Hầu hết nguyên lão các phái đều hướng mũi nhọn về Thiên Hà Tông, biết vậy mà đành chịu đựng trong lòng, ai bảo là Thiên Hà Tông có thực lực yếu nhất đây, trái hồng chọn chỗ mềm mà nắn. Lúc này, Lạc Trần Tử muốn thoái thác nhưng lại không thể có một lý do.
Lúc này Lạc Trần Tử không khỏi tự cảm thán mà thở dài, mấy tháng trước chính mình còn chìm đắm trong ý tưởng thực lực môn phái lớn mạnh mà vui vẻ, trong nháy mắt rồi lại tam sao luân lạc, bậc này chênh lệch thật có chút không chịu nổi.
Trên thực tế, tại mấy ngày trước địa vị Thiên Hà Tông cũng không đến mức như vậy, thậm chí có thể cùng mấy đại môn phái so sánh, thế nhưng theo thời gian trôi qua, vị đệ tam nguyên lão tại Tù Ma cốc danh chấn Nam Xuyên Giới đến nay thủy chung không có tin tức, làm cho mọi người càng ngày càng tin tưởng vị đệ tam nguyên lão có thực lực siêu quần này thực sự ngộ nạn.
Nghe người ta thuật lại thì vẫn có chút thần kỳ, nhưng chung quy thuật lại so với hiện thực vẫn có chút khác biệt. Thiên Hà Tông đã từng có một người tài ba, dù sao cùng chỉ là đã từng, hiện tại người không còn vậy ngươi chỉ là dạng tam lưu mà thôi.
Tu luyện giả vốn là những người theo chủ nghĩa thực tế, Lạc Trần Tử mặc dù không phải là hạng người khéo léo đưa đẩy gì nhưng điểm đạo lý ấy vẫn còn minh bạch được, Lạc Trần Tử rất rõ ràng chính mình hiện tại có nói gì đi nữa thì cũng vẫn là vô dụng.
"Nếu chư vị đều đề cử Thiên Hà Tông..."
Ngay lúc Băng Hoàng còn chưa dứt lời, bên ngoài nghị sự phòng truyền đến mật âm, nghe xong mật âm, con ngươi trong mắt Băng Hoàng cũng hơi trợn lên.
Mấy vị minh chủ khác cũng có vẻ kinh dị giống như nhau, cửa phòng nghị sự được mở ra, một gã tăng lữ Khổ Lâm Tự vội vã dẫn một Hoàng bào lão giả (lão giả mặc áo bào màu vàng) chạy đến.
U Minh lão tổ cùng Thượng Vân chân nhân vừa thấy hoàng bào lão giả, sắc mặt hai người nhất thời biến đổi đột ngột, vị Hoàng bào lão giả này chính là Hiên Viên Tông trưởng lão Cự Kiếm đường, tên Lý Đức Nặc, tu vi của người này bất quá chỉ là đại sư giai sơ kỳ, nhưng rất tâm đắc với thân thể phong nguyên môi nên tốc độ cực nhanh, trong phái chủ yếu đảm nhiệm mật báo sự vụ.
"Lý trưởng lão, môn phái đã xảy ra chuyện gì?"
U Minh lão tổ bất an hỏi.
Lý Đức Nặc hướng các nguyên lão tiền bối nơi đây thi lễ rồi gật đầu nói:
"Đại Hạ quốc thừa lúc hai vị đại nguyên lão ly khai môn phái liền phát động gian tế kết hợp ngoại nhân đánh lén phái ta, vãn bối đặc biệt tới Thiên Lan thành thông tri cho nhị vị đại nguyên lão cùng chư vị nguyên lão nơi đây."
Lời vừa nói ra các vị nguyên lão nơi đây không khỏi thất kinh, không ít người có tu vi thấp kém trong mắt càng hiện lên nỗi kinh hoảng cùng bất an, thậm chí có chút không biết làm sao, phảng phất như Đại Hạ quốc đã đánh đến tận địa bàn của họ vậy.
Nhất thời trong nghị sự phòng không ít nguyên lão đều châu đầu ghé tai nhau, không biết thảo luận làm sao, chạy trốn hay là thảo luận tiếp để kháng địch.
"Đê tiện!"
Thượng Vân chân nhân vận nguyên khí quát lên một tiếng trầm thấp, thanh âm không lớn nhưng lại nồng nặc tràn đầy nguyên khí, làm cho mấy vị nguyên lão có tu vi thấp mới bước vào linh hồn giai lập tức cảm thấy váng đầu hoa mắt.
Nếu không phải Lý Đức Nặc sớm có phòng bị chỉ sợ một tiếng này đã có khả năng đem hắn chấn động tới mất đi ý thức.
Thượng Vân chân nhân cùng U Minh lão tổ liếc mắt nhìn nhau, đang muốn đứng dậy, Lý Đức Nặc cũng nhìn ra tâm tư hai vị đại nguyên lão đang lo lắng lại nói tiếp:
"Nhị vị đại nguyên lão xin yên tâm, môn phái đã bình yên."
Lời nói này làm cho mọi người ở đây như hòa thượng sờ không được tóc trên đầu mình, thầm nghĩ Hiên Viên Tông lúc này quá nửa cao thủ không còn ở trong môn phái, nếu là Đại Hạ có ý định đánh lén, tất hẳn là phải nắm chắc mới đúng.
Khi lão còn đang muốn đứng dậy nghe lời này, lại nghĩ đến Hồng Chiến kia bá đạo không gì sánh được với Hỏa Dương thần công, tảng đá lớn trong lòng cũng lập tức hạ xuống không ít.
U Minh lão tổ trầm giọng hỏi:
"Môn phái tổn thất ra làm sao? Hồng nguyên lão vẫn khỏe chứ?"
Mọi người ở đây đều dựng hẳn lỗ tai lên, mấy vấn đề này đều được mọi người rất mực quan tâm, mọi người đều muốn biết Hiên Viên Tông là làm sao mà chống đỡ được đợt tập kích này, hay có lẽ Đại Hạ quốc chỉ là tập kích thử một chút chứ chưa có đánh thật, bằng không Hiên Viên Tông lại làm sao có thể bình yên đây.
"Mười ba vị nguyên lão đóng tại môn phái có hai vị là gian tế, có hai người làm phản, chín vị còn lại đều hết mình khắc địch, hiện có bảy người trọng thương, hơn hai mươi vị trưởng lão có năm người chết trận, số còn lại đều thụ thương trong người, vài trăm đệ tử chết trận, thêm mấy trăm đệ tử thụ thương, Đại Hiên điện bị phá hủy hoàn toàn, Hồng nguyên lão bị nội thương rất nặng hiện đã bế quan trị thương."
Lý Đức Nặc nói hết ra.
Nếu như đúng như vậy thì quả là số liệu thảm trọng, có thể thấy được Đại Hạ quốc phái ra lực lượng cường đại cỡ nào, thế nhưng mọi người lại có chút không rõ. Nếu Đại Hạ đã phái ra đội ngũ ngoan thủ như vậy vì sao mà không nhất cử đem Hiên Viên Tông tiêu diệt.
Thượng Vân chân nhân nghe xong, hai mắt híp lại truy vấn hỏi:
"Đối phương tập kích có thực lực ra sao?"
Lý Đức Nặc không cần suy nghĩ nhiều liền rất xác định mà trả lời:
"Đại Hạ quốc tổng cộng phái ra năm tên linh hồn giai cùng một gã địa vương giai, hơn nữa trước đó đã xếp vào phái ta gian tế cùng phản đồ, tất cả có chín tên linh hồn giai cùng một địa vương giai, trong đó hai vị là linh hồn giai hậu kỳ, sáu vị linh hồn giai trung kỳ cùng một vị linh hồn giai sơ kỳ, dẫn đầu là địa vương giai sơ kỳ. Đại sư giai có hơn hai mươi người, sư giai mấy trăm người, lại thêm khởi động thượng cổ cấm trận, "tụ ma trận" đem Hồng nguyên lão phong ấn."
Nghe được ba chữ tụ ma trận, sắc mặt mỗi vị nguyên lão ở đây đều rúng động, ngay cả ánh mắt mấy vị minh chủ cũng có chút kinh động, chỉ ba chữ này cũng đủ làm cho mọi người sợ hãi, thậm chí có người cho rằng Hỏa Dương Vương có thể đã chết, Lý Đức Nặc lúc này bất quá chỉ là giấu diếm nói thành trọng thương mà thôi.
Nhưng ngoại trừ rung động ra, trên mặt các vị nguyên lão lại hiện lên vẻ nghi hoặc nồng đậm. Đại Hạ đã phái ra đội hình cường đại như vậy, lại thêm có gian tế phản đồ, còn dùng cả thượng cổ cấm trận phong ấn ngay cả địa vương giai hậu kỳ, hiển nhiên là đã trăm phương ngàn kế tính toàn chi ly, chỉ chừa lại một nửa cao thủ tọa trấn thì Hiên Viên Tông làm sao có thể chống đỡ được?
Nghe được Lý Đức Nặc tự thuật lại, đến ngay cả Thượng Vân chân nhân cùng U Minh lão tổ cũng không thể tin được Hiên Viên Tông làm sao mà chống đỡ được đợt tập kích phong ba bão tố như vậy.
"Lý trưởng lão xác định là quý phái đã bình yên vô sự?"
Một vị nguyên lão có tu vi linh hồn giai sơ kỳ nhịn không được hỏi lại.
Lý Đức Nặc liếc liếc mắt tên nguyên lão kia, lần thứ hai thanh minh:
"Bổn phái nếu đã bị địch nhân tiêu diệt, vãn bối sao lại còn có mạng mà tới nơi đây thông báo?"
Mọi người quan sát Lý Đức Nặc, người này bất quá có tu vi đại sư giai sơ kỳ, nếu như ai đó có thể đào sinh hiển nhiên tuyệt đối không thể là hắn, khả năng lớn nhất chỉ có Hồng Chiến mà thôi.
Mọi người cùng suy đoán Hiên Viên Tông sợ là có giấu pháp bảo nào đó lợi hại, lần này nhất định là đem ra sử dụng mới có thể đưa môn phái tránh khỏi một kiếp phong ba.
"Xin hỏi đối với tụ ma trận, quý phái xử trí như thế nào?"
Một nguyên lão khác dùng thần sắc bất định hỏi, đây cũng chính là tiếng lòng của tất cả mọi người. Ngồi tại đây đều là những người nổi bật nhất trong mỗi một môn phái, đối với thượng cổ cấm trận kia cũng có ít nhiều lý giải, trong lòng thầm biết trận này vô cùng hung hiểm, vô luận là phá hay không cũng là một vấn đề nan giải a.
Lý Đức Nặc vẫn chưa vội vàng trả lời, lúc này nhìn chỗ ngồi ở phía sau, chỗ một gã trung niên nhân mặc đạo bào màu lam, vị nguyên lão này đang có chút không yên lòng, cũng là người duy nhất nơi đây đang thất thần.
Lý Đức Nặc thần trọng tiêu sái đi đến trước mặt vị trung niên nhân mặc lam bào này, cung kính cúi mình thật sâu nói:
"Hiên Viên Tông Cự Kiếm đường trưởng lão Lý Đức Nặc xin tạ ơn đệ tam nguyên lão quý phái đã đúng lúc xuất hiện trợ thủ, đại ân của Thiên Hà Tông đối với bản phái, Lý Đức Nặc xin khắc sâu vào trong tâm khảm, ngày sau nhất định sẽ có hồi báo."
Đang còn đầy bụng tâm tư mà thất thần, nếu không phải Lý Đức Nặc đến gần trước người cung kính cúi đầu thật sâu, Lạc Trần Tử thẳng đến lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cũng không biết ý gì, muốn ngăn cản cũng không kịp, chỉ đành vội vàng cúi đầu đáp lại.
Bị vây bởi hỗn độn trong lòng nên Lạc Trần Tử cũng không nghe rõ ràng Lý Đức Nặc nói gì, thế nhưng đối với mấy chữ đệ tam nguyên lão lại cực kỳ mẫn cảm, thân hình chấn động nói:
"Đệ tam nguyên lão bổn phái đã đi Hiên Viên Tông?"
Lý Đức Nặc gật đầu thành khẩn nói:
"May mắn được đệ tam nguyên lão quý phái đúng lúc chạy tới xuất thủ tương trợ chống lại yêu nhân Đại Hạ quốc, đệ tam nguyên lão quý phái một thân tu vi thâm hậu, túc trí đa mưu, lại có thần thông kinh thiên, ngay cả Đại Hạ quốc có Thiên Ma Kính được cao thủ tu vi linh hồn giai hậu kỳ đỉnh phong điều khiển cũng đều bị đệ tam nguyên lão quý phái đánh tan, thượng cổ cấm trận tụ ma trận vạn năm, chỉ nghe cũng đủ làm người người kinh sợ vậy mà bị đệ tam nguyên lão quý phái dùng một chiêu cực kỳ quỷ dị xảo diệu lấy trận phá trận mà hóa giải, làm cho cửa ma giới đang mở rộng khép kín lại. Có thể nói đệ tam nguyên lão quý phái là một thần nhân, cũng là đại phúc tinh của Hiên Viên Tông ta a!"
Những lời này không lời nào là không khen ngợi. Vừa là Thiên ma kính, vừa là tụ ma trận, toàn là bảo bối cấm trận uy chấn tu luyện giới bao năm, để mỗi một vị nguyên lão ở đây đều khó có thể thích ứng, quan trọng hơn nữa những trận pháp uy lực tựa nhu không gì sánh bằng này lại bị một vị hậu bối đột nhiên quật khởi đơn giản phá giải, làm cho mỗi vị nguyên lão đều động dung, sắc mặt biến đổi kỳ quái, không biết là suy nghĩ cái gì. Ánh mắt nhìn Lạc Trần Tử tức thì hòa nhã hơn nhiều nhưng cũng có chút cố kỵ, lại thêm có một vẻ hiếu kỳ mơ hồ hiện lên.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comTừ những nhóm từ Tù Ma cốc trở về, tin đồn về vị đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông cứ như phô thiên cái địa mà tới, thế nhưng lại có rất ít người đã gặp qua vị đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông này, ở đây chỉ có một số ít những người tiến nhập Tù Ma Cốc là đã gặp qua, những người còn lại hoàn toàn là không biết gì cả.
Lúc này vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, một trong ba vị nguyên lão Hiên Viên Tông, một hồng y nữ tử tuyệt đẹp chậm rãi đưa ngón tay lên môi, đem cái miệng nhỏ nhắn kia che lại, hai tròng mắt mờ mờ một tầng hơi nước, áp lực dồn nén trong nhiều ngày qua tự nhiên không giải thích được nhất thời bùng lên, cho dù chính mình có một thân tu vi đã đến linh hồn giai, nhưng cũng vô pháp khống chế được phần tình cảm kích động trong lòng.
Hắn không chết, thật tốt quá! Trong lòng Hồ Mị Nhi không ngừng thốt lên những lời này, làm cho toàn bộ cơ thể không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ. Theo thời gian trôi qua, thủy chung vẫn không có tin tức truyền đến, Hồ Mị Nhi cùng những người khác đều như nhau, chỉ sợ Lâm Khiếu Đường đã lành ít dừ nhiều, nhất định là đã rơi vào trong tay giặc tại mưa đá gió xoáy, chuyện nhất định không thể tiếp thu càng ngày theo thời gian mà càng phải chấp nhận, tâm tình Hồ Mị Nhi hầu như đã chết. Lần này hội nghị nàng không nên đi theo nhưng được ba vị nguyên lão thưởng cho thời gian nghỉ ngơi hồi phục tùy ý, lại nhân tiện vì tâm tình mê man mà cố ý đi theo, mong muốn phân tán một chút tâm tình, cũng thử nghe ngóng tin tức Lâm Khiếu Đường có hay không thoát được ra khỏi Tù Ma cốc, vì vậy lúc này nghe được tin vui thì "bỗng dưng muốn khóc." (Hự hự)
Khi Lý Đức Nặc thuật lại tất cả, trong nghị sự phòng như vắng vẻ hoàn toàn không tiếng động, mọi người đều rơi vào trầm tư. Dù sao có thể đem thực lực bản thân ra đối phó với Đại Hạ quốc xâm lăng, chặn đi một cơn song dữ cũng khiến cho tu luyện giới đều phải coi trọng, lúc này mọi người đều nhớ lại đàm phán đề cử Thiên Hà Tông là nơi giải quyết hậu cần xem ra không còn thích hợp nữa rồi.
Vô luận là ở Tù Ma cốc hay hiện tại được biết sự việc Hiên Viên Tông bị tập kích đều có thể thấy vị đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông này với yêu nhân Đại Hạ quốc là rất có tâm đắc, cũng có thể coi là một khắc tinh a, hết lần này đến lần khác liên tiếp đem cao thủ tu luyện giả Đại Hạ quốc đẩy lùi.
Tại lúc Đại Hạ quốc toàn diện xâm lấn, người này nếu có thể đem toàn lực kháng địch, tất nhiên sẽ là một đại trợ lực cho Nam Xuyên Giới, nếu là đắc tội, đến thời điểm quan trọng người này lại chần chờ, quan hệ lợi hại như thế nào tất cả mọi người đều hiểu rõ, vì vậy đều hối hận việc mới phụ họa trút đá xuống giếng như vừa rồi.
Mấy vị minh chủ cùng đối mặt nhìn nhau, Băng Hoàng vội ho một tiếng hỏi:
"Lý trưởng lão, không biết vị đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông lúc này đang ở đâu? Lúc đấu pháp yêu nhân Đại Hạ quốc có bị thụ thương không?"
Lý Đức Nặc liền thi lễ trả lời:
"Thưa minh chủ, theo như vãn bối thấy, đệ tam nguyên lão hẳn là không có thụ thương, chỉ là chân nguyên có chút hao tổn quá độ, hiện nay đang ở nơi nào, vãn bối thực sự không thể biết được."