Đế Bá

Chương 169: Nam Thiên thượng quốc (4)

- Ta liều với ngươi...

Tên cường giả này rống to, nhưng mà Lý Sương Nhan lập tức bộc phát uy thế vương hầu, một ngón tay điểm qua, "Phanh" một tiếng, tên cường giả này bị đánh bay, trong khoảng thời gian ngắn không đứng lên nổi.

Lý Sương Nhan ánh mắt phát lạnh, khí tức vương hầu cuồn cuộn, nàng không chỉ khí thế che trời, giống như vương giả đi tuần, vạn pháp tránh lui, chư thiên đại đạo cũng không dám tới gần nàng.

Khí thế như vậy, đại đạo như thế, lập tức khiến rất nhiều cường giả trẻ tuổi biến sắc, một đời tuổi trẻ đã trèo lên vương hầu, đây chính là chuyện làm cho người ta kiêng kỵ, đáng sợ hơn là, vạn pháp tránh lui, chư thiên đại đạo rời xa, điều này càng làm cho người ta hoảng sợ.

- Chẳng lẽ nàng là Ngọc Thanh thánh thể đại thành sao?

Con rùa già của Phi Giao Hồ hoảng sợ biến sắc. Nếu là thánh thể đại thành, đó là chuyện vô cùng đáng sợ.

Lúc này đừng nói là Giang Tả Hầu là thiên tài trẻ tuổi, cho dù là Hỗn Nguyên hầu là vương hầu thâm niên cũng khiếp sợ. Một đời tuổi trẻ đã trở thành vương hầu, thật sự là làm cho người ta kiêng kị.

Lý Sương Nhan tu luyện chính là vô cấu thể tiên thể thuật, vô cấu thể được xưng là vô cấu vô ô, nếu thể chất vừa thành, vạn pháp tránh lui, chư thiên bất xâm! Đây là thể chất cực kỳ đáng sợ.

Lý Sương Nhan hiện tại tu luyện vô cấu tiên thể thuật, đó là chung cực nguyên thủy nhất thể thuật của thế gian, thử nghĩ một chút, tiên thể chi thuật như thế là đáng sợ đến bực nào, cũng không phải Ngọc Thanh Thánh Tâm Thuật có thể so sánh.

Hiện tại vô cấu thể của Lý Sương Nhan cách đại thành còn rất xa, nhưng mà đây là vạn pháp tránh lui, nó là cảnh tượng rất đáng sợ.

- Tiểu tử, có dám chiến một trận hay không!

Lúc này sắc mặt Nam Thiên Hào khó coi tới cực điểm, hắn mang tất cả lửa giận phát tiết lên người Lý Thất Dạ, lúc này khí thế của hắn tăng vọt, hai mắt mãnh liệt, lệ khí hung tàn bao phủ Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ lúc này nhìn qua cao thủ bên cạnh Nam Thiên Hào, bình tĩnh nói: 

- Nam Thiên thượng quốc các ngươi kẹpđuôi làm người là đúng, tổ tiên các ngươi tự xưng là thượng quốc, không dám xưng là quốc gia cổ, ít nhất còn có ba phần trí tuệ. Hôm nay ngươi đường hoàng ương ngạnh như thế, ngươi thật sự nghĩ các ngươi đúng là quốc gia cổ, thực cho rằng mình là đế thống tiên môn? Phi Dương tiên đế cũng không có nhận mình là người của Nam Thiên thế gia đâu.

Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho người ở sườn đồi im lặng, luận đường hoàng ương ngạnh, luận hung hăng càn quấy cuồng vọng, người ở đây không ai so sánh được với kẻ này.

- Đồ không biết sống chết, dám dõng dạc, làm nhục Nam Thiên thượng quốc, phai tru cửu tộc của ngươi!

Nam Thiên Hào vốn cảm thấy mặt mũi không được, hiện tại Lý Thất Dạ vừa nói năng hung hăng càn quấy như thế, lập tức làm cho hắn cuồng nộ, sát ý trùng thiên.

- Tru cửu tộc của ta?

Thời điểm này Lý Thất Dạ cười rộ lên, khoan thai nói: 

- Chỉ bằng thượng quốc cũng dám nói tru cửu tộc của ta? Ngươi cũng quá thiếp vàng lên mặt của mình rồi.

Người trên sườn đồi im lặng, người hung hăng càn quấy thì bọn họ đã nhìn thấy, hung hăng càn quấy đến loại tình trạng này thì đúng là vô địch! Ngay cả Nam Thiên thượng quốc còn không đặt vào trong mắt, hoặc là tiên đế, hoặc là tên điên!

- Khẩu khí thật lớn, Tẩy Nhan Cổ Phái xuất hiện cuồng đồ sao?

Lúc này một giọng nói vang lên, một thanh niên cất bước đi tới, sau lưng thanh niên này còn có mấy lão già đi theo, tuy mấy lão già này thu liễm khí thế, nhưng mà mỗi một người vẫn có khí tức khiến người ta chấn đọng.

Tuy thanh niên này mặc hoàng y, nhưng mà vẫn có khí thế hạo nhiên, thanh niên khí vũ hiên ngang, mày kiếm mắt sáng, thân thể tỏa ra khí chất bất phàm, giống như hạc giữa bầy gà.

Thanh niên đi tới đây, vương hầu Bảo Thánh thượng quốc đi lên tương kiến, cho dù là Tử Sơn Hầu là vương hầu thế hệ trước, trước mặt thanh niên này vẫn tận lực khách khí.

Thánh Thiên Đạo, thiên tài của trugn tâm vực, vào mười lăm tuổi đã chấp chưởng một phần ranh giới của Bảo Thánh thượng quốc, hiệu lệnh trăm vạn hùng binh, đã từng lập nhiều công lao hiển hách cho Bảo Thánh thượng quốc.

Phong thái Thánh Thiên Đạo như thế, cho dù là đi tới nơi nào cũng như hạc giữa bầy gà, vô cùng bất phàm.

Thánh Thiên Đạo chính là truyền nhân của Thánh Thiên giáo, có người nói hắn là hoàng thân của Bảo Thánh thượng quốc, cũng là hoàng tử.

Lai lịch của Thánh Thiên Đạo có phần thần bí, đạo hạnh cực kỳ nghịch thiên, từ sớm đã có đồn đãi hắn thành tựu vương hầu, tuy hắn ở trong Bảo Thánh thượng quốc không có phong vương, nhưng, nhưng có được địa vị vương hầu, thậm chí làm cho không ít vương hầu tôn kính.

Thánh Thiên Đạo đi tới, khí vũ hiên ngang, hoàng khí hạo nhiên, thật sự làm cho người ta chú ý, không quản hắn ít xuất hiện, lão giả áo xám bên cạnh hắn cũng bày ra tư thái ít xuất hiện, nhưng mà vẫn như hạc giữa bầy gà, khiến cho người ta không chú ý cũng không được.

Thánh Thiên Đạo đi tới khu vực sườn núi, hai mắt hắn ngưng tụ như quần tinh tỏa sáng, trong ánh mắt có hào quang lóe lên, dường như có thể đâm thủng hư không.

Lúc này Thánh Thiên Đạo ngưng mắt nhìn Lý Thất Dạ, nói ra: 

- Một tiểu bối Uẩn Thể Cảnh, cho rằng có Cửu Thánh Yêu Môn chống lưng liền có thể hoành hành cương quốc sao? Đương kim đại thế đã mở, khắp nơi đều là ngọa hổ tàng long, thiên tài xuất hiện lớp lớp, ngươi là một kẻ tiểu bối, chỉ là bụi bậm mà thôi.

Tuy rất nhiều đại nhân vật nhìn ra đạo hạnh của Lý Thất Dạ nông cạn, nhưng mà không thể nào nhìn kỹ, hiện tại Thánh Thiên Đạo vừa nói Lý Thất Dạ chỉ là Uẩn Thể Cảnh, chuyện này làm cho không ít người đưa mắt nhìn nhau.

Trong rất nhiều tu sĩ ở đây mà nói, Uẩn Thể Cảnh ở nơi này chẳng lên nổi mặt bàn, muốn dừng chân ở nơi này, dù thế nào cũng phải là Dục Niết, Thiên Nguyên.

- Ngọa hