Lâm Vũ Tuyền một thân trang phục nhẹ nhàng tiện lợi ẩn trong đám Lâm gia đệ tử, bởi vì ánh mắt mọi người đều đặt trên đài, cũng không chú ý tới tộc trưởng xuất hiện phía sau.
"Đủ rồi, đừng hồ đồ nữa, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn hắn tàn phế sao! Hắn đến một chút chân lực còn không có, vừa rồi ném hai viên đá cũng khiến hắn phải dưỡng thương vài ngày."
Lâm Vũ Nhàn trong lòng suy nghĩ, tỷ tỷ tuy là trách cứ, nhưng lại không có ý trách phạt, lần này đã là lần thứ hai bị tỷ tỷ nhắc nhở, có chút buồn bực,"Tỷ tỷ, tiểu tử này thực làm người ta tức giận, thường xuyên ngấm ngầm mắng chửi ta, mới vừa rồi ngươi cũng nghe thấy!"
Lâm Vũ Tuyền trừng mắt nói,"Nếu không phải ngươi gây chuyện trước, sao hắn lại mắng ngươi!"
Lâm Vũ Nhàn thấy tỷ tỷ tức giận, không hề giúp chính mình, trong lòng ủy khuất, nước mắt lưng tròng nói,"Ai bảo tiểu tử thúi kia nhìn lén ta tắm!"
Lâm Vũ Tuyền khe khẽ thở dài nói:
"Phụ thân mẫu thân đi mất sớm, không ai quản giáo ngươi, ta mỗi ngày đều sử lí sự vụ gia tộc bận rộn càng không quản tới ngươi, làm nha đầu ngươi hình thành tính cách ngang ngạnh xúc phạm, hắn dù có chỗ sai thì ngươi cũng đã đánh hắn nhiều như vậy, dù sao đều là Lâm gia đệ tử, đồng căn đồng nguyên, sau này không nên tìm chuyện gây hấn, nếu có lần sau, đừng trách tỷ tỷ dùng tộc quy trừng phạt ngươi, biết không!"
"Biết rồi, tỷ tỷ!" Lâm Vũ Nhàn thành thật cúi đầu nói, chỉ là đôi mắt nhìn xuống đất loé ra tia sáng không cam lòng, đem oán khí bị tỷ tỷ trách cứ tính lên đầu Lâm Khiếu Đường.
Trải qua hai canh giờ, thi kiểm tra rốt cuộc chấm dứt, cuối cùng Lâm Bình đạt được tư cách thay thế chiếc ghế trống của Lâm Uyển Nhi, sớm được tiến vào luyện dược đường, kết quả này đã ở trong dự tính.
Ngay khi Lâm gia đệ tử chuẩn bị giải tán, phụ trách kiểm tra Lâm Đức Vượng gọi mọi người lại.
"Hôm nay ngoài việc thi kiểm tra, Trưởng lão viện tạm thời quyết định sớm phân phối nhiệm vụ cho Lâm gia đệ tử. Đệ tử được phân phối chức vụ từ bây giờ sẽ không phải tham gia thi kiểm tra võ nguyên lực, chỉ cần có mặt nghe thông báo nhiệm vụ". Lâm Đức Vượng cứng nhắc nói.
Lúc này, Đại trưởng lão đã đứng trên lôi đài. Nhìn đám đệ tử trẻ tuổi dưới đài. Trên mặt lộ ra một tia vui mừng. Đời Lâm gia đệ tử này coi như cực mạnh trong vòng trăm năm trở lại đây. Nhưng khi tầm mắt nhìn đến đám người xếp sau. Vẻ vui mừng trên mặt chuyển biến thành một loại chán ghét không tên. Đạng người vô năng này thật sự là hao tâm tổn trí a. Đặc biệt....... Ai. Mấy năm nay làm măt mũi Lâm gia mất hết. Tân La thành cơ hồ không ai không biết phế vật vạn năm khó gặp của Lâm gia.
"Vì tiết kiệm tư nguyên gia tộc cùng thời gian. Hôm nay hai mươi sáu đệ tử ưu tiên được phân phối chức vụ trong gia tộc. Ngày mai bắt đầu tiến hành hai tháng làm quen với công việc. Sau đó trực tiếp tiếp nhận chức vụ. Ngay sau đây ta bắt đầu đọc tên phân phối. Đệ tử được đọc tên. Nhớ kĩ chức vụ của mình. Ta sẽ không lặp lại lần thứ hai. Ngoại tộc đệ tử Lâm Hải tiếp nhận chức vụ gia tướng. Phụ trách công tác hộ vệ phía sau Lâm phủ; nội tộc đệ tử Lâm Phong tiếp nhận chức vụ gia tướng., phụ trách bảo vệ vận chuyển thuốc......"
Một loạt tên được đọc lên. Dưới đài đám người Lâm gia đệ tử rất lạnh nhạt. Dù sao việc này đối với đại đa số người không có quan hệ gì. Lại nói đây là sớm phân phối chức vụ. Coi như trọng dụng bình thường. Thực tế là buông bỏ mơ mộng . Những người này tư chất cực kém. Tuổi lại không nhỏ. Nhỏ nhất cũng đã mười lăm tuổi. Lớn nhất mười bảy tuổi. Đã qua thời kì hoàng kim Trúc Cơ. Dù tu luyện như thế nào cũng sẽ không có sự đột phá. So với lãng phí thời gian không bằng sớm một chút cống hiến cho gia tộc. Ăn cơm gia tộc sớm muộn cũng phải làm việc này.
Lâm khiếu Đường ngay từ đầu đã chờ mong tên của mình xuất hiện. Khẳng định có hắn rồi. Nhưng khi Đại trưởng lão đọc đến cái tên số hai mươi bốn vẫn không xuất hiện ba chữ Lâm Khiếu Đường. Phân phối chức vụ đa số được đưa đến tận nhà. Trong đó một số người được phân chức vụ gia phó.
"...... Ngoại tộc đệ tử Lâm Huy tiếp nhận chức vụ gia tướng, tiếp nhận nhiệm vụ tại 2 hào vũ khí điếm. Chủ yếu phụ trách kiểm nghiệm vũ khí......"
Một trận xao động dưới đài vang lên, chức vụ này trước xem như là tốt nhất, gia tướng cũng chia cao thấp, cũng có chút hơn kém, có chỗ tương đối nhàn nhã hơn, đương nhiên gia tướng so với gia phó tốt hơn rất nhiều, gia phó chính là người làm thuê, bình thường không cần dùng đầu óc việc, công việc hầu hạ khổ cực đều do gia phó đi làm.
Đã là cái tên số hai mươi sáu, dĩ nhiên không có ta? Kì quái! Lâm Khiếu Đường không yên lòng suy nghĩ.
Hai mươi sáu thiếu niên bị gọi tên tâm tình đều rất xấu, vận mệnh của bọn họ từ lúc này đã được định đoạt, muốn vươn lên đã khó khăn càng thêm khó khăn, theo con đường vũ kĩ muốn vươn lên là khó có khả năng, chỉ có con đường công phu chế luyện dược tầm trung cấp.
Những đệ tử Lâm gia khác loé lên cảm giác ưu việt, trong mắt gia tộc bọn họ được coi là nhân tài có thể đào tạo......
Có không ít người cổ quái liếc mắt nhìn Lâm Khiếu Đường đang đứng phía sau, rất kì quái tại sao không gọi tên của hắn.
Đại trưởng lão nhìn xuống dưới đài dừng một chút rồi nói,"Ngoại trừ hai mươi sáu người được phân phối chức vụ, còn có một chức vụ cực kì trọng yếu cần người thay thế, ngày hôm trước người trông coi phế dược phòng vì ăn nhầm phế dược mà trúng độc tới tàn tật, không còn khả năng tiếp tục nhiệm vụ, hôm nay, ở chỗ này, chúng ta, mỗi một đệ tử Lâm gia đều phải khắc ghi công lao của người ấy, từ ngày mai, phế dược phòng do Lâm Khiếu Đường trông coi, lúc nữa nhị trưởng lão sẽ đem chìa khóa giao cho ngươi."
Ngoài ý muốn, rồi lại không ngoài ý muốn, tất cả đệ tử Lâm gia hướng đến Lâm Khiếu Đưòng nhìn hắn như một thanh củi mục với ánh mắt thương hại.
Phế dược phòng là cơ nghiệp cấp thấp nhất trong Lâm gia, ban đầu chỉ là nơi dùng để đến chôn, vứt bỏ phế dược, Lâm gia trên dưới mấy ngàn người, ước chừng có một phần ba đều ở tiến hành các loại thí nghiệm luyện dược, trong đó đại bộ phân đều là thất bại, đan dược thất bại ấy đa phần đều có hại đối với cơ thể con người, không thể tùy ý vứt loạn, chỉ có thể phong tồn hoặc chôn, mà phế dược có hại cũng cần phải có địa phương cất trữ, có lẽ có một ngày lại cần dùng tới.
Bởi vậy hai trăm năm trước tổ tông Lâm gia chuyên môn tu kiến phế dược phòng, nhưng nay phế dược phòng đã không đơn giản chỉ là nơi cất giữ phế dược, chỉ cần là vật phẩm có hại đều bị vứt bỏ ở chỗ này.
Phế dược phòng nhiều năm tràn ngập không khí mục nát, người trông nom phế dược phòng đều không thể trụ lâu, người lâu nhất cũng chỉ có bẩy năm, nhẹ thì tàn phế, nặng thì thăng Tây Thiên.
Trên thực tế, công việc trông nom phế dược phòng bình thường sẽ không phái Lâm gia đệ tử đi làm, cơ bản đều hướng tới gia đình nghèo khổ, bỏ tiền mua gia nô, đôi khi đi chợ đêm mua nô lệ về trông coi.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.comLâm gia gia nô cũng không nhiều, tổng cộng cũng chỉ có mấy người mà thôi, thành viên trông coi phế dược phòng là một người, nhưng trong lịch sử Lâm gia chưa từng ghi lại việc phái tông tộc đệ tử đi trông coi phế dược phòng, hôm nay xem như mở đường.
Hai mươi sáu thiếu niên vừa bị gọi tên, lúc này trên mặt hiện lên một tia trấn an, thầm nhủ may mắn vì chức vụ này không rơi vào đầu mình.
"Ta phản đối!" Đám người phía sau đột nhiên có người kêu lên.
Đang muốn xuống đài, Đại trưởng lão sững người lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc hôi sam giơ tay cao, sắc mặt bình tĩnh đích nói lớn, đúng là Lâm Khiếu Đường.