Đấu Y

Chương 233: Lập uy


Ra khỏi Phỉ Nhã giao dịch sở, Lâm Khiếu Đường theo tập quán đem khí tức hạ thấp xuống, còn Tân Tây Á là một thích khách tiêu chuẩn, bất cứ lúc nào khí tức trên người nàng đều yếu ớt phi thường.

Trong một góc khuất không dễ nhìn thấy có môt đôi già trẻ đang đứng, trên mặt hai người cùng hiện lên một tia nghi hoặc, La Địch Ni Áo khẽ cau mày, hiện rõ bộ dáng nhìn không thấu

- Lẽ nào chúng ta vừa mới nhìn sai hay sao chứ?

Lão giả lực lưỡng đứng bên cạnh không cam lòng nói:

- Vừa rồi người nọ nhất định đã dùng một loại thủ thuật che mắt nào đó, ta đã nói linh hồn giai từ bao giờ lại không đáng tiền như vậy chứ?

La Địch Ni Áo xuất phát từ sự cẩn thận một lần nữa phát ra nguyên thức tỉ mỉ điều tra, thanh niên kia rõ ràng chỉ là một cao thủ sư giai bình thường, ngay cả đại sư giai cũng chưa đến.

- Đức Đức Lỗ, lập tức triệu tập một tiểu đội địa long kỵ sĩ!

La Địch Ni Áo hung hăng nói, trong lòng lại bỏ thêm một câu: "Dám theo ta tranh nữ nhân!"

- Chủ nhân, có người theo dõi chúng ta!

Thanh âm nhẹ nhàng của Tân Tây Á yếu ớt vang lên.

- Bình tĩnh quan sát biến động!

Lâm Khiếu Đường dường như không có việc gì tiếp tục hướng về phía trước đi tới, nơi này là địa bàn của người khác, nếu không đến vạn bất đắc dĩ, Lâm Khiếu Đường cũng không gây thêm thị phi.

Vừa mới đi hết một cái quảng trường, chỗ ngã tư đường, môt tiểu đội địa long kỵ sĩ đứng thẳng chỉnh tề, người qua đường xung quanh lập tức tránh thật xa, mười hai đầu địa long uy nghiêm ngẩng cao đầu nhìn chăm chú vào mỗi một người qua đường, long tộc trời sinh cảm giác bản thân cực kỳ ưu việt làm cho chúng đối với bất cứ sinh vật nào cũng biểu hiện ra bản năng cao cao tại thượng.

Nhưng đầu địa long này mỗi con thân cao trên ba thước, hai chiếc chân sau tránh kiện tràn ngập sức bật mạnh mẽ, chỉ cần môt cú nhẩy của chúng có thể bật lên tới hai trượng cao, cũng có thể là chân sau của chúng quá mức cường kiện, dẫn đến việc hai chân trước nhỏ yếu vô lực, thế nhưng đó chỉ là nhìn bề ngoài mà thôi, nếu như lúc cần thiết, đôi chân tưởng chừng như yếu đuối này so với hai chân sau không hề thua kém về lực phá hoại cực mạnh.

Toàn bộ chiều dài của địa long khoảng sáu thước, còn lại ba thước dài chính là cái đuôi, chiếc đuôi là một trong những vũ khí đáng sợ nhất của chúng, người thường nếu như bị chiếc đuôi đó quét trúng, rất có khả năng không giữ nổi cái mạng.

Có khả năng thuần phục địa long thì kỵ sĩ địa long ít nhất cũng có tu vi sư giai trung kỳ, thực lực tự nhiên cực kỳ mạnh mẽ, chỉ có đánh bại địa long, thì mới có thể chinh phục được loại tâm lý cao ngạo trời sinh của long tộc đối với loại sinh vật thấp kém hơn mình.

Mười hai long kỵ sĩ một tiểu đội, ba tiểu đội một trung đội, ba trung đội một đại đội. Năm đại đội thành tiểu đoàn. Đó chính là biên chế thông thường của long kỵ sĩ đoàn Long Thạch đế quốc. Toàn bộ Long Thạch đế quốc cũng chỉ có duy nhất môt tiểu đoàn địa long kỵ sĩ mà thôi.

Thân là môt đội trưởng của tiểu đội đại địa long kỵ sĩ, thực lực bản thân rất cao, chính Lạp Tắc Nhĩ cũng cho rằng mình như vậy, vừa rồi hắn nhận được mệnh lệnh phái tiểu đội của hắn nhang chóng đi chặn hai gã nhà quê lại.

Ngày hôm nay vốn là ngày nghỉ của Lạp Tắc Nhĩ, đối với việc tăng ca Lạp Tắc Nhĩ rất bất mãn, thế nhưng người truyền mệnh lệnh lại là thiết thân thị vệ của đội trưởng phi long kỵ sĩ đại kiếm sư Đức Đức Lỗ. Cho dù Lạp Tắc Nhĩ có bất mãn hơn nữa cũng không dám có bất cứ phản đối nào.

Cục khí tức này không còn cách nào khác chỉ có thể trút lên người hãi gã nhà quê. Nhìn từ xa đã nhìn thấy hai người đến gần, trong mắt Lạp Tắc Nhĩ hiện lên một tia châm biếm, hai người này thực sự rất khôi hài, đều mặc một thân áo choàng dài từ đầu đến chân, trong đó có một người còn đeo thanh cự kiếm còn lớn hơn so với chính cơ thể của hắn, quá dễ làm cho người khác chú ý.

Chỉ là không biết thanh cự kiếm thoạt nhìn rất kinh người kia có nặng bao nhiêu? Phỏng chừng hơn mười cân đã là rất giỏi rồi, khẳng định chỉ dùng để dọa người mà thôi. Lạp Tắc Nhĩ âm thầm lý giải trong lòng. Người từ bên ngoài đến thông thường đều dùng một loại phục trang cổ quái để hù dọa người khác, thực tế đều là những kẻ ngu ngốc.

- Rống…

Tọa kỵ của Lạp Tắc Nhĩ phảng phất như cảm nhận được suy nghĩ của chủ nhân ngửa cổ lên trời rống vang một tiếng, con địa long này có thân hình so với những con địa long khác lớn hơn một chút, trong đôi con mắt màu vàng nâu lóe ra những toa quang mang hung mãnh.

Đi qua ngã tư đường, Lâm Khiếu Đường vẫn như cũ thẳng bước về phía trước, đối với mọi chuyện xung quanh như là không nhìn thấy.

- Ngươi, đứng lại!

Lạp Tắc Nhĩ giơ một thanh trường thương màu bạc chí ít cũng dài hơn một trượng lên chặn ngang lối đi của Lâm Khiếu Đường.

Địa long dưới thân Tạp Tắc Nhĩ cực kỳ ăn ý bước sang hai bước, giống như là chế giễu đứng trước mặt Lâm Khiếu Đường, cái miệng to lớn của địa long thỉnh thoảng hơi rớt ra nước miếng làm cho người khác thấy buồn nôn, tách tách rơi xuống mặt đất, âm thanh làm cho người khác khó chịu.

- Có việc gì hay sao?

Lâm Khiếu Đường lui lại ba bước nhỏ, để tránh khỏi những thứ rớt ra từ miệng con địa long khỏi bắn vào người mình.

- Lời vô ích, không có việc thì ta gọi ngươi làm cái gì?

Thanh âm của Lạp Tắc Nhĩ hơi tăng lên một chút.

Rắc đương, hai chiếc xích sắt dừng lại dưới chân Lâm Khiếu Đường!

- Tự mình các ngươi trói lại!

Lạp Tắc Nhĩ không nhịn được tiếp tục nói.

Trong đôi mắt của Lâm Khiếu Đường giống như thiểm điện chợt lóe quang mang, dưới chân hơi đá qua, hai chiếc xích sắt bị đá sang bên cạnh.

Hành động này nhất thời làm cho đại địa long tức giận

- Rống…

Rống lên một tiếng to hơn, cùng với nước miếng rơi xuống đất còn có mùi vị tanh tưởi, chiếc đầu thật lớn mang theo sự đe dọa hạ xuống thấp.

Chiếc miệng thật lớn đỏ lòm như máu há to, lộ ra những chiếc răng năng sắc nhọn, hơi hơi từ từ trở nên thô, tựa hồ như dùng cử chỉ hành vi của mình để biểu thị ý tứ, ý bảo con người trước mắt nhanh chóng mang những thứ vừa mới đá kia quay trở lại.

Lâm Khiếu Đường vẫn hơi hơi cúi đầu, hai mắt bình thản nhìn xuống mặt đất, đối với cái đầu dí sát đến gần vài tấc không hề tránh né, bỗng nhiên, trên mặt hiện lên một nụ cười khẽ, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen hiện lên một đạo kim quang.

Khi đại địa long nhìn vào ánh mắt đó, ở sâu trong linh hồn giống như là chịu điện giật rung lên một chút, cho dù chỉ số thông minh của nó không được cao cho lắm, nó cũng cảm nhận rõ ràng được nam nhân trước mắt này cực kỳ nguy hiểm, trọng yếu hơn nữa chính là trên người nam nhân này có tỏa ra môt loại khí tức nào đó làm cho nó run sợ.

