- Có thể phá được kết trận này hay không?
Kinh Vân Tử bức thiết hỏi, hắn rất muốn hai kiện pháp khí, tuy rằng không hề biết chính xác tên gọi, thế nhưng sau khi dò xét tựa hồ chúng rất phù hợp với Kinh Vân Quyết mà hắn tu luyện. Nếu như có thể thu thập hai kiện thượng nguyên thánh bảo này vào trong túi, tự nhiên thần thông sẽ bước lên một bước cao hơn, đến lúc đó dù đối mặt với đại tu sư cũng có thể đánh một trận.
- Phương pháp phá trận này chỉ có một, hơn nữa lại tiêu tốn rất nhiều thời gian!
Thất Tuyệt Cung Chủ liếc mắt nhìn mấy thứ pháp khí trên bàn thờ nói.
- Phương pháp gì?
Kinh Vân Tử nói. Đối với tạo nghệ về phương diện kết trận của Thất Tuyệt Cung Chủ, hắn đã nghe được tiếng tăm từ lâu.
- Tìm được một kiện pháp khí yếu nhất trong mười hai kiện, phá hủy đi, trận này liền bị phá!
Thất Tuyệt Cung Chủ quét mắt nhìn bốn phía nói.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL- Vậy rốt cuộc kiện pháp khí yếu nhất là kiện nào?
Kinh Vân Tử trong phương diện kết trận thực sự không có bao nhiêu nghiên cứu, lại hỏi.
- Kinh Vân Đạo hữu quá nôn nóng rồi, bản cung chủ trong thời gian ngắn cũng không thể nào nhìn ra được kiện nào yếu nhất, cần phải cùng phu nhân của ta nghiên cứu một phen, nếu như đã tới nơi đây hẳn là các vị đạo hữu cũng không vội vã nhất thời!
Thất Tuyệt Cung Chủ đối với câu hỏi của Kinh Vân Tử có chút không vui vẻ, lãng đạm nói.
- Không vội, không vội!
Kinh Vân Tử vội nói.
Âm Tuyệt Thiền Sư dùng một loại nhãn thần quái dị nhìn thoáng qua Kinh Vân Tử, cảm giác được người này từ khi tiến vào trong mật thất tựa hồ như có chút biến hóa, bất quá quan sát cẩn thận vẫn chưa phát hiện ra điều gì dị thượng, nếu như dò xét quá mức trực tiếp thì rất có khả năng làm cho đối phương bất mãn, cũng chỉ đành thôi.
Lâm Khiếu Đường một mực yên lặng không lên tiếng bỗng nhiên nói.
- Các vị không cảm thấy kỳ quái hay sao? Nơi này vì sao lại bị phong ấn? Bên ngoài còn có một tầng vạn năm hành tinh thạch, mà bên trong lại còn có kết trận phong ấn cấp độ này. Tựa hồ như là phong ấn ma vật lợi hại nào đó, ý của Lâm mỗ tốt nhất không nên phá hủy trận này, không bằng lúc này đi tìm di vật của các thượng cổ tu luyên giác khác vẫn ổn thỏa hơn.
Lâm Khiếu Đường căn bản không muốn nói ra nghi ngờ trong lòng, thế nhưng chính mình và bốn người đối phương không hề có thù hận gì, nhắc nhỏ một chút cũng tốt.
- Lâm đ*o hữu, mấy vạn năm trôi qua, vẫn chưa có người nào đặt chân tới nơi này, năm đó coi như phong ấn ma vật cường đại nào đó thì hiện tại đã sớm tiêu tan thành mây khói rồi, mà dù còn thì phú quý hiểm trung cầu, nhiều thượng nguyên thánh bảo tụ tập một chỗ như vậy, chỉ sợ toàn bộ đại lục Phong Ma cũng không tìm được chỗ thứ hai. Những kiện thượng nguyên thánh bảo này, bất kỳ kiện nào cũng có thể đủ tung hoàng ngang dọc hạ giới, cho dù ma vật kia không chết, sau khi phá trận này, năm người chúng ta mỗi người có được hai kiện thượng nguyên thánh bảo, còn sợ không diệt luôn được ma vật kia sao? Lâm đ*o hữu cẩn thận đương nhiên không sai, bất quá nếu như quá mức cẩn thận thì rất dễ mất đi cơ hội tốt!
Kinh Vân Tử sờ sờ chòm râu có chút châm biếm nói.
- Lâm đ*o hữu, Kinh Vân đạo hữu nói có lý. Cho dù năm người chúng ta lịch lãm cả đời sợ là cũng chỉ có một cơ duyên này mà thôi, nếu như mất đi thì quả thực quá đáng tiếc, huồng hồ với thực lực của năm người chúng ta, làm sao có chuyện gì được cơ chứ!
Âm Tuyệt Thiền Sư khuyên, tuy cảm giác được tâm tình của Kinh Vân Tử có chút biến hóa, nhưng đối với chuyện đoạt bảo, âm Tuyệt Thiền Sư cũng là tình thế bắt buộc.
- Lâm đ*o hữu, bản cung chỉ cần thời gian ngắn là có thể tìm ra được tìm yếu nhất, lúc đó vẫn còn cần phải năm người hợp lực phá giải, ngươi hiện tại cũng không nên rút lui a, cho dù năm người chúng ta tận lực làm cũng cần phải có thời gian mấy ngày, nếu như phân tâm chỉ sợ thời gian kéo dài hơn nhiều!
Thất Tuyệt Cung Chủ nói theo.
Thấy rõ thái độ của năm người, Lâm Khiếu Đường cũng lười giải thích cái gì, bất quá cho dù hắn có nói thì mọi người cũng không chú ý, mê hoặc thật lớn trước mặt như vậy, cho dù là ai cũng không thể dứt bỏ dễ dàng được.
Thần sắc Lâm Khiếu Đường không sóng, trong lòng khe khẽ thở dài, chính mình nếu đã nhắc nhỏ, bọn họ không nghe thì là chuyện của bọn họ rồi, mình nhắc nhở coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, tiếp tục nói thêm chỉ sợ là mọi người lại hiểu lầm chính mình có ý đồ gì khác.
Trong lúc phu phụ Thất Tuyệt tìm kiếm chỗ yếu nhất, ba người còn lại đều lặng yên đả tọa tại chỗ chờ đợi.
Lâm Khiếu Đường lúc này thôi động nguyên thức liên hệ với đám tham thị thú đã thả ra trước đó. Mấy trăm con tham thị thú đã dò xét cẩn thận trong phương viện trăm dặm quanh đây, cẩn thận tìm kiếm mỗi ngõ ngách nhỏ nhất, hiện tại vẫn chưa có thu hoạch gì.
Một tòa động tại sâu trong Vạn Cốt Thâm Uyên, mấy vị minh chủ Nam Xuyên Giới đột nhiên xuất hiện, lặn lội đường xa tới đây, năm người rốt cuộc cũng đã tới ngoài mục tiêu đã định.
Thái âm Thiên Quân, Thái Thượng Chân Nhân, Cực Ám Ma Quân, Băng Hoàng và Lục Dương Chân Nhân, trên mặt mỗi người lộ đều ra một tia mừng rỡ.
- Không nghĩ tới, tàn quyển mà Thiên Quân lấy được từ Quỷ Vũ Điện và Thái Vân Kinh tàn quyển của Thái Vân Tông có địa điểm đánh dấu giống nhau, nơi này quả nhiên là Vô Cực Động, tại thời kỳ thượng cổ được xưng là thiên hạ đệ nhất động.
Cực Ám Ma Quân Nam Cug Lân tìm chứng cứ nói.
- Nam Cung huynh, nhiều năm trôi qua, tính tình cẩn thận vẫn chưa hề thay đổi gì a, bản quân quy rằng cũng là lần đầu tiên đến chỗ này, nhưng có chín thành nắm chắc khẳng định nơi đây chính là Vô Cực Động Phủ năm đó!
Thái âm Thiên Quân trả lời.
- Ha ha, đại lục Phong Ma thời kỳ thượng cổ, Vô Cực Động Phủ là một trong ba địa phương quan trọng nhất do tu luyện giả thượng cổ và Nguyên Thủy Ma Tộc tranh đoạt, có người nói trong động phủ này năm đó có thiên địa linh quả, linh hảo nhiều không đếm hết, là địa phương duy nhất bảo tồn thánh nguyên khí sau khi viễn cổ đại phi thăng. Đối với tu luyện giới thượng cổ cũng là bảo địa tu luyện chí tôn, bất quá khi mấy vạn tu luyện giả và Nguyên Thủy Ma Tộc chết ở đây, địa âm nguyên nơi này bắt đầu từ từ dày hơn, trở thành địa phương cực âm. Chỉ sợ Vô Cực Động Phủ hôm nay đã trở thành âm Cực Động Phủ rồi.
Quanh người Thái âm Thiên Quân tỏa ra quang mang, rọi sáng bốn phía, cười nói.
Càng đi vào sâu trong Vạn Cốt Thâm Uyên, âm nguyên càng ngưng tụ dày đặc hơn, những âm nguyên này đối với tu luyện giả bình thường mà nói chính là kịch độc đáng sợ, một khi bị xâm nhập vào trong cơ thể, không bao lâu sẽ xuất hiện tình cảnh thân thể bị ăn mòn, linh nguyên bị xâm hại, trở thành cô hồn dã quỷ không có ý thức.
Hơn nữa âm nguyên mật độ cao cũng sẽ gây áp lực rất lớn tới cơ thể, người có tu vi yếu căn bản không thể thâm nhập vào sâu.
Bốn vị minh chủ Nam Xuyên Giới và đại nguyên lão Thái Vân Tông đều là đại tu sư địa vương giai hậu kỳ, đi vào sâu như vậy cũng phải vô cùng cẩn thận, chân khí hộ thể trên người luôn luôn phải vận chuyển, thậm chí còn có một hai loại pháp bảo xoay xung quanh thân thể tiến hành bảo hộ.
Năm người cùng phóng chân khí tạo thành vòng bảo hộ đẩy âm nguyên xung quanh hai ba mươi trượng ra ngoài, thậm chí còn dùng khí nguyên phát ra ánh sáng, có thể chiếu sáng trên đoạn đường vạn trượng vực sâu đen kịt này.
Lúc này, một đôi quỷ nhãn lặng yên không một tiếng động huyền phù bên ngoài hơn trăm trượng, lẳng lặng quan sát năm tên đại tu sư, cho dù là người có thần thông quảng đại hơn nữa cũng không cảm giác được có kẻ đang rình coi, cặp mắt kia phảng phất như từ một không gian hoàn toàn khác nhìn xuyên qua, không có một tia khí tức nào phát ra.
- Mặc kệ là Vô Cực Động Phủ cũng tốt, âm Cực Động Phủ cũng được, điều này không thể che lấp được trước kia nơi này là nơi tranh chấp của các tu luyện giả đế giai thượng cổ và Nguyên Thủy Ma Tộc đế giai, càng có một số trực tiếp bị phong kín ở bên trong, trong động phủ này hẳn là có không ít bảo bối, huống hồ có một vài loại linh chi thảo dược thần kỳ cho dù là dưới loại địa phương âm nguyên cực thịnh này cũng có thể tụ lại tàn dư thánh nguyên sống sót, nếu như có thể thu được một cây để luyện chế thành linh đan, nhất định có thể tăng lên không ít tu vi, bổn hoàng thực sự có chút khẩn cấp muốn vào tìm kiếm một phen.
Băng Hoàng cấp thiết nói.
Bốn vị đại tu sư khác nhìn động phủ xa xa, trên mặt đầu hiện rõ vẻ chờ mong.
Liền nhanh chóng mở rộng cửa động phủ, bên trong âm phong thổi mạnh, âm nguyên tràn ngập dày đặc hơn bên ngoài không biết bao nhiêu lần, cả nưm vị đại tu sư đều cần nguyện khí chống lại.
- Các vị đạo hữu, đi thôi, trong vòng năm ngày, âm phong trong âm Cực Động Phủ sẽ trở nên yếu hơn một chút, nếu như muốn tìm bảo vật thì chỉ có thể tiến hành trong khoảng thời gian này. Vượt qua năm ngày, cho dù thần thông của các vị có cao hơn nữa thì cũng sợ là ăn không tiêu, đặc biệt thời điểm âm Cực Động Phủ bạo phát phong bạo thì cho dù là đại tu sư cũng khó mà chịu nổi.
Lục Dương Chân Nhân nhìn vào cửa động phủ nói.
Năm người đang bay vào trong sâu trong động phủ, mỗi người đều phóng ra khí nguyên các màu rọi sáng không gian xung quanh. Không gian bên trong so với tưởng tượng còn rộng lớn hơn nhiều, đường đi rất rộng rãi, độ rộng hai bên đã vượt quá một trăm trượng, thậm chí còn lớn hơn.
Bên trong sâu không thấy đáy, ngoại từ âm phong thổi mạnh ra, chỉ có tiếng gió thổi qua vách núi phát ra âm thanh âm trầm kinh khủng.
Năm vị đại tu sư phi hành cực nhanh, ngoại trừ âm khí không ngừng dày đặc và trọng lực tăng thêm ra, hầu như không còn bất cứ sự cản trở nào, phi hành ước chừng khoảng nửa canh giờ sau đã đến một đầu thông đạo.