- Nghe nói là thủ tịch đại đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái mới thu gần đây, không có xuất sắc, chỉ là một đệ tử phàm thể phàm mệnh phàm luân. Có truyền thuyết, hắn nhặt được Tẩy Nhan Cổ Phái cổ lệnh mới có tư cách trở thành thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái.
Có những tông môn gần Tẩy Nhan Cổ Phái có tin tức tương đối linh thông, thăm dò được một ít tin tức của Lý Thất Dạ.
Nghe được lời này không ít người đưa mắt nhìn nhau, đệ tử phàm thể phàm mệnh còn kiêu ngạo như vậy, đây không phải chán sống hay sao?
- Tẩy Nhan Cổ Phái đúng là không có nhân tài mà, loại đệ tử này cũng xem như bổi bối?
Nhìn thấy Lý Sương Nhan bên cạnh Lý Thất Dạ thì trong lòng nhiều người cảm thấy khó chịu, đặc biệt là một tu sĩ trẻ tuổi.
- Tẩy Nhan Cổ Phái xem trọng hắn đó là bởi vì sau lưng hắn có Cửu Thánh Yêu Môn.
Là vương hầu của Bảo Thánh thượng quốc, Hỗn Nguyên hầu cũng biết một ít nội tình, nói ra:
- Nghe nói thủy tổ Cửu Thánh Yêu Môn từng lập ra môn quy, nếu như là nam đệ tử thủ tịch đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái, mà truyền nhân Cửu Thánh Yêu Môn là nữ đệ tử, như vậy truyền nhân Cửu Thánh Yêu Môn sẽ phải gả cho thủ tịch đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái, gấp hai phái đạt thành quan hệ thông gia.
- Đây chẳng phải là hoa lày cắm bãi cứt trâu sao?
Có một ít người trẻ tuổi nghe được tin tức này thì cảm thấy tức giận bất bình, thương cảm vì Lý Sương Nhan bị bất công.
- Lý tiên tử mỹ mạo tuyệt thế, nàng cũng là đại mỹ nữ của trung tâm vực chúng ta, càng đáng quý là, nghe đồn Lý tiên tử có thánh mệnh thể, thiên phú tuyệt thế, là thiên tài trẻ tuổi...
- ... Nhân vật tuyệt thế như Lý tiên tử, phóng nhãn toàn bộ trung vực, người có thể xứng đôi với nàng rải rác không có mấy người, đã từng có tuấn ngạn Cổ Ngưu Cương Quốc lên Cửu Thánh Yêu Môn cầu hôn nhưng không thành, hiện tại Lý tiên tử là nhân vật tuyệt thế này lại gả cho bao cỏ? Đúng là quá không công bằng!
Tuy tu sĩ trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi, tức giận bất bình, hình như người cả thế gian đang hận chuyện này.
- Đúng thế, đáng tiếc Lý tiên tử, nhân vật tuyệt thế như nàng không nên như vậy mới đúng.
Tại trung tâm vực, không biết có bao nhiêu người ái mộ Lý Sương Nhan, không biết trong suy nghĩ bao nhiêu tu sĩ trẻ tuổi, Lý Sương Nhan chính là thần nữ của bọn họ, hôm nay lại bị gả cho một bao cỏ thế này, bọn họ làm sao không tức giận bất bình cơ chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn, không biết có bao nhiêu ánh mắt tức giận nhìn lên người Lý Thất Dạ, ánh mắt kia có thể giết chết Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ diễm phúc như thế khiến người ta ghi hận.
- Thì ra là kẻ dựa vào nữ nhân mới có thể hung hăng càn quấy.
Thiên tài như Giang Tả Hầu cũng lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt đầy khinh thường, Lý Thất Dạ là kẻ như thế làm sao đủ tư cách làm đối thủ của hắn cơ chứ.
- Cổ trưởng lão, Côn Bằng Lục Biến không ở công phạt, mà là mà là xuyên nhanh qua không gian. Ngươi vẫn chưa hiểu chân lý của nó, cho nên ngươi không cách nào phát huy ra uy lực chân chính của ’ Côn Bằng Lục Biến ’! Đối với ’ Côn Bằng Lục Biến ’ mà nói, lực lượng không trọng yếu, trọng yếu là trọng điệp không gian! Là tích lũy trọng điệp sau đó tiện tay xuất chiêu.
Thời điểm Lý Thất Dạ thu tay lại, ánh mắt nhìn qua chiến trường, thấy Cổ Thiết Thủ cùng Trấn Uy Hầu giết nhau khó phân thắng bại thì lắc đầu nói ra.
Cổ Thiết Thủ sử dụng "Côn Bằng Lục Biến" uy lực cường đại, không ngừng đánh nát công phạt của Trấn Uy Hầu, nhưng mà chân khí của Trấn Uy Hầu cũng không phải ăn chay, công phạt không ngớt, càng giết càng hung.
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này khiến nội tâm Cổ Thiết Thủ chấn động! Mệnh công, nó không chỉ là đạo trúc cơ, nó la thuật hộ mệnh phạt địch, cho nên Cổ Thiết Thủ không cần cả bảo khí, trực tiếp dùng "Côn Bằng Lục Biến" một lần lại một lần trấn áp Trấn Uy Hầu. Hơn nữa càng ngày càng thuận tay, Cổ Thiết Thủ đang có chút đắc ý, dù sao trước kia chỉ có thể che giấu, không thể dùng đánh giết, càng không thể gặp đối thủ cùng cấp độ, hiện tại phát huy "Côn Bằng Lục Biến" vô cùng tinh tế, chuyện này khiến nội tâm Cổ Thiết Thủ vô cùng thống khoái.
Hiện tại Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này khiến nội ta,a Cổ Thiết Thủ chấn động, cho tới nay hắn luyện "Côn Bằng Lục Biến" chỉ dùng hai tác dụng, một, trúc đạo cơ luyện chân mệnh; hai, phạt địch hộ thể. Hiện tại Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này đã đánh tan bế tắc của hắn.
- Lăn --
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Cổ Thiết Thủ quát một tiếng, lời này vừa ra, Côn Bằng đậu lên đỉnh đầu, lúc này Côn Bằng chỉ lớn bằng nắm tay, nó đong đưa cái đuôi rất có tiết tấu, lập tức có cảm giác tích lũy lực lượng cả ngàn lần.
Trong thời gian cực ngắn, Cổ Thiết Thủ đánh ra một quyềm, đây là chiêu thức Hắc Hổ Đào Tâm bình thường nhất trong Tẩy Nhan Cổ Phái! Nhưng mà một quyền này mang theo tiết tấu điệp gia cả ngàn lần của Côn Bằng, dưới một quyền này lực lượng đại đạo vô tận sinh ra, một quyền này nhìn qua chỉ là một quyền, nhưng mà huyết khí sóng sau đè sóng trước, không ngừng một lớp chồng lên một lớp, thọ luân cuồn cuộn, kéo dài như biển máu.
Oanh -- oanh -- oanh --
Thời gian trôi qua trong nháy mắt, hư không dưới một quyền này nứt ra như tấm hương, cuối cùng "Phanh" một tiếng, đánh mạnh lên bảo tháp của Trấn Uy Hầu.
Bảo tháp của Trấn Uy Hầu chính là chân khí, lúc này đang liều mạng mượn thiên địa tinh khí, thiên địa linh khí như hóa thành dòng suối, nhưng mà vẫn không ngăn được một quyền này, một quyền này đánh bảo tháp và Trấn Uy Hầu bay cả ngàn dặm.
Oanh -- oanh -- oanh --
Dư uy còn lại của quyền kình đánh vào trên mặt đất, chỉ thấy vài ngọn núi bị nát bấy, cát bay đá chạy.
Dưới uy thế một quyền này khiến vô số người biến sắc, người đạo hạnh nông cạn đang run rẩy, hai chân mềm nhũn.
- Đây mới là uy lực đế thuật chính thức!
Nhìn thấy một quyền sụp đổ thiên địa, lão Quy vương của Phi Giao Hồ sắc mặt tái nhợt.
Đây quả thật là chuyện không gì sánh nổi, dùng quyền cường lay chuyển chân khí, nhưng mà Cổ Thiết Thủ lại làm được! Đế thuật, quả nhiên là vô cùng đáng sợ, khó trách tiên đế có thể chịu tải thiên mệnh.
Hiện tại trong nội tâm Cổ Thiết Thủ cũng rung động khó ức chế, thời điểm này hắn mới hiểu được chân lý của đế thuật, tuy Lý Thất Dạ lúc trước từng chỉ điểm hắn, nhưng hắn vẫn luôn xem "Côn Bằng Lục Biến" như chiêu thức giết địch! Xem ra hắn trước kia còn không cách nào phát huy uy lực đế thuật của tổ sư.
"Giết --" lúc này, Trấn Uy Hầu nhảy lên, điên cuồng hét lên một tiếng, hắn vẫn không có cái gì trở ngại, dù sao hắn có được chính mình chân khí hộ thể. Lúc này, Trấn Uy Hầu ra tay không còn là bảo tháp, theo hắn rống to một tiếng, một bả thần đao thẳng trảm mà đến, thần đao hoành ngàn dặm, một đao đoạn núi sông, một dưới đao, kẹp lấy cổ thánh chi uy, tựa như cổ thánh cánh tay dài chấn động, một đao chém tới đi ngược chiều đám mây.