Lạp Tắc Nhĩ vừa muốn nói cái gì đó, tọa kỵ dưới thân đột nhiên run lên, một tiếng đông vang lên mạng mẽ quỳ rạp xuống mặt đất, Lạp Tắc Nhĩ không hề chuẩn bị thiếu chút nữa bị ngã lộn xuống dưới đất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cùng lúc đó, mười một con đại địa long phía sau đồng thời quỳ xuống mặt đất, trong lỗ mũi phát ra hơi hơi nhè nhè, nhìn giống như con chó nhỏ thụ thương khiếp đảm nhìn kỹ người thanh niên đứng trước mặt.

- Ba La Khắc, ngươi làm sao vậy, mau đứng lên!

Lạp Tắc Nhĩ kỳ quái kêu lên.

- Đội trưởng, chúng nó không bị bệnh đấy chứ!

- Gần đây ôn dịch tàn sát bừa bãi, nếu như chúng cũng bị trúng ôn dịch mà nói…

Đối với phản ứng của đại địa long, Lâm Khiếu Đường cũng cảm thấy có chút kỳ quái, tuy rằng những con địa long thuộc về bát cấp ma thú này không hình thành được sự uy hiếp đối với hắn, thế nhưng cũng không đến nỗi nhìn thấy mình sợ hãi đến ngã quỵ xuống đấy chứ.

Lâm Khiếu Đường kỳ quái bĩu môi, lướt qua Lạp Tắc Nhĩ và con đại địa long đang quỳ dưới mặt đất, tiếp tục hướng về pashi trước bước đi.

- Dừng lại!

Lạp Tắc Nhĩ không thể điều khiển nổi tọa kỵ của chính mình, trực tiếp nhảy xuống đất, vỗ thẳng vào vai của Lâm Khiếu Đường.

Đột nhiên, phía sau có một đạo bóng đen giống như thiểm điện chợt lóe lên, toa toa…., mấy đạo ngân quang từ phía sau Lạp Tắc Nhĩ hiện lên.

Khôi giáp cứng rắn trên người Lạp Tắc Nhĩ trong nháy mắt bị cắt thành vô số khối tròn tròn, rơi xuống mặt đất, lực lượng, độ chuẩn, thủ pháp… tất cả đều chính xác đến dọa người. Lạp Tắc Nhĩ thì đến môt chiếc lông cũng không rơi xuống, nhưng lại bị dọa không nhẹ, cánh tay vừa mới vỗ vai thanh niên không tự chủ được rút trở lại.

Trong toàn bộ quá trình người thanh niên vẫn không hề quay đầu lại, cánh tay trên vai vừa mới rời khỏi, lại tiếp tục hướng về phía trước đi đến.

Lạp Tắc Nhĩ ngốc trệ tại chỗ, đối phương rốt cuộc xuất thủ như thế nào, hắn căn bản không hề cảm giác được, kinh ngạc nhìn về những mảnh giáp rơi trên mặt đất, trong đầu trống rỗng.

Hai người mặc thanh bào không hề quay đầu lại, thản nhiên rời đi, mười một đại địa long kỵ sĩ đều nhảy ra khỏi tọa kỵ của chính mình, nhanh chóng đuổi theo, chỉ nghe thấy một tiếng, tê, chiếc áo nịt trên người Lạp Tắc Nhĩ trong nháy mắt dời ra khỏi thân thể, dường như có một con dã thú thô bạo xé rách thành nhiều mảnh, bay lả tả xuống dưới đất.

Trên người Lạp Tắc Nhĩ chỉ còn một chiếc nội khố che giấu phần quan trọng nhất, gió mát thổi qua, không tự chủ được hơi rùng mình.

- Đội trưởng, có muốn đuổi theo hay không?

Phí sau có một người nhỏ giọng hỏi một câu.

- …

Lạp Tắc Nhĩ còn muốn nói cái gì, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng thanh niên hướng về phía hắn u nhã giơ cánh tay lên ý bảo tái kiến thì lời nói lên đến miệng lại nuốt trở lại, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

- Một đám thùng cơm!

La Địch Ni Áo đứng ở một góc đường nổi giận mắng.

Đức Đức Lỗ đứng một bên có điều cố kỵ nói:

- Đội trưởng, hai người kia chỉ sợ là không đơn giản a!

- Hừ, cho dù có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là sư giai mà thôi, bất quá luyện mấy chiêu đấu kỹ cao cấp, để cho phi long kỵ sĩ đến thu thập họ, ngày hôm nay nhất định phải đuổi hai người này ra khỏi Phi Long thành!

La Địch Ni Áo không cam lòng quát lên.

- Đội trưởng, điều động phi long kỵ sĩ có điểm phiền phức, hay là để ta đi giải quyết!

Đức Đức Lỗ chờ lệnh nói.

Phía sau có người theo dõi, Lâm Khiếu Đường không muốn bại lộ nơi ở của bản thân, liền hướng về một cửa thành ra khỏi Thiên Long thành.

Ra khỏi Thiên Long thành Lâm Khiếu Đường cũng không đi quá xa, đứng tại một sườn núi, lẳng lặng nhìn thân ảnh xa xa chạy đến như bay, thầm nghĩ đến đâu cũng có những con ruồi thực đáng ghét.

- Chủ nhân, để cho ta tới được không?

Lâm Khiếu Đường lắc lắc đầu nói:

- Ngươi cùng hắn đánh, quá lãng phí thời gian, hãy để ta đi.

Đức Đức Lỗ một đường theo dõi, khi thấy đối phương ra khỏi Thiên Long thành, biết được đối phương nhất định có điều gì đó phát hiện, liền không thèm che giấu, rút ra phối kiếm, nguyên lực toàn thân bốc phát, giống như đạn pháo vọt tới.

Đức Đức Lỗ chính là một đại kiếm sư nổi danh của Long Thạch đế quốc, tu vi liệt hỏa kiếm thuật cương mãnh không gì sánh được, một khi cận chiến gần như là vô địch.

Gần, gần hơn nữa, năm mươi trượng, bốn mươi trượng, ba mươi trượng…

Khuôn mặt già nua của Đức Đức Lỗ hiện lên nét vui sướng và hưng phấn.

Lâm Khiếu Đường chậm rãi rút thanh cự kiếm phía sau lưng ra, giống như đạn pháp bật người bao đến, thân kiếm của Đức Đức Lỗ thì dấy lên liệt hỏa hừng hực, mạnh mẽ bổ tới.

Đương, một tiếng kim chúc va chạm thật lớn, cổ tay của Đức Đức Lỗ tê rần, một cỗ lực lượng cường đại bắn ngược lại làm thân thể của hắn không tự chủ được thối lui vài bước.

Đông, nặng nề ngã xuống mặt đất, phốc, Đức Đức Lỗ căn bản không thể áp chế được khí huyết đang sôi trào trong lồng ngực, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu thật lớn.

Lâm Khiếu Đường cầm "ngân tinh" trong tay xoay người lại, sau đó mang theo Tân Tây Á bay lên trời, quay trở lại Thiên Long thành.

Nhìn hai thân ảnh đang bay đi, Đức Đức Lỗ thầm hối hận bản thân quá mức lỗ mãng. Một lúc sau, xa xa có một con cự long màu hồng nhanh chóng bay đến, trên con phi long màu hồng có một gã nam tử anh tuấn đang đứng, nam tử đó chính là La Địch Ni Áo.

Nhìn thấy Đức Đức Lỗ bị trọng thương, La Địch Ni Áo giật mình hỏi:

- Tại sao lại như vậy?

Đức Đức Lỗ cười khổ nói:

- Một chiêu, chỉ dùng một chiêu đã hoàn toàn đánh bại ta!

Lửa giận của La Địch Ni Áo lúc này triệt để tắt ngấm, không hề hỏi đối phương là cao thủ linh hồn giai hay không, chỉ một chiêu đã có thể đánh bại được 3 tinh đại kiếm sư Đức Đức Lỗ, vậy thì bản thân có tu vi đại sư giai cũng không phải là đối thủ.

Trên thực tế, với tu vi đại sư giai của La Địch Ni Áo, hắn không thể thu được sự tán thành của cự long, hiện tại tọa kỵ hồng long này là do sư phụ của hắn chinh phục trước kia, sau đó ban cho hắn.

Cùng một quái vật cấp giống như sư phụ của hắn là địch thủ, cho dù La Địch Ni Áo có là đoàn trưởng của phi long kỵ sĩ đoàn Long Thạch đế quốc đi nữa, thì hắn cũng có vẻ nhỏ bé không gì sánh được.

Quay lại nơi ở, Lâm Khiếu Đường vừa mới bước vào một bước, thân thể nhất thời cứng đờ, có người xông vào, ma pháp trân bố trí xung quanh nơi này co dấu vết bị phá hỏng.

Tây Tây Á cũng có phát hiện, đang muốn nhanh chóng tiến vào trong nội viện thì bị Lâm Khiếu Đường ngăn lại.

- Chủ nhân…

Tân Tây Á không thể giải thích được.

Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng lắc đầu

- Ngươi không phải đối thủ của người này.

Khi người xâm nhập từ trong nội viện bước ra ngoài, Lâm Khiếu Đường khiếp sợ nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, có loại cảm giác muốn chạy trốn.

- Đường Lâm, lần trước từ biệt, chỉ nháy mắt mà đã mười một năm trôi qua, thực là nhanh a!

Kỳ Áo cười tủm tỉm từ trong nội viện đi ra.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất