai, ngươi đừng ngắt lời, ta nói nhiều như vậy ngươi có nghe hay không?
Lâm Bình lắc đầu cười, vỗ vỗ nói:
- Ta sẽ không chiếm dụng thời gian quý giá của ngươi, bọn Tiểu Lan còn muốn tâm sự với ngươi, chúc ngươi thuận buồn xuôi gió, đến lúc đó ta sẽ không đến tiễn ngươi, đỡ phải phiền lòng, lúc nào trở về, chúng ta sẽ tổ chức uống một trận đã đời.
- Nhanh nhanh đi ước hội với tiểu tình nhân của ngươi đi!
Lâm Khiếu Đưòng vui vẻ hớn hở nói, Lâm Bĩnh xoay người làm một động tác khinh bỉ rồi bước đi.
Lâm Bình vừa mới đi khỏi không lâu, Tiểu Lan và A Mãnh từ trong rừng cây chạy tới, Tiểu Lan cũng không để ý có A Mãnh ở bên, lập tức nhào vào lòng Lâm Khiếu Đường khóc rống lên:
- Ô ô ô... , lão đại, ta không cho ngươi đi, ngươi đi rồi Tiểu Lan làm sao bây giờ? Tiểu Lan sẽ bị người ta khi dễ, lại giống như trước đây vậy.
Lâm Khiếu Đường sủng ái vuốt ve đầu của thiếu nữ, mái tóc dài nhu thuận cảm giác vô cùng sảng khoái:
- Tiểu Lan ngoan, không nên giữ tình tình hài tử đùa giõn nữa, lão đại cũng không phải không trở lại, huống hồ Tiểu Lan hiện giờ đã có nhà rồi, có nhiều người quan tâm ngươi như vậy, làm sao có người khi dễ ngươi được chứ, lão đại để lại cho ngươi một ít tăng nguyên đan, phụ trợ ngươi tu luyện, chỉ cần tu luyện chăm chỉ, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu, người khác muốn khi dễ ngươi cũng không được, A Mãnh ngươi nói có đúng hay không?
A Mãnh thực thà nói:
- Nếu ai dám khi dễ Tiểu Lan muội tử, ta một quyền đánh hắn răng rơi đầy đất.
- Ô ô ô... , không giống mà, trước kia Tiểu Lan sắp chết đói đầu đường chỉ có lão đại thấy Tiểu Lan, còn những người khác đều không thấy, cảm giác mà lão đại cho Tiểu Lan bất cứ ai cũng không cho được, Tiểu Lan không muốn lão đại đi.
Tiểu Lan như một hài tử bất lực khóc lóc cầu xin.
- Ngươi muốn lão đại vui vẻ tiêu sái ra đi hay là một lão đại tràn đầy phiền muộn ra đi? Ngươi cũng đã lớn rồi, đừng khóc nữa!
Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên nghiêm túc nói.
Chiêu này rất có hiệu quả, Tiểu Lan nhất thời ngừng khóc, đứng thẳng thân thể, hai tay nhỏ bé dùng sức xoa xoa khoé mắt, nỗ lực khống chế cả xúc của chính mình, chỉ là đôi mắt to sưng đỏ tràn ngập uỷ khuất và không cam lòng.
Trong nhất thời bầu không khí vô cùng yên lặng, A Mãnh đánh vỡ sự tràm lặng:
- Lão đại cứ yên tâm, ta nhất định sẽ nỗ lực tu luyện hơn nữa, trở nên mạnh mẽ hơn, hảo hảo bảo hộ Tiểu Lan muội tử.
Lâm Khiếu Đường cười cười, yên lặng ôm lấy A Mãnh, vỗ vỗ tấm lưng to lớn. Hài tử này có một ưu điểm đó là thực trầm...
Mặt trời chiều lặn xuống phía tây, bên cạnh vách núi xa xa, ba vị cô nhi từ nhỏ đã sống bên nhau sóng vai ngồi bên nhau, nhìn mặt trời đỏ thẫm đang chậm rãi tiến về phía sau núi, tất cả đều im lặng không nói gì...
Một gốc cây đại thụ rất xa có một nữ tử mặc áo tím đang đứng, đôi mỗi khẽ mím, ánh mắt phức tạp nhìn về phía vách núi, không biết đang suy ghĩ cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ về không đành lòng, còn có một tia cảm kích không rõ ràng.
Ba ngày sau, trên con đường lớn tại ngoại ô cách Tân La thành năm mươi dặm, hai con ngựa cường tráng phi như bay, phía sau tạo nên một dải bụi mù cuồn cuộn, trên lưng hai thớt ngựa phân biệt là một nam và một nữ.
Nam thì mặc một bộ quần áo xanh nhạt, hình dáng tuấn lãng dưới ánh dương quang, nhìn qua có vẻ còn trẻ hết sức lông bông nhưng lại không thiếu đi sự trầm ổn, chỉ là đôi con ngươi im lặng mơ hồ lộ ra nét tang thương không phù hợp với tuổi tác, nữ thì mặc một thân quần áo nhẹ nhàng màu lam gợi cảm mê người, một vưu vật tinh xảo tuyệt vời, thần sắc mệt mỏi nhưng vẫn hiện lên nét xing đẹp vô cùng quyễn rũ, bọn họ chính là Lâm Khiếu Đường và Tô Thiến Thiến vừa mới ly khai Lâm gia nửa canh giờ trước.
Rốt cuộc cũng ra khỏi địa giới Tân La thành, mới xuất phát vốn không lâu lắm nhưng cũng khô khan chán nản, hai người tìm một chỗ mát mẻ nghỉ chân một lúc.
- Sau này ngươi có tính toán gì không?
Tô Thiến Thiến nhịn không được hỏi, từ lúc xuất phát hai người đã không nói với nhau câu nào, chỉ một mực vùi đầu chạy đi, vội vội vàng vàng có vẻ nặng nề không có mục tiêu.
- Tiếp tục tu luyện!
Lâm Khiếu Đường thản nhiên trả lời, trong lời nói vô vị chứa định sự quyết tâm với một mục tiêu được xác định vô cùng rõ ràng.
Tô Thiến Thiến nghi hoặc hỏi:
- Đơn giản như vậy thôi sao? Lẽ nào ngươi định tuỳ tiện tìm một chốn hoang sơn dã lĩnh nào đó bắt đầu thời gian tu luyện sinh hoạt khô khan.
Lấy ra túi nước uống một ngụm, Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói:
- Ngươi nghĩ ta là dã nhân?
"Phốc xích!"
Tô Thiến Thiến vui vẻ cười to thành tiếng, sau đó mới đứng đắn quan sát kỹ Lâm Khiếu Đường, thận trọng nhận xét:
- Không giống!
- Chính là như vậy a! Một thiếu niên anh tuấn tiêu sái, tuổi còn trẻ, tương lai đầy hứa hẹn như thế nào lại chọn cuộc sống sinh hoạt và tu luyện buồn chán đó chứ, tu luyện sinh hoạt không phải dã nhân sinh hoạt, mọi việc đều nên thay đổi cho mới mẻ.
Lâm Khiếu Đường dùng một loại ngữ khí giáo dục nói.