"Khiếu Đường sư đệ, hảo thân thủ!" Lâm Vũ Tuyền đâm ra một kiếm, bộ dáng tươi cười đầy mặt cảm thán nói.
Trong lòng hồi hộp một chút, Lâm Khiếu Đường biết không hay, ngươi đại gia, nước mắt của phụ nữ quả nhiên không thể tin (chỉ có chuẩn), có chút đánh giá thấp tiểu nữ tử này rồi.
Tuy rằng trong lòng có chút ngoài ý muốn, nhưng khoé miệng Lâm Khiếu Đường không đổi, như không biết vẫn đạm mạc cười, cho dù gần trong gang tấc cũng khó phát hiện tiếu ý gần như không có.
"Tộc trưởng tỷ tỷ, đao kiếm không có mắt, ngươi muốn phế ta a, chưa tính tri ơn bất cần báo, cũng không nên lấy oán báo ơn a!" Lâm Khiếu Đường không có chút xấu hổ , buồn bực khi bị vạch trần bí mật.
Nước mắt Lâm Vũ Tuyền đã khô, khuôn mặt trắng xinh lộ vẻ có mà như không có tiếu ý, vẻ bi thương vừa rồi đã biến mất không thấy, "Ta chỉ là không rõ , Khiếu Đường sư đệ sao phải ẩn dấu chính mình sâu như vậy?"
Lâm Khiếu Đường cười cười nói: "Hiện tại nếu ta nói không có, sợ rằng tộc trưởng tỷ tỷ cũng sẽ không tin tưởng, mỗi người có ý chí riêng, ta nghĩ không cần thiết phải nói rõ ràng!"
Hô, trường kiếm trong tay Lâm Vũ Tuyền biến mất, bình tĩnh thu hồi vào trong trữ vật giới chỉ, bàn tay trần hầu như đồng thời hướng tới Lâm Khiếu Đường phát động công kích.
Ngoại trừ thanh mộc kiếm quyết, tộc trưởng Lâm gia đều phải tu luyện hai môn tuyệt học gia tộc, một bộ chưởng pháp không vân thủ, còn có một bộ khinh công đạp trần bộ
Trên thực tế, thanh mộc kiếm quyết cũng không phải là bộ vũ kĩ cực mạnh của Lâm gia, không vân thủ và đạp trần bộ đồng thời tu luyện và phối hợp sử dụng, đây mới là vũ kỹ tối cao của Lâm gia.
Trước bởi vì Lâm Vũ Tuyền có chút khinh địch, hơn nữa "bao mộc bạch" thụât pháp biến hoá rất nhanh chóng, mới có thể làm cho người khác chưa kịp xuất ra tuyệt học đã bị bắt giữ.
Trên thực tế, Lâm Vũ Tuyền khi không có vũ khí mới là lúc cực mạnh.
Cước pháp phiêu hốt bất định, chưởng phong quyền kình hư hư thực thực, khi thì bộc phát ra chưởng kình cường đại, đều là tuyệt chiêu khắc đich giành chiến thắng.
Lâm Khiếu Đường liên tục bại lui, miễn cưỡng tránh né ngăn cản, thỉnh thoảng tinh xảo công kích, cũng chỉ là thế mạnh nhưng lực kiệt.
Đông……
Một tiếng trầm đục, ngực của Lâm Khiếu Đường bị đánh trúng, nhanh chóng thối lui mấy bước mới đứng vững được thân thể.
Lâm Vũ Tuyền rốt cuộc đắc thủ nhưng lại mờ mịt nhìn đối phương, không có chút nào vui sướng thắng lợi, trái lại nội tâm có một chỗ trống, rất là tiếc hận, còn có chút không tin, có lẽ là không muốn tin tưởng, nhưng sự thực xảy ra trước mắt, Lâm Vũ Tuyền đành phải tin tưởng.
Lẽ nào thực sự không phải là hắn? Lâm Vũ Tuyền nghi hoặc.
Từ trận giao thủ vừa rồi xem ra, Lâm Khiếu Đường tuyệt đối không có khả năng ẩn dấu bảo lưu thực lực, mỗi một kích cũng không lưu thủ, nếu không có tu vi ngoài sĩ cấp muốn qua loa cho xong tuyệt đối làm không được.
Lâm Vũ Tuyền có thể không xác định được thực lực của Lâm Khiếu Đường, nhưng có một chút nàng có thể khẳng định, hắn tuyệt đối không thể đạt được sĩ cấp tiêu chuẩn.
Người dưới sĩ cấp ngưng kết ra chính là nguyên lực nội hạch, mà khi đột phá vệ cấp đạt đựơc sĩ cấp là lúc nguyên lực nội hạch ngưng tụ thành nội tâm, nếu như là nói nguyên lực đạo nội hạch sẽ ngưng kết thành nội đan, nhưng …cái này có bản chất khác hẳn nhau.
Nếu hắn không phải là sĩ cấp cao thủ, vậy không có khả năng trong nháy mắt miễu sát hắc bào nhân có thực lực vệ cấp đỉnh phong cao thủ.
Lẽ nào lão tổ tông thực sự đã trở về? Chỉ là không muốn hiện thân mà thôi? Ánh mắt Lâm Vũ Tuyền phức tạp nhìn thiếu niên phía xa xa đang không ngừng xoa nắn ngực, lúc này đây nàng thực sự nghĩ không ra.
Cho dù trí tuệ Lâm Vũ tuyền hơn người, nhưng vắt óc suy nghĩ cũng không ra nguyên cớ, bất quá mặc kệ nói như thế nào, giá trị bản thân của thiếu niên ấy thì không cần nghi vấn.
Trên dưới Lâm gia ngoại trừ Lâm Thiên Chính, có thể dưới tình huống Lâm Vũ Tuyền hầu như dùng toàn lực đồng thời xuất ra vũ kỹ tối cao của Lâm gia, tiếp được nhiều chiêu như vậy mà không rơi vào hạ phong, mười đầu ngón tay còn thừa để đếm, hơn nữa những người này đều là một đời đã có tuổi của Lâm gia, về phần thế hệ trẻ niên kỉ không lớn, sợ là chỉ có vị khán hộ viên phế dược phòng có thể làm được.
Ngay cả nhân tài ưu tú như hắn cũng có thể dưới mắt của cao tầng gia tộc che giấu nhiều năm như vậy, thậm chí cuối cùng còn bị gia tộc nhét vào phế dược phòng như một nô dịch, cái này không thể không nói là trêu người sao, dùng tới bốn chữ có mắt như mù, Lâm Vũ Tuyền cũng không nghĩ là quá đáng, Lâm gia như vậy bị người ta mưu đồ cũng không kỳ lạ
Thiếu niên này chí ít cũng có trình độ sơ cấp võ vệ, chỉ mạnh hơn chứ không kém, coi như là thiên tài tu luyện trăm năm khó gặp của Lâm gia Lâm Vân Phi, so với hắn cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lâm Vân Phi từ một năm trước còn kém không nhiều lắm để đạt được 10 tinh võ phó tiêu chuẩn, thế nhưng một năm qua đi, vẫn chưa đột phá bình cảnh tiến nhập vệ cấp, trái lại Lâm Bình thực tế không được xem trọng, từ ba tháng trước đã kì tích đột phá phó cấp, tiến nhập vệ cấp, hiện nay đã có tu vi 2 tinh võ vệ.
"Ngươi có bằng lòng hay không tham gia gia tộc trắc thí mà không hề bảo lưu?" Lâm Vũ Tuyền đột nhiên hỏi.
Lâm Khiếu Đường còn đang xoa ngực thấp giọng chửi bới, lau khoé miệng nói: "Lão tử nhất định không tham gia, ngươi có thể đem lão tử làm như thế nào, có bản lãnh phóng ngựa lại đây, nếu như lão tử sợ ngươi, sau này cái tên sẽ đảo ngược."
Đối với đơn bào Lâm Khiếu Đường phương thức nói chuỵên thuỷ chung như một, Lâm Vũ Tuyền có điểm bất đắc dĩ, thế nhưng khi vừa nói đến gia tộc thì hắn tựa hồ có đạo lí rõ ràng, cái gì cũng có vẻ u mê, lẽ nào chỉ là phù dung sớm tối tàn hay sao?"
Thấy Lâm Vũ Tuyền đến gần, Lâm Khiếu đường đề phòng nhìn đối phương, bộ dáng chuẩn bị tuỳ thời đều có thể xuất thủ, khi Lâm Vũ Tuyền vươn tay thì Lâm Khiếu Đưòng liền đưa tay ngăn chặn.
"Còn đau không?"
Âm thanh ôn nhu tự nhiên không gì sánh được, dung mạo tuyệt trần càng lộ ra ý thân thiết, Lâm Khiếu Đường có chút sửng sốt, cánh tay đưa lên một nửa lại rút trở lại, buồn bực nói: "Không đau!"
Lâm Vũ Tuyền nhẹ nhàng êm ái xoa nắn ngực Lâm Khiếu Đường, "Xin lỗi, ta chỉ là muốn thử ngươi một chút, nếu như không động thủ thực sự mà nói, rất khó đạt đựơc hiệu quả tương đối."
Tộc trưởng, có thể hướng tới một vị gia nô xin lỗi, cái này cũng không phải làm được dễ dàng như trong tưởng tượng, Lâm Khiếu Đường ngẩng đầu nói: "Quên đi, hảo nam không cùng nữ so đo, ta sẽ không tính toán với ngưoi nữa."
Lâm Vũ Tuyền uyển chuyển cười, "Tốt lắm, hiên tại có thể trả lời ta vấn đề này hay không, ngươi nguyện ý tham gia gia tộc trắc thì mà không bao lưu thực lực?"
"Có nguyện ý hay không cũng không phải ta nói rồi sao, chẳng lẽ là ta muốn buông bỏ trắc thí hay sao?" Lâm Khiếu Đường hùng hồn chất vấn nói.
"Nói như vậy là nguyện ý rồi, bất quá ta hỏi chính là ngươi có nguyện ý hay không tham gia gia tộc trắc thì mà không bảo lưu thực lực, cũng không phải hỏi ngươi nguỵên ý hay không, trước đây trắc thí của gia tộc ngươi cũng tham gia không ít, thế nhưng ngay cả tiền trắc thí cũng không thông qua, nếu như ngươi không muốn, cho ngươi tham gia bao nhiêu lần cũng là không tốt, nội quy của gia tộc rất cứng nhắc! Dù sao rất nhiều người nhận thức thành tích mà bàn tán, bọn họ cũng không nhìn thấu gốc rễ mọi chuyện." Lâm Vũ Tuyền có chút thương cảm nói.
"Trên đời không có chuyện vô công, tộc trưởng đại tỷ, đạo lí đơn giản này ngươi sẽ không phải là không hiểu rõ a!" Thấn sắc Lâm Khiếu Đường biến đổi, bộ dáng gian thương nói ra.
Lâm Vũ Tuyền thoải mái, nguyên lai tiểu tử này muốn có chỗ tốt, như thế nghĩ cũng không đáng trách, suy ngẫm một chút rồi nói: "Trong lễ thành niên chỉ cần đạt được một trong ba vị trí đầu, gia tộc đệ tử sẽ thu được một khoả "liễm tức hoàn", đây chính là một khoả hạ giai bát phẩm tăng nguyên đan, nếu như ngươi đồng ý dùng hết sức, cá nhân ta sẽ ngươi thêm một khoả hạ giai thất phẩm "ngưng tụ đan", thế nào?"
"Hai khoả, nếu không không bàn nữa!" Lâm Khiếu đưòng nhân lúc cháy nhà đi hôi của nói.
Sắc mặt Lâm Vũ Tuyền khẽ biến, trong lòng có chút tức giận, thế nhưng vừa nghĩ đến kế hoạch của chính mình, cuối cùng vẫn nhịn xuống, miễn cưỡng cắn răng nói: "Hai khoả thì hai khoả, bất quá lời cảnh báo nói lúc trước, biểu hiện của ngươi nếu như không đúng như lời hứa, ta đem chuyện ngươi chưa ra khỏi tộc đã ăn cây táo, rào cây sung công bố với mọi người, cũng đem ngươi trục xuất khỏi gia tộc, trở thành chuột chạy qua đường.
Lâm Khiếu đường đoán đúng mở đầu nhưng không đoán trúng kết quả, một ngày còn có nhược điểm, ẩn dấu cho dù tốt thì giấy cũng khó bọc được lửa, bình tĩnh nói: "Làm sao ngươi biết được?"
Lâm Vũ Tuyền cũng không dự định giấu diếm, cánh tay nhỏ khẽ động, một khối truyên âm thạch bay vào trong tay Lâm Khiếu Đường, nguyên thức thâm nhâp vào, bên trong lập tức vang lên thanh âm thanh xảo của một vị cố nhân.
"Nam Cung Nha Nguyệt!" Trong mắt Lâm Khiếu Đường hàn quang chợt loé, bàn tay không thể khống chế dùng một chút nguyên lực, truyền âm thạch liền biến thành phấn mạt, không nghĩ tới đã qua lâu như vậy, nữ hài tử này vẫn canh cánh trong lòng, cư nhiên ở sau lưng lão tử đâm một đao.
Lâm Vũ Tuyền đối với phản ứng quá khích của Lâm Khiếu Đường rất là thoả mãn, "Yên tâm được rồi, Nam Cung Nha Nguyện đã đem bí mật như vậy nói cho ta biết, nói rõ nàng cũng có chỗ cố kỵ, tự nhiên cũng sẽ không trắng trợn tuyên dương, cho nên ngươi cũng không cần lo lắng nàng làm trò quỷ gì đó, nếu như ngươi có thể chứng minh bản thân đối với Lâm gia thực sự hữu dụng, đối với người trong nhà ta tự nhiên cũng sẽ không bôi xấu, sẽ chỉ là chuyện trong lòng, ngươi biết, ta biết, trời biết, đất biết, những người khác đều không biết."
Lâm Khiếu Đường vẫn chưa đáp lại, một luồng gió đêm thổi qua, Lâm Vũ Tuyền chân ngọc nhẹ điểm, thân như khinh yến nhẹ nhàng hướng về phía chân núi, rất nhanh đã biến mất không thấy, "đạp trần bộ" quả nhiên là xuất thần nhập hoá.
Nhìn chân núi mơ hồ có thể thấy được bóng dáng, khoé miệng Lâm Khiếu Đường hiện lên nét tiếu ý cuối cùng là cười thoải mái.
Kỳ thực từ thời khắc đầu tiên chuẩn bị hiện thân Lâm Khiếu Đường đã biết Lâm Vũ Tuyền nhất định sẽ hoài nghi, thế nhưng lúc đó nếu hắn không hiện thân, chỉ sợ hai người ngớ ngẩn không biết bao lâu nữa.
Lâm Khiếu Đường ngược lại không phải lo lắng bọn họ đón gió bị cảm lạnh, mà là dưới chân núi mơ hồ cảm nhận được vài cỗ nguyên lực xa lạ, hiển nhiên ngoài hắc bào nhân và Bao Mộc Bạch còn có tiếp ứng, đợi lát nữa xuống phía dưới, không thể đảm bảo những người đó không thể nhìn rõ mọi chuyện.
Để Bao Mộc Bạch trở lại báo tin, với uy danh của Lâm gia lão tổ, bọn họ cũng không dám tiếp tục trở lại, chí ít thời gian ngắn sẽ bớt được nhiều phiền phức.
Về phần hắc bào nhân đã chết, không thể làm gì khác hơn là uỷ khuất Lâm lão tổ thế thân chịu tội thay.
Bất quá vẫn còn hai sự kiện ngoài dự liệu của Lâm Khiếu Đường, một chuyện tự nhiên là Nam Cung Nha Nguyệt hướng Lâm Vũ Tuyền mật báo chuyện kia, một chuỵên còn lại là Lâm Vũ Tuyền bi thương khóc lóc, tuy nói cô nàng này dùng đến chiêu có chút đê tiện, thế nhưng khi khóc lóc cũng không phải hoàn toàn là giả, trong giả có thật, trong thật có giả, thật thật giả giả, ngược lại cũng khó nói rõ.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comBất quá nói đi cũng phải nói lại, lúc đó bản thân Lâm Khiếu Đường cũng là giả dối, bộ dạng ngươi khóc làm ta phiền, tận tình khuyên bảo nói nhiều như vậy, nói trắng ra là muốn chỉ điểm cho Lâm Vũ Tuyền kiên định lòng tin cùng Vương gia đánh một trận, hiện tại lúc này dừng tu luyện lại, Lâm Khiếu Đường xuất hiện cũng không phải nhàn du.
Đương nhiên nếu không phải trong lòng sớm có chuẩn bị, lúc đó dưới tình huống ấy, chính mình không chắc không bị cô nàng trêu đùa, Lâm Khiếu Đường thầm nghĩ có cảm giác cảm khái, sau này không nên tin tưởng nữ nhân này, đặc biệt là nước mắt mỹ nhân. (DG: chỉ có chuẩn!!!)
Lâm Khiếu Đường hít sâu một hơi, nhìn tinh không rực rỡ, biểu tình hưởng thụ bỗng nhiên lạnh lẽo, tinh quang trong mắt chợt loé, "Phái người ám sát ta sao! Giết chết xong coi như ngươi lợi hại, giết không được, hừ hừ………….."