- Cái gì? Bọn họ chạy thoát?
Áo Phỉ Khắc hầu như từ trên không trung rơi xuống phía dưới thốt lên.
Tạp Tây Lị Á phiêu phù xa xa mặc dù không muốn thừa nhận việc này thế nhưng vẫn không thể không thừa nhận, nhẹ nhàng gật đầu:
- Quên đi, chỉ là không bị một kích mất mạng mà thôi, tựa hồ như có một người trong số đó hy sinh thân mình cứu đồng bọn.
- Tình bằng hữu vĩ đại!
Áo Phỉ Khắc như thực như giả tự khen ngợi nói.
- Đi thôi, bắt được Áo La Lạp với là chuyện chính. Một lúc nữa dặn Cổ Đức đem hình ảnh hai tên này đến các thành phố lớn treo thưởng truy nã, chắc không quá lâu sẽ có người đem bọn chúng đến tận giáo hội.
Tây Tắc Lị Á không hề cam lòng nói.
Ba tháng sau, bên trong một khu rừng rậm ngoài biên cảnh Phổ Lan Tây liên minh, một gã ải nhân tóc màu đỏ đang cõng theo một thanh niên tóc đen tuổi còn trẻ không ngừng chạy trốn.
Ba tháng vừa qua Tác Cáp Đồ vẫn cứ liều mạng chạy trốn như vậy. Những thợ săn tiền thưởng của Lai Đặc giáo không ngừng truy tìm dấu vết của bọn họ. Nếu không phải là Tác Cáp Đồ đối với địa hình kiểu này rất tinh tường, đào động cũng có phương pháp cao minh thì sợ là đã bị bắt rồi.
Trong ba tháng Tác Cáp Đồ hầu như mỗi ngày phải chạy trốn đến mấy trăm dặm, trở thành một tăng nhân khổ hạnh danh đúng với thực. Lão ải nhân đã năm mươi năm không hề hoạt động gân cốt, lúc này đây đã hoàn toàn đền bù trở lại.
Mà một đôi tổ hợp cổ quái này, rất nhanh đã vang danh trong khu thống trị của Lai Đặc giáo hội. Đáng tiếc chính là kết quả nổi danh của một người hầu như đã chết và một lão ải nhân, chẳng qua trở thành trò chơi của người khác mà thôi, thậm chí đã trở thành một động vật quý báu, đối tượng săn bắt của dong binh, mạo hiểm giả, tiền thưởng rất cao, nhưng cấp nhiệm vụ lại rất thấp.
Nhưng sự cản trở lớn nhất lại từ chính bản thân các dong binh mạo hiểm giả săn tiền thưởng, bọn họ người tranh ta đoạt, thực tế đã giúp Tác Cáp Đồ một đại ân.
Nơi này chính là rừng rậm biên cảnh, chỉ cần đi ra khỏi phiến rừng rậm này thì đã tiến vào địa phận La Sát quốc. Không những đã đi ra khỏi Phổ Lan Tây liên minh mà còn đồng thời ly khai khỏi khu vực thống trị của Lai Đặc giáo, tiến vào nơi quản hạt của Đạt Khắc giáo.
Tới được nơi đó thì sẽ an toàn, lão ải nhân vừa dốc sức chạy trốn vừa thầm nghĩ trong lòng. Sự chịu đựng cho đến bây giờ không phải là sở trường của những ải nhân, thế nhưng trong ba tháng qua Tác Cáp Đồ đã thực sự lập nên được kỳ tích. Kỳ tích về sự chịu đựng của ải nhân. Không chỉ có như vậy lão ải nhân còn phát hiện ra bản thân đã hơn một trăm năm qua không hề có dấu hiệu tăng trưởng nguyên lực, vậy mà lúc này cư nhiên lại tăng lên một mức không nhỏ. Vết thương trước đó cũng lành lại rất nhanh.
Ba tháng qua Tác Cáp Đồ đã trèo đèo lội suối, cũng đã từng đi qua thôn làng của tinh linh bộ lạc, nhờ đến sự giúp đỡ của bọn họ, cũng đã trải sự xua đuổi săn bắt, trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng cũng đã đi đến biên cảnh.
- Đường Lâm, hãy kiên trì thêm một chút, chỉ cần qua phiến rừng rậm này thì chúng ta sẽ an toàn rồi, đến lúc đó lại truyền dịch cho ngươi.
Lão ải nhân hô hấp một cách gấp gáp nói.
Trong cơ thể của Lâm Khiếu Đường phảng phất giống như bị hỏa thiêu, sự công kích của thánh quang làm cho hắn khó chịu phi thường, cách một đoạn thời gian phải đưa vào cơ thể của hắn một chút dịch băng quả, một loại dịch thể băng hệ.
- Bọn họ ở phía trước.
Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng kêu la.
Tác Cáp Đồ hơi xoay người nhìn lại đội nhân mã đang đuổi theo phía sau, rống lên một tiếng, lão ải nhân lại một lần nữa điên cuồng tăng tốc.
Đây là một hồi chạy đua. Các dong binh, mạo hiểm giả giống như nhưng con sư tử đói phát hiện ra con mồi cùng nhau truy đuổi.
Tác Cáp Đồ thủy chung nhìn chằm chằm vào phía trước. Sức bật của ải nhân lúc này hiện lên tác dụng thật lớn. Đám thợ săn muốn bao vây lại, lần nào cũng như thế chỉ kém một chút nhưng vẫn không thể vây khốn được lão ải nhân.
Gần lại càng gần. Tác Cáp Đồ cố chấp một mực bôn đào. Rốt cuộc, trước mắt một khoảng trống trải, đã xuyên qua cánh rừng rậm, đi tới một mảnh sa mạc rộng mênh mông.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.comBọn chúng hẳn là sẽ không tiếp tục đuổi theo nữa. Ở đây chính là quốc gia của thú thân, Tác Cáp Đồ âm thầm nghĩ.
Thế nhưng, không đợi Tác Cáp Đồ kịp thở dốc, tiếng kêu gào phía sau lại một lần nữa truyền đến. Lão ải nhân dưới sự kinh hãi tiếp tục gồng mình chạy trốn.
Đám thợ săn đối với con mồi giống như là bắt buộc, cho dù đã vượt qua lãnh thổ của Phổ Tây Lan liên minh thì vẫn như cũ đuổi theo không bỏ.
Tốc độ của lão ải nhân càng dần càng chậm, hắn đã quá mệt mỏi. Ba tháng liên tục chạy trốn không ngừng nghỉ, rốt cuộc đã đến cực hạn rồi.
- Trì trệ!
Một gã ma pháp sư phóng ra một đạo quang mang.
Tác Cáp Đồ đột nhiên cảm thấy thân thể nặng nề không gì sánh được. Đường Lâm trên lưng lại càng giống như ngọn núi lớn đè nặng vào hắn, hiện tại hắn ngay cả đi bộ cũng lộ vẻ khó khăn.
Lúc này, xa xa trên sườn núi xuất hiện một loạt bóng đen. Những bóng đen dưới sự chạy trốn cực nhanh thỉnh thoảng lại phát ra từng đợt tiếng tru lên.
Đám thợ săn quá sợ hãi, có người kinh hoàng hét:
- Là báo nhân!
Nhất thời mười mấy người tạm thời hợp thành đội ngũ loạn thành một đoàn. Số lượng của đối phương quá khổng lồ, chí ít cũng có mấy trăm báo nhân đang vọt tới.
Tốc độ của báo nhân có tiếng là nhanh nhất trong thú nhân tộc. Tốc độ chạy giống như là không có áp lực không khí. Đám thợ săn căn bản là không trốn kịp, chỉ có thể chấn chỉnh đội ngũ chống lại. Vài tên ma pháp sư đang muốn thả ra ma pháp sát thương quy mô lớn. Thế nhưng không chờ bọn hắn kịp niệm chú thì đội ngã tát mãn phía sau báo nhân đã sớm chuẩn bị chú thuật phá niệm chú. Ma pháp sư căn bản không thể ngâm xướng.
Hơn ba trăm báo nhân đấu với hơn mười người thợ săn tiền thưởng, kết quả hoàn toàn được định trước. Đám thợ săn thực sự vô cùng hối hận vì đã truy sát mà tiến vào quá sâu. Lực lượng linh hồn của bọn họ đã sớm bị thu thập vào trong vòng cổ.
Tác Cáp Đồ lo lắng nhìn về phía mấy trăm báo nhân. Hai mắt của bọn chúng đỏ bừng bừng, hiện tại những ánh mắt này bắn ra những tia không hữu hảo, thậm chí còn có một chút căm hận. Thú nhân ngoại trừ đối với những tộc nhân của chính mình ra thì những chủng tộc khác đều không có bao nhiêu hữu hảo.
Tát mãn báo nhân quan sát lão ải nhân một hồi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người thanh niên có tóc màu đen đang nằm trên lưng, dùng âm thanh rất trầm thấp nói:
- Hắn chính là Lâm Khiếu Đường?
Tác Cáp Đồ nghi hoặc nhìn những tát mãn pháp sư trên đầu đội rất nhiều long chim. Đối với việc hắn có thể nhận thức Lâm Khiếu Đường rất kinh ngạc, thế nhưng vẫn gật đầu xác nhận.
Sự nghi hoặc của lão ải nhân vẫn còn đang tiếp tục tăng cao. Tát mãn khẽ gật đầu. Đám báo nhân đang vây quanh lão ải nhân tản ra tạo thành một con đường nhỏ, từ phía sau dần dần đi lên một nam một nữ.
Lâm Khiếu Đường tuy rằng đã rất suy yếu, thế nhưng ý thức vẫn còn khá rõ ràng. Nhìn rồi suy nghĩ một chút thì miễn cưỡng cười:
- Là các ngươi! Các ngươi làm sao biết được chúng ta sẽ đến nơi này.
Một nam một nữ này dĩ nhiên là La Cách Tư và A Mạn Đạt.
- Lâm tiên sinh, người chịu khổ rồi. Kỳ thực tại ba tháng trước chúng ta thông qua lam châu đã cảm ứng được lực lượng sinh mệnh của ngươi yếu đi rất nhiều. Ở Phổ Lan Tây liên minh A Mạn Đạt cũng có địch nhân của mình, vì vậy không thể lộ diện trợ giúp người được. Bất quá chúng ta vẫn âm thầm dẫn dường, cuối cùng làm cho các ngươi chịu mạo hiểm để đến được nơi này.
A Mạn Đạt mang theo nét áy náy nồng đậm nói.
- Lão ải nhân thế nào cũng không biết được ngư nhân cùng với thú nhân có thể liên hợp cùng một chỗ?
Tác Cáp Đồ đưa mắt nhìn một chút đã thấy rõ đặc thù chủng tộc của A Mạn Đạt, không quá hữu hảo nói. Ải nhân đã từng chịu qua xích mích với ngư nhân. Loại chuyện này vẫn còn đang tiếp tục lưu truyền trong nội bộ ải nhân tộc, Tác Cáp Đồ cũng còn ghi nhớ trong lòng.
A Mạn Đạt mỉm cười nói:
- Ngư nhân chính là một trong những chi nhánh của thú nhân tộc, chỉ là không sinh hoạt trên đại lục mà thôi.
Chòm râu rậm rạp của lão ải nhân dần dần hạ thấp xuống, tựa hồ như cảm thấy vấn đề mình vừa mới hỏi có chút ngu xuẩn.
La Cách Tư từ trên người lão ải nhân đỡ Lâm Khiếu Đường hạ xuống một con chim to lớn màu vàng, quỳ xuống đem Lâm Khiếu Đường đạt trước người.
Mấy trăm báo nhân này chính là do A Mạn Đạt dùng tới một nghìn hải nguyên thạch mới thuê được, liên tục chạy một ngày một đếm mới có thể chạy được từ báo nhân bộ lạc đến nơi này.
La Sát quốc chính là một đất nước có diện tích lớn nhất trong tất cả các quốc gia của Minh Tây đại lục, hầu như đã chiếm một phần ba diện tích Minh Tây đại lục, thế nhưng một phần ba quốc thổ lại chính là những vùng đất hoang vu cằn cỗi nhất của Minh Tây đại lục. Đất đai màu mỡ cực kỳ ít, các loại nguyên thạch khoáng sản cũng ít ỏi đến đáng thương, mà trí lực của bộ tộc thú nhân bình thường không cao lắm, không có nhiều thú nhân có ý thức tu luyện rõ ràng, thông thường đều dựa vào man lực của bản thân để tiến hành tác chiến.
Đương nhiên điều này cũng không có nghĩa là thú nhân không có cao thủ, một số thú nhân sinh ra đã có lực lượng thiên phú rất mạnh, bản thân đã đạt tới thực lực sĩ giai, sau khi trưởng thành cho dù không quá để tâm tu luyện cũng sẽ có thực lực tiêu chuẩn sư giai. Dĩ nhiên điều này không phải thường xuyên phát sinh.
Chức nghiệp mạnh mẽ nhất của thú nhân tộc có hai loại. Một là tát mãn, chức nghiệp cùng loại với ma pháp sư thế nhưng lại là một chức nghiệp khác nhau căn bản, còn một loại nữa chính là cuồng bạo chiến sĩ. Loại chức nghiệp này không giống với nhân loại cuồng chiến sĩ. Hiện tại chức nghiệp cuồng chiến sĩ của nhân loại là một mảnh ảm đạm, cuồng chiến sĩ mạnh nhất hiện nay chỉ có tu vi sư giai, hơn nữa sinh mệnh của cuồng chiến sư cũng không được kéo dài, với những chức nghiệp bình thường khác thiếu đến hơn năm mươi năm tuổi thọ.
Cuồng bạo chiến sĩ của thú nhân lại không giống như vậy. Bình thường bọn họ suy trì trạng thái thông thường, một khi phát huy lực lượng thì lấy phương thức bạo phát lực lượng. Sư giai có thể tiến hành biến thân cấp một, đại sư giai thì có thể biến thân cấp hai, linh hồn giai lại có thể biến thân cấp ba. Trước đây Lâm Khiếu Đường đã gặp qua đại sư giai lang nhân biến thân, cũng tương tự như vậy.
Thú nhân lấy hình thức sinh sống theo bộ lạc. Toàn bộ La Sát quốc số lượng thành thị không vượt qua con số năm mươi, trong đó thành nhỏ lại chiếm tới hơn một nửa, chỉ có mấy thành thị lớn vô cùng hữu hạn.
Báo nhân bộ lạc mà A Man Đa thuê được coi như là một trong nhưng bộ lạc khá lớn của thú nhân tộc, tụ tập hơn ba nghìn báo nhân.
Mấy trăm báo nhân bao quanh một túp lều khá sơ sài. Lâm Khiếu Đường thì nằm trên một cái giường lót ván gỗ đơn sơ, đã vượt qua ba ngày ba đêm.
A Mạn Đạt và tát mãn báo nhân đã thử qua tất cả các cách có thể để cứu trị cho Lâm Khiếu Đường, thế nhưng thương thế của hắn vẫn như trước không hề có chút dấu hiệu nào chuyển biến tốt đẹp.
- Ngươi thực sự đã quyết định rồi?
La Cách Tư kinh ngạc nói, tuy rằng hắn không có nghĩ ngờ gì, thế nhưng nghe được quyết định của A Mạn Đạt thì đã bị trùng kích khá mạnh.
Trên dung nhan tuyệt mĩ của A Mạn Đạt kia không hề có một chút do dự nào, dứt khoát nói:
- Đây là phương pháp duy nhất có thể cứu Lâm tiên sinh. Nếu như không làm như vậy thì tối đa nửa năm Lâm tiên sinh sẽ bị thánh quang tẩy lễ hoàn toàn phá hủy thân thể, trở thành một chiến sĩ khôi lỗi của Lai Đặc giáo hội.
- Cái gì chó má thần thánh ma sư, chiêu số so vơi vong linh ma pháp sư còn muốn độc ác hơn rất nhiều.
Tác Cáp Đồ bên cạnh thổi râu mép trừng mắt nói.
- Được rồi. A Mạn Đạt, vô luận là ngươi có quyết định như thế nào thì ta cũng sẽ ủng hộ ngươi.
La Cách Tư tán thành nói.
- n! Các ngươi ra ngoài trước đi!
A Mạn Đạt rất ung dung, không hề vì quyết định của mình mà cảm thấy không đáng.
Vừa ra khỏi căn nhà nhỏ, lão ải nhân đã nhanh chóng hỏi:
- Tiểu mập mạp. Vị tiểu thư nhân ngư kia rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Khuôn mặt béo mập của La Cách Tư hiện lên nét cười sáng lạn.
- A Mạn Đạt muốn thành lập khế ước chủ tớ với Lâm tiên sinh.
- Cái gì? Nàng điên rồi hay sao?
Lão ải nhân nhất thời kêu lên.
La Cách Tư yên lặng làm một động tác rồi nhỏ giọng nói:
- Nếu như không làm như vậy, thì không thể tạo nên liên hệ trực tiếp giữa linh hồn với Lâm tiên sinh. Nhân ngư tộc trời sinh đã có năng lực tinh lọc linh hồn, chỉ cần Lâm tiên sinh và A Mạn Đạt có thể thành lập liên hệ trực tiếp giữa hai linh hồn, vậy thì có thể đem thánh quang dẫn vào cơ thể của mình rồi dần dần tinh lọc.
- A! Nguyên lai là như vậy. Nhưng nếu như một khi tiến hành thiếp lập khế ước chủ tớ thì nha đầu kia không phải là người hầu của Đường Lâm hay sao? Mà lại là phó linh hồn, tư tưởng sẽ bị chủ nhân hoàn toàn khống chế.
Lão ải nhân có chút không thể lí giải nói.
La Cách Tư gật đầu:
- Đúng là như vậy, bất quá Lâm tiên sinh đã cho a Mạn Đạt sinh mệnh thứ hai, nàng nguyện ý trở thành một người hầu của hắn, cũng tin tưởng Lâm tiên sinh sẽ không bởi vì vậy mà hiếp bức nàng.
- Đúng là như thế, tiểu tử kia mặc dù có chút cổ quái, bất quá cũng không phải là kẻ bại hoại, lão ải nhân ta cũng đã thiếu hắn một cái mạng.
Tác Cáp Đồ sảng khoái nói.