Lý Thất Dạ căn bản không để ý tới hắn, hắn nhìn chung quanh người ở chỗ này một cái, y nguyên ung dung không vội, nhàn định tự tại, nhàn nhạt cười một tiếng, nói ra:
- Có ai có dược liệu không?
- Ta có một phần dược liệu ngũ biến mệnh đan, có thể giúp đỡ vị công tử này.
Một vị lão Dược sư trầm ngâm một chút, sau đó lấy ra một phần dược liệu cho Lý Thất Dạ.
Ở trong lúc mấu chốt này còn có người giúp đỡ Lý Thất Dạ, thật đúng là không dễ dàng, dù sao, hiện tại Lý Thất Dạ là đứng ở mặt đối lập bọn người Hoàng Phủ Hào.
Bất quá, mặc dù rất nhiều người ghen ghét cừu hận Lý Thất Dạ, muốn đối địch với Lý Thất Dạ, nhưng mà, có một ít người già thành tinh lại nhìn thấy một ít đồ vật càng thực tế.
Tử Yên phu nhân là người thế nào, một Đại Yêu Hoàng, so với Hoàng Phủ Hào chỉ mạnh không yếu, nàng cũng cam tâm lưu ở bên người một vô danh tiểu bối, phục dịch một vô danh tiểu bối, vậy cái vô danh tiểu bối này, tuyệt đối có chỗ hơn người.
- Ừm, thế gian này chung quy là có người có ánh mắt.
Lý Thất Dạ thu phần dược liệu này, cười nhạt một tiếng nói ra:
- Đã như vậy, ta cũng luyện bốn viên mệnh đan đi, còn ai có dược liệu, cho ta mượn ba phần.
- Ta có một phần.
Có một lão tu sĩ trầm ngâm một chút, nói ra.
- Ta cũng có một phần.
Có một vị hoàng chủ cũng cho Lý Thất Dạ mượn một phần, chuyện này huyên náo to lớn như thế, không ít thế hệ trước đều chạy đến quan sát.
Lúc này, một chút môn phái cương quốc ở bên quan sát đang muốn cùng Cự Trúc quốc kết minh đây, cho nên, có hoàng chủ vừa vặn làm một cái nhân tình thuận tay đẩy thuyền.
Ở trong thời gian thật ngắn, Lý Thất Dạ cũng thu tập được bốn phần dược liệu ngũ biến mệnh đan. Mặc dù nói Lý Thất Dạ là một vô danh tiểu bối, nhưng mà vẫn có người xem trọng hắn.
- Người có ánh mắt cuối cùng cũng sẽ tìm được hồi báo.
Lý Thất Dạ thu được bốn phần dược liệu ngũ biến mệnh đan này, cười nhạt một cái nói.
- Hừ. Muốn luyện đan thì nhanh một chút. Đừng ở nơi đó lề mà lề mề. Ngươi cho rằng dạng kéo dài này, liền có thể trốn được đánh cược sao?
Hoàng Phủ Hào hừ lạnh một tiếng, cười lạnh nói.
Lúc này Lý Thất Dạ mới đứng dậy, ung dung không vội, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, vểnh lên khóe miệng một cái, nhàn nhạt nói ra:
- Xem ra ngươi vẫn là rất muốn nhìn ta xấu mặt a. Bất quá, rất xin lỗi, để ngươi thất vọng rồi. Ngươi đã đem mặt đụng đến, cái kia đại gia ta sẽ không để ý cho ngươi một cái tát vang dội.
- Khẩu khí thật lớn.
Hoàng Phủ Hào còn không có bão nổi, Đằng Đan Vương cười lạnh nói:
- Chờ ngươi có thể luyện thành mệnh đan lại đến khoác lác a, ngươi cho rằng một lò bốn đan là ai cũng có thể luyện thành sao? Chỉ bằng ngươi? Hắc, muốn thắng Hoàng Phủ huynh, cái kia còn kém xa lắm.
Tử Yên phu nhân khe khẽ lắc đầu, nàng tận mắt thấy qua Lý Thất Dạ luyện đan, nàng đối với đan thuật vô song của Lý Thất Dạ có lòng tin tuyệt đối, cùng Lý Thất Dạ so sánh, loại đan thuật kia của Hoàng Phủ Hào đơn giản liền không lọt mắt xanh.
- Tử Yên a, đầu năm nay. Có ít người thật sự coi chút tiểu đan thuật kia của mình liền là thiên hạ vô song.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói với Tử Yên phu nhân:
- Thiếu gia của ngươi không lộ một tay, có chút xuẩn tài cũng không biết cái gì gọi là đan thuật vô song, cũng tốt, hôm nay thiếu gia liền bộc lộ tài năng, để bọn hắn minh bạch cái gì mới là đan thuật!
- Thiếu gia ra tay, tất thắng.
Tử Yên phu nhân cười nhạt một tiếng, là cao quý nhã khí như vậy, ở bên trong nhã khí cao quý mang theo nhu tình như nước.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ cùng Tử Yên phu nhân quan hệ thân mật dạng này, trong nội tâm Hoàng Phủ Hào chấn đến kịch liệt, lạnh lùng nói ra:
- Bớt nói nhiều lời, có bản lĩnh thì nhanh luyện đan một chút, đừng chỉ ở nơi đó khoác lác!
- Tốt a, vậy ta liền luyện một lò.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó tế ra Vạn Lô Thần, quát lên:
- Mở…
Vạn Lô Thần rơi xuống, một lò thuốc thoạt nhìn phổ thông xuất hiện ở trước mắt mọi người, bất luận mọi người nhìn thế nào, một lô thần như thế đều phổ thông không có gì lạ, hoàn toàn không giống một lô thần trân quý.
Sau khi Vạn Lô Thần ở trong dược viên Chúng Tiên di thất đạt được thuế biến, đã hoàn toàn phản phác quy chân, ngoại nhân căn bản nhìn không ra huyền cơ của lô thần này.
- Ha ha, một lô thần không đáng tiền mà thôi, thực sự keo kiệt, dạng lô thần này cũng có thể luyện ngũ biến mệnh đan? Thật sự là nói chuyện hoang đường viển vông.
Long công chúa cay nghiệt cười lạnh một tiếng, nàng cùng Lý Thất Dạ có thù không đội trời chung, nàng như thế nào lại buông tha Lý Thất Dạ?
Nhưng mà, ngay lúc này, Lý Thất Dạ chưởng khống Vạn Lô Thần, trong nháy mắt kết thành bốn cái hỏa đỉnh, Lý Thất Dạ căn bản không có nhìn nhiều, tiện tay liền đem tất cả dược liệu ném vào bên trong hỏa đỉnh.
Một trận thanh âm "phách lý ba lạp" vang lên, tựa như xào đậu nành, tất cả mọi người còn không có lấy lại tinh thần, Lý Thất Dạ đã quát khẽ một tiếng, trong nháy mắt đem bốn viên ngũ biến mệnh đan đã luyện thành thu vào bên trong bảo hồ lô.
Từ lúc lên đỉnh, bỏ thuốc, thành đan, toàn bộ quá trình cũng chỉ bất quá là nháy mắt hoàn thành mà thôi, thậm chí có thể nói, một lò mệnh đan từ bắt đầu đến luyện thành, chỉ bất quá trong nháy mắt, nhanh đến làm cho tất cả mọi người đều phản ứng không kịp. Ở trước mắt bao người, Lý Thất Dạ không có bất kỳ che đậy gì, nhưng mà, không có bất kỳ người nào thấy rõ ràng thủ pháp luyện đan của Lý Thất Dạ.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây miệng đều mở đến thật to, Long công chúa vừa mới dứt lời miệng càng là không khép lại được. Mới vừa rồi nàng còn cười nhạo Lý Thất Dạ, hiện tại nàng lập tức bị chấn động ở đó rồi.
Trong lúc nhất thời, con mắt của tất cả mọi người trợn trừng lên, tất cả mọi người không thể tin được mình nhìn thấy một màn này là thật, tất cả mọi người cho là mình sinh ra ảo giác, đây là hoa mắt.
Ở giữa sân, ngoại trừ Lý Thất Dạ ra, chỉ có Tử Yên phu nhân là thần thái bình tĩnh. Nàng đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, đan thuật vô song của thiếu gia nàng cũng không phải chưa thấy qua. Dưới cái nhìn của nàng, trên dược đạo đương thời, đã không có người có thể cùng thiếu gia phân một hồi cao thấp, coi như cái gọi là tứ đại thiên tài dược sư, cùng thiếu gia so sánh, cũng không có ý nghĩa.
Ở trong mắt Tử Yên phu nhân xem ra, thiếu gia đã là một vị Dược Đế, thế gian không người có thể so sánh, cho dù là dược sư cường đại nhất Dược quốc cũng không thể so sánh với hắn.
- Ta, ta, ta có phải hoa mắt hay không.
Thật vất vả có lão Dược sư lấy lại tinh thần, đối với người bên cạnh nói ra:
- Ngươi bóp ta một cái, nhìn ta có phải là nằm mơ hay không.