Đấu Y

Chương 452: Người so với người mạnh mẽ (Thượng)


Có thể là hoàn toàn không đến mức là nhân thần cùng phẫn nộ nhưng việc này cũng không thể nói là nhỏ được, mà nếu Thái Vân Tông lấy đó là cái cớ nghiêm trọng để xử lý Thần Lộ Tiên Tử thì cũng không ai có thể nói gì, cho dù là Nam Hải phái của Thần Lộ Tiên Tử cũng chỉ có thể ngồi yên không để ý đến. Nếu nói không lớn thì cũng không phải là lớn, xét cho cùng hai loại tài liệu thượng phẩm này tuy rằng rất trân quý nhưng cũng không quý đến mức coi như trấn phái chi bảo, chỉ cần người nói lời xin lỗi với Thái Vân Tông rồi đem một thứ tốt đi trao đổi bù đắp tổn thất thì cũng coi như xong.

Tu vi Tam Nhãn Thần Cái tuy là linh hồn giai hậu kỳ nhưng đối với hai nữ tử tu luyện giả linh hồn giai trung kỳ kia lại có vài phần cố kỵ, chỉ vì nghe nói hai người này và đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông danh như mặt trời ban trưa ngày trước có mối liên hệ cực kỳ mật thiết, mà Tam Nhãn Thần Cái cũng tự mình trải qua đoạn thời gian tại Tù Ma Cốc, vị thanh niên kia đột ngột đại triển thần uy đã khắc sâu vào trong lòng lão, bởi vậy khi nghe Tiểu Lan tránh cứ cũng chỉ làm như như không thấy, thần sắc bình tĩnh không hề lên tiếng.

- Thần đạo hữu, ngươi lẻn vào dược viên bản phái trộm đi trân bảo, ngươi cho là có thể chạy trốn được sao?

Thông Vân Chân Nhân rốt cuộc mở miệng nói, thanh âm vô cùng sắc bén.

Thanh âm lại càng mang theo nguyên lực cường đại, đến tai không ít tu luyện giả làm cho đầu đau như muốn nứt ra, thống khổ vô cùng, hiển nhiên là Thông Vân Chân Nhân đang muốn thị uy.

Khuôn mặt được che bởi sa đen của Thần Lộ Tiên Tử cười lạnh nói:

- Bản tiên tử từ một lần giao dịch cá nhân, dùng một trăm khối nguyên thạch trung cấp đổi lấy, cũng tiện hỏi các ngươi có chính mắt thấy bản tiên tử đi trộm hay không?

- Ma nữ ngươi còn dám chống chế, hai tháng trước có người thấy ngươi xuất hiện tại một sơn cốc cách dược viên bản phái hơn năm mươi dặm, mà cùng ngày đó bản phái mất đi Thái thượng duẩn và Vân hương quả, hơn nữa đệ tử bản môn đã phát hiện sơn cốc sau khi ngươi rời khỏi còn lưu lại xác một gốc Thái thượng duẩn.

Một gã thanh niên đứng phía sau Thông Vân Chân Nhân nổi giận lên tiếng.

- Ngày ấy bản tiên tử chỉ là dạo gần quý phái mà thôi, mà Thái thượng duẩn và Vân hương quả là thứ mà bản tiên tử có từ nửa năm trước rồi.

Thần Lộ Tiên Tử không nhanh không chậm trả lời.

- Còn muốn nói sạo, ma nữ ngươi nguyên bản chính là trộm đạo mà lập nghiệp, thứ ngươi trộm còn thiếu sao?

Tên thanh niên kia tiếp tục quát lớn.

- Tiểu bối lớn mật, bản tiên tử nói chuyện không đến phiên ngươi trõ mõm vào!

Thanh âm Thần Lộ Tiên Tử đột nhiên biến đổi, một cỗ uy áp lập tức phát ra, tên thanh niên kia không tự chủ được phải lui lại phía sau một bước nhỏ, trên trán nhất thời trào ra mồ hôi lạnh.

- Thần đạo hữu ngươi sẽ không phải là muốn nói vài lời bậy bạ với bản phái coi như xong đấy chứ? Bần đạo niệm tình cùng ngươi có duyên gặp mặt vài lần, cho ngươi một cơ hội tự mình trả lại vật đã lấy thì việc này có thể cho qua.

Thông Vân Chân Nhân tỏ bộ dáng khoan dung nói.

- Thần đạo hữu, ngươi trả Khổ nghiêm băng cho bản phái, bản phái cũng sẽ không truy cứu.

Tam Nhãn Thần Cái nói tiếp.

- Hừ không có!

Cơn giận trong lòng Thần Lộ Tiên Tử đã dâng lên, nhưng đối phương mạnh hơn, chính mình cũng không tiện phát tác, hơn nữa cơ hồ không chỉ riêng hai người này, Thái Vân Tông dường như vẫn còn cao thủ xung quanh.

Tam Nhãn Thần Cái sớm có dự liệu, liếc mắt sang phía man ngưu lão đạo nói:

- Thông Vân huynh, ta xem ả đàn bà này chỉ sợ là đã sớm dùng sạch trọng vật cướp đi của bản phái chúng ta, lúc này kêu nàng lấy ra chắc là không có khả năng, không bằng để nàng ta dùng vật khác trao đổi ngang giá, dù sao cũng là đồng đạo, không cần phải bức bách tới cùng.

Thông Vân Chân Nhân hừ lạnh một cái nói:

- Cũng chỉ có thể như vậy!

Thấy hai người này kẻ xướng người họa, trong lòng Thần Lộ Tiên Tử đã biết được mục đích bọn họ, khí nguyên trên người lại càng kịch liệt bành trướng, tâm tình càng trở nên bất ổn.

Đúng lúc này Thần Lộ Tiên Tử nhận được một đạo truyền âm rất nhỏ:

- Thần đạo hữu không thấy bọn họ làm mấy động tác diễn trò vô ích như vậy là chỉ làm cho người bên ngoài xem, chủ ý đến ngươi không chỉ có hai người của Thái Vân Tông và Khổ Lâm tự mà còn cả vài cao thủ khác ẩn núp bên ngoài, có phải trên người ngươi có thứ bảo bối gì đó khiến cho bọn họ phải theo dõi?

Thần Lộ Tiên Tử nghe được lời truyền âm, khí nguyên trên người đã thu lại không ít, bất đắc dĩ mà thở dài.

Đều tại tu vi chính mình đình trệ không tiến, bằng không ngày hôm nay vô luận thế nào cũng đã đạt tới tu vi địa vương giai sơ kỳ, đâu đến lượt hai tên này diễu võ dương oai trước mặt chính mình.

- Thần đạo hữu, hai phái chúng ta cũng không phải muốn lấy nhiều khi dễ ngươi đơn độc, nếu đã không giao được thì hãy lấy vật phẩm khác trao đổi, bất quá Thái thượng duẩn, Vân hương quả và Khổ nghiêm băng đều là những vật bất phàm, vậy nên đạo hữu cũng không nên lấy vật vớ vẩn gì đó ra lừa dối chúng ta!

Tam Nhãn Thần Cái liếc mắt cười gian trá nói.

Thần Lộ Tiên Tử hiện tại đúng là có trăm miệng cũng không biện bạch được, thân mình run run đứng yên tại chỗ, không nói được lời nào.

- Thần đạo hữu đang suy nghĩ không biết lấy gì để trao đổi đúng không, vậy bản phái thay ngươi đưa ra một chủ ý, nghe nói trên người Thần đạo hữu có năm con Cửu Thiên Huyền Băng Nghĩ, nếu lấy ra cho hai phái chúng ta mỗi bên một con thì mọi việc coi như xong, ngươi xem thế nào?

Tam Nhãn Thần Cái cười tủm tỉm nói.

- Nằm mơ!

Thần Lộ Tiên Tử vừa nghe nói thế nhất thời không khống chế được, giận dữ thốt ra hai chữ, lại nói tiếp:

- Có bản lĩnh thì tự tới lấy đi!

- Nói như vậy là Thần đạo hữu đã quyết tâm chiếm lấy bảo bối hai đại phái chúng ta, muốn đối nghịch với phái ta và Thái Vân Tông đây.

Sắc mặt Thông Vân Chân Nhân lập tức trầm xuống nói.

- Hừ, muốn cướp Cửu Thiên Huyền Băng Nghĩ của bản tiên tử thì cứ nói ra, hà tất phải quanh co bày đặt một đống lý do chính đáng. Thông Vân Chân Nhân, bản tiên tử còn tưởng rằng mặc dù tính tính của ngươi có chút cổ quái nhưng vẫn là người thẳng tính, không nghĩ tới vài năm không gặp, cư nhiên lại hung hăng không nhìn nhân tình như vậy.

- Cũng biết nghĩ kế hãm hại người!

Thần Lộ Tiên Tử trào phúng nói.

- Tặc nữ to gan, chớ có nói xấu sư phụ ta!

Thanh niên đứng phía sau Thông Vân Chân Nhân nhất thời phẫn nộ quát lớn.

Ba ba ba.

Thần Lộ Tiên Tử cách không cho hắn vài cái tát thật mạnh, làm cho trên mặt tên thanh niên này nổi nên mầu hồng đậm của năm ngón tay, khí thế hung hăng cả vú lấp miệng em ngay lập tức bị dập tắt.

Thông Vân Chân Nhân vốn là một gã bao che khuyết điểm, vừa thấy đồ đệ mình bị người ta tát cho mấy cái, bêu xấu trước mặt mọi người, cơn tức trong lòng đồng thời phát tác, cuối cùng lập tức đoạn tuyệt phương pháp đàm phán, miệng niệm, hai ngón tay điểm ra khẽ quát một tiếng:

- Đi!

Phi kiếm màu trắng đã cấp tốc bắn ra ngoài, đây chính là bản mạng pháp bảo Thông Vân kiếm của Thông Vân Chân Nhân.

Thần Lộ Tiên Tử sớm đã chuẩn bị, chính mình cũng lấy ra một thanh phi kiếm trong suốt, chính là Băng Linh kiếm.

Hai đại phi kiếm trong không gian nhỏ hẹp của khách sảnh kịnh liệt va chạm với nhau, trong lúc nhất thời bất phân thắng bại. Trong mắt Thông Vân Chân Nhân đã hiện lên ý cười lạnh lùng, nguyên thức vừa mới đọng lại lập tức xuất hiện một thanh Thông Vân Kiếm thứ hai.

Lòng bàn Thần Lộ Tiên Tử tay hơi toát mồ hôi, liên tiếp thúc đẩy năm thanh Băng linh kiếm mà đối với nàng thôi động sáu thanh đã là cực hạn không thể tăng thêm, bằng không rất có thể bởi không đủ lực khống chế dẫn đến nội thương.

Thường Lai Quán vốn là nhà nghỉ lớn nhất tại Tây Sơn tiểu trấn này, tầng trệt rộng chừng hai mươi trượng vuông, kết cấu xung quanh được làm bằng gỗ, cao hơn bốn trượng. Tại trong mắt những phàm nhân thì không gian như vậy đã là rất lớn rồi.

Bất quá dưới trường hợp hai tu luyện giả linh hồn giai hậu kỳ đối chiến thì không gian như vậy quả thực rất nhỏ, tuy hai người đánh nhau chưa tới mức sống chết, vẫn còn tận lực khống chế, nhưng như vậy đã đủ để phá vỡ kiến trúc bốn phía, mà người xem xung quanh đều phát ra kết trận tiến hành bảo hộ.

Tu luyện giới vốn có quy định bất thành văn là không được làm tổn thương đến phàm nhân vô tội, bằng không tất sẽ bị các vị minh chủ trách phạt, mà hậu quả nghiêm trọng thì rất có thể bị giết chết.

Hơn mười thanh phi kiếm va chạm lịch liệt trong không trung làm cho các tu luyện giả muốn chạy đi cũng không được, loại tốc độ chiến đấu nhanh đến hoa mắt như vậy cũng là lần đầu tiên bọn họ được thấy.

Chúng tu luyện giả nhìn mà hết hồn, thử nghĩ nếu là mình cùng bất luận người nào trong hai người này phát sinh giao thủ chỉ sợ là không đầy nửa khắc sẽ bị mấy phi kiếm kia ngũ mã phân thây.

Khi thanh Thông Vân kiếm thứ bảy được phóng ra, Thần Lộ Tiên Tử đã không thể thôi động ra Băng linh kiếm chống đỡ, đành dùng nguyên thức hô hoán, năm đạo tuyết ảnh băng tinh như thiểm điện bắn ra.

Đây chính là năm con Cửu Thiên Huyền Băng nghĩ, mỗi con đều chừng một xích, toàn bộ hình thể so với những con kiến bình thường chỉ khác là có cái đầu thật lớn, nhưng thân mình càng dài càng nhỏ, trông có phần giống với một băng tinh.

Thân có bốn cánh, trong miệng lộ ra sáu cái răng như chiếc kìm sắc nhọn trong suốt, thấp thoáng sau đó là Cửu Thiên Huyền Băng khí, tùy tiện một điểm cũng có thể lập tức phóng ra hàn khí trong nháy mắt đông cứng mục tiêu.

Chỉ tiêc thân thể của bọn chúng vẫn còn chưa thành thục, bằng không có thể dễ dàng giải quyết chiến cuộc, đừng nói là linh hồn giai, dù có là địa vương giai bình thường cũng khó có thể kham nổi.

Bẩy thanh Thông vân kiếm trong nháy mắt bị Cửu Thiên Huyền Băng nghĩ đông kết lại rồi phá vụn thành vô số mảnh rơi trên sàn. Tu luyện giả bốn phía vô luận là thực lực mạnh hay yếu, gần như trong nháy mắt đều lộ ra vẻ tham lam đối với Cửu Thiên Huyền Băng nghĩ, từng ánh mắt thèm thuồng nghĩ chỉ cần có ma trùng cấp độ này hộ thân thì cho dù có gặp phải tu luyện giả có tu vi cao hơn so với chính mình có đánh một trận cũng không phải là không thể. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thấy phi kiếm của mình bị hủy, Thông Vân Chân Nhân đau xót, nhưng lúc này cũng không phải là lúc thương xót, chính mình đang trong tình thế bất lợi nên tự nhiên không rảnh lo lắng trước sau, lập tức phóng ra toàn bộ mười tám thanh Thông vân kiếm của mình.

Thần Lộ Tiên Tử và Thông Vân Chân Nhân lại một lần nữa rơi vào tình thế ngang tay, Tam Nhãn Thần Cái bên cạnh đã có phần không nhịn được. Tu vi hai người này tương đương, muốn phân thắng bại trong thời gian nửa khắc tuyệt đối là không thể. Đêm dài lắm mộng, đôi mắt gian tà khẽ động, nhẹ nhàng lấy ra một giáp trùng màu đen rồi cấp tốc bắn ra ngoài.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất