- Linh nhi!
Mọi người hầu như đồng thời bật thốt lên cái tên, sắc mặt mỗi người đều hiện lên nét vui mừng.
- Linh nhi ngươi đã đi đâu? Để chúng ta phải đi tìm thật cực khổ!
Thanh niên mặt dài thở ra một hơi, rồi lại hơi trách cứ nói.
Yến Linh le lưỡi nói:
- Đi mua thảo dược, kết quả là quên mất thời gian.
Mọi người hỏi han dồn dập hồi lâu mới chú ý tới một thanh niên xa lạ đứng trước cửa, tu vi cũng đạt sĩ giai trung kì tiêu chuẩn, ở đây chỉ có trung niên nam tủ và thanh niên mặc áo màu tím có thể so sánh.
Yến Linh đem hành trình ban ngày nói ra trong đó một nửa là thật một nửa là bịa đặt, lại giới thiệu Lâm Khiếu Đường với mọi người.
Lâm Khiếu Đường ngược lại có chút kỳ quái, những người tụ tập nơi này tại sao lại quan tâm tới một tiểu cô nương đến vậy, nếu như nói là yêu quý vô cùng, Lâm Khiếu Đường tuyệt đối sẽ không tin.
Bởi vì tu vi của Lâm Khiếu Đường không thấp, nhiều hơn một đồng minh như vậy, hiển nhiên không ai cự tuyệt, tất cả mọi người đều hướng tới Lâm Khiếu Đường hỏi han bắt chuyện.
Thanh niên áo tím gọi là Trúc Trần, đây là người mạnh nhất trong tám người, có tu vi 8 tinh võ sĩ, đứng thứ hai là trung niên nam tử tên gọi Tống Chung, tu vi 7 tinh võ sĩ.
Thanh niên mặt dài tên gọi là Mã Thiên Không, cũng đã có tu vi 6 tinh võ sĩ, còn đôi phu thê kia, nam tên gọi u Dương Cực, nữ thì mọi người đều gọi u Dương phu nhân, phu thê hai người có tu vi tương đương nhau đều có 5 tinh võ sĩ tiêu chuẩn, Hoàng Lộ là người có tu vi thấp nhất trong đám người, mới chỉ có 3 tinh võ sĩ tiêu chuẩn.
Về phần Yên Linh vừa mới tiến nhập sĩ giai, bất quá lấy tuổi của nàng mà nói thì đã là cực kì kinh khủng, Lâm Khiếu Đưòng không rõ vì sao, theo lí thuyết với tiềm chất của nha đầu này, coi như là ở các đại tông phái cũng thuộc vào hàng trọng điểm bồi dưỡng, như thế nào lại dẫn đến kết quả thất thế không có chỗ dựa như thế này.
- Lâm huynh cũng đến tham gia võ đạo đại hội hay sao?
Trúc Trần hiếu kỳ hỏi.
Lâm Khiếu Đường cười nói:
- Chỉ là đến xem mà thôi, tạm thời chưa muốn liều cái mạng nhỏ.
Tống Chung vừa nghe được những lời này, tràn đầy đồng cảm nói:
- Không có thực lực giả sư giai thì không nên đơn độc tham gia vẫn hơn. Hàng năm trên lôi đài của võ đạo đại hội đều có hơn ngàn người tử thương. Thực lực biến thái mà không hề nghe tiếng, cũng không biết những cao nhân này xuất hiện từ đâu nhưng hoặc thực lực vô cùng kinh khủng, hoặc là có vũ khí trang bị hay pháp bảo nào đó vô cùng lợi hại. Nói chung đạo cao một thước ma cao một trượng. Người thường nếu mù quáng tin tưởng đều chết rất thảm. Đây là lần thứ tư ta tham gia võ đạo đại hội, ba lần trước ta không hề lên đài lấy một lần. Lúc này đây nói cái gì cũng phải liều mạng và liều mạng.
Lâm Khiếu Đường đại khái cũng biết những người này chuẩn bị tập thể tham gia nhiều người quyết đấu. Tính an toàn tương đối cao hơn một chút. Hình như Yến Linh trong đám người đảm nhận một vai trò rất đặc thù. Tiểu nha đầu này xác thực có chút bản lãnh. Thảo nào khi nàng thất tung thì mấy người lại lo lắng như vậy.
Bất quá Lâm Khiếu Đường cũng không muốn quản những chuyện đó. Việc cấp bách bây giờ là tìm được nơi có Phượng Vĩ thảo. Ung dung thản nhiên nói:
- Trúc huynh, ngươi có biết nơi giao dịch của Thanh Phong trấn ở đâu, liệu Hoa U có thiết lập địa điểm giao dịch ở nơi này hay không?
Trúc Trần suy nghĩ một chút rồi nói:
- Theo tại hạ được biết, hiện tại Hoa U không tham gia vào nơi thuộc phạm vi võ đạo đại hội. Bất quá hành tung của Hoa U phiêu hốt bất định, không mấy ai biết họ có tổ chức giao dịch trong bóng tói hay không. Thế nào? Lâm huynh muốn mua vật phẩm quý trọng?
Lâm Khiếu Đường nhướng mày. Hoa U có phải thiếu sáng suốt hay không? Một cơ hội khó có được như võ đạo đại hội, sao lại không đến kiếm chút lợi nhuận. Trong lúc tập trung suy nghĩ mà quên trả lời câu hỏi của Trúc Trần.
Trúc Trần một trận xấu hổ, bất quá mọi người cũng không để ý nhiều lắm, vấn đề này mang tính cá nhân, đối với người mới quen biết nhau mà nói, xác thực có chút đường đột.
Mã Trường Không chen vào nói:
- Lâm huynh thử đến phía bắc trấn xem, lúc sáng sớm ta từng đi qua đó, nhìn thấy một nhà nghỉ bình dân bị mọi người bao vây, thông thường loại tình huống này đều là cần mượn dùng toàn bộ nhà nghỉ bình dân làm địa bàn hoạt động, có thể là dùng làm nơi giao dịch chăng.
- Tạ ơn Mã huynh chỉ điểm, tại hạ cũng thử đến xem, các vị xin cáo từ trước, bảy ngày sau khi các bị dự thí, tiểu đệ chắc chắn sẽ đến trợ uy.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comLâm Khiếu Đường chắp tay nói, câu nói cuối cùng này chính là theo như lời Yến Linh.
Nói xong lắc mình một cái biến mất tại chỗ, không nhìn thấy hình bóng, hắn đã dùng tới thân pháp.
Đám người đối mặt nhìn nhau, ngay cả người có tu vi thâm hậu nhất là Trúc Trần cũng không nhìn thấy rõ thân pháp Lâm Khiếu Đường.
Bẩy ngày sau đại hội sẽ bắt đầu, trong đó chỉ kéo dài ba ngày, qua ba ngày, đại hội sẽ kết thúc, đến lúc đó tất cả mọi người chỉ trong một đêm sẽ nhanh chóng đi hết, đối với tu luyện giả mà nói, gấp rút lên đường là một chuyện cực kỳ thoải mái và quen thuộc, không giống như người bình thường nhất định phải đợi ban ngày mới có thể thuận lợi ra đi, về phần nghỉ ngơi thì có thể bỏ qua một vài ngày, trong mắt của tu luyện thì ngủ chỉ là một loại trong các cách tu luyện mà thôi.
Lâm Khiếu Đường biết thời gian của mình không có nhiều lắm, dưới chân chạy như bay, chỉ trong thời ngắn đã tới phía bắc trấn, theo như lời của Mã Trường Không thì nhà nghỉ đó cực kì dễ thấy, cạnh cửa cũng viết hai chữ.
Ngẫu nhiên có một hai người ra vào, tựa hồ không giống như một nơi giao dịch.
Còn chưa vào cửa, một gã tiểu tử giống như tiểu nhị chạy đến, giả bộ nhiệt tình ngoài cười mà trong không cười hô lên:
- Vị công tử này, nơi này đã được người bao hết, nếu như công tử muốn ở trọ, nơi này đã không còn phòng nữa, nếu như muốn đến mua vật phẩm gì đó, thỉnh đưa ra giấy chứng nhận hội viên.
- Giấy chúng nhận?
Lâm Khiếu Đường kỳ quái.
Tiểu nhị vừa nghe lời này, nhãn thần lập tức thay đổi, thấy thiếu niên trước mắt ăn mặc cực kì bình thường, không có gì đặc biệt, thậm chí so với tu luyện giả còn kém hơn một chút, hiếu kỳ nói:
- Không có chứng minh hội viên cũng có thể vào được nhưng phải giao ra một trăm nguyên thạch làm phí vào cửa.
Lâm Khiếu Đường còn chưa hỏi rõ ràng, trong quầy hàng lại có một vịtrung niên nhân gầy nhỏ mặc trang phục trưởng quỹ đi ra, một đôi mắt khí thế nhìn lướt qua, nói:
- Nhị tử, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, lần này bao trọn tửu lâu chúng ta là một đại quý nhân, những tiểu tử như thế này trực tiếp đá ra bên ngoài là được.
Nhị Tử bắt đầu nói:
- Chưởng quỹ, Thanh Phong trấn hiện tại có rất nhiều tu luyện giả, vạn nhất đụng phải một nhân vật phi thường, sợ là sẽ bị đánh chết đó.
Đôi mắt của trưởng quỹ trừng lên nói:
- Hắn có dũng khí, quý nhân bao trọn tửu lâu của chúng ta ngay cả bát đại môn phái cũng không dám đơn giản trêu chọc, người ta đã nói, trong thời gian hắn bao tửu điếm, nếu có ai dám lộn xộn trong này, hắn sẽ đứng ra xử lý.
Lâm Khiếu Đường chú ý tới phía trong nội đường có hai gã đại hán mặt không biểu tình đang đứng, cũng đứng canh gác mà không hề nhúc nhích một chút, giống như hai pho tượng, nhưng thực tế có chút vị đạo ông Hanh ông Cáp(1).
- Xin hỏi, ở đây bị người nào bao trọn?
Trong lòng Lâm Khiếu Đường nghĩ hai người dân bình thường này thật tức cười, nhưng ngoài miệng vẫn ôn hoà hỏi.
Chưởng quỹ liếc mắt nói:
- Nói ra hù chết ngươi. Được rồi, được rồi, tiểu tử ngươi đừng đứng chắn đường nữa, ở đây không phải địa phương mà một tiểu mao đầu ngươi có thể đến được, chờ thêm tám ngày, mười ngày hãy quay trở lại, đến lúc đó sẽ có phòng trọ cho ngươi.
Không nghĩ tới kết quả là công dã tràng, trong lòng Lâm Khiếu Đường cực kỳ thất vọng. Nếu thế này mà nói, muốn tìm được Phượng Vĩ thảo sợ là rất khó, chỉ có thể đi tới thành thị lớn hơn thử thời vận, cứ như vậy khẳng định không đủ thời gian.
Lâm Khiếu Đường vừa muốn xoay người rời đi, trên làu hai truyền đến một thanh âm vô cùng quen thuộc:
- Lâm tiên sinh, đã lâu không gặp!
Đối với loại giọng nói cực kỳ êm ái như thế này, Lâm Khiếu Đường luôn luôn nhớ kỹ. Không cần quay lại nhìn, đã kinh ngạc nói:
- Nạp Lan tiểu thư, nàng quả là không chỗ nào không thấy nàng!
Nạp Lan U mỉm cuời từ trên lầu đi xuống, một thân quần áo hoả hồng sắc bó sát người đem những đường cong mê người phô bày trọn vẹn, một thân trang phục này chính là chiêu bài của Nạp Lan U, đi tới gần Lâm Khiếu Đường hơi cúi mình thi lễ.
Lúc này lão chưởng quỹ và tên tiểu nhị với vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào tên tiểu tử nghèo kiết xác. Như thế nào cũng không nghĩ được quý nhân có thể bao trọn cả toà tửu lâu này lại hành lễ với hắn.
Nhất thời lão chưởng quỹ và tiểu nhị đều choáng váng, hiển nhiên tên tiểu tử thoạt nhìn có vẻ hủ lậu và nghèo kiết xác này lại là một người có lại lịch không hề đơn giản. Lúc này nếu chậm trễ sợ rằng hắn sẽ tức giận, vậy thì thảm rồi. Nếu như làm quý nhân tức giận, tiền thuê giảm xuống, vậy chẳng phải là phiền phức lớn, rất có khả năng bị ăn đòn, mấy ngày trước gã chưởng quỹ tận mắt nhìn thấy mấy tên tu luyện giả đến nháo sự bị đánh thành đầu heo, kết quả tài vật cũng không còn, đến rắm cũng không dám nhẹ phóng một cái, một đôi mắt vốn đầy khí thế dần dần trở nên khiếp đảm, bất an nhìn tên tiểu tử hủ lậu.
- Lâm tiên sinh cũng muốn tham gia Võ Đạo đại hội?
Nạp Lan U hiếu kỳ hỏi.
- Chỉ là đến xem náo nhiệt mà thôi, thuận tiện kiếm chút bảo bối.
Lâm Khiếu Đường mơ hồ nói.
Nạp Lan U cười mê người:
- Nói như vậy ngươi đặc biệt đến Hoa U?
Lâm Khiếu Đường khẽ gật đầu:
- Có thể nói như vậy, chỉ là không biết các ngươi có thứ mà ta muốn hay không!
- Hoàng kim tạp lần trước ta đưa, ngươi có mang theo hay không?
Trong mắt của Nạp Lan U loé lên tia hiếu kỳ.
Tay Lâm Khiếu Đường khẽ động, một cái tạp phiến mầu hoàng kim trống rỗng xuất hiện, đưa tới phái trước!
Khi thấy chiếc tạp phiến này, đôi mắt lão chưởng quỹ và tên tiểu nhị tức thì dựng thẳng lên, mấy ngày nay loại tạp phiến gì bọn họ cũng đã gặp qua, nhưng chưa từng thấy một cái tạp phiến màu hoang kim nào, hiển nhiên bọn họ có thể lý giải được đây là loại tạp phiến chỉ dành cho người đặc biệt có thân phận phi thường tôn quý.
Trong lúc hai người lo ngay ngáy, tên tiểu tử hủ lậu nghèo kiết đã bước đi theo vị quý nhân bước lên lầu, tựa hồ như đã sớm quên hai người họ.
Trên lầu hai là một gian phòng đẳng cấp rất cao, Nạp Lan U tự mình mang đến một ly trà đưa đến trước mặt Lâm Khiếu Đường, lơ đãng hỏi thăm:
- Lâm tiên sinh muốn tìm thứ gì?
- Phượng Vĩ thảo!
Lâm Khiếu Đường nhấc chén trà lên, trực tiếp nói.
- Phượng Vĩ thảo? Từ lúc nào Lâm tiên sinh lại nổi lên hứng thú đối với luyện dược vậy?
Trên khuôn mặt nhã lệ đến cực điểm của Nạp Lan U hiện lên nét kinh ngạc.
- Có hay không có?
- Có, chắc chắn là có, bất quá Lâm tiên sinh đã chuẩn bị cái giá như thế nào?
- Phải là Phượng Vĩ thảo nghìn năm mới được, nếu như thấp hơn ta không cần.
Lâm Khiếu Đường cũng không nóng lòng mặc cả.
Nạp Lan U hơi lộ ra một chút bối rối, suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
- Nếu như phải đủ nghìn năm tuổi, hiện tai trong tay ta không có, bất quá nếu giá cả Lâm tiên sinh đưa ra có lực hấp dẫn nhất định, tiểu nữ nguyện ý phái thủ hạ chạy suốt đêm, nhất định trước khi đại hội bắt đầu sẽ lấy được từ kho dự trữ trong phân bộ cho Lâm tiên sinh.
Lâm Khiếu Đường tự tin cười cười, lấy ra một quyển sách để lên bàn:
- Nạp Lan tiểu thư, ngươi xem bản vũ kỹ này có đủ để trao đổi hay không?
Nạp Lan U tiếp nhận quyển sách lật ra xem xét hồi lâu, nhất thời đứng bật dậy, khiếp sợ nhìn Lâm Khiếu Đường, muốn từ trong đôi mắt đen kịt của thiếu niên này tìm được cái gì đó, thế nhưng lại không có bất kỳ thu hoạch gì.
……………………………
(1) Ông Hanh, ông Cáp: Còn gọi là Hanh Cáp nhị tướng, có nơi gọi là ông Hầm ông Hừ. Ở những cửa chùa hay đặt tượng của hai ông, ở Việt Nam còn gọi là ông Thiện , ông Ác, hai ông còn được gọi là Dạ Xoa Thần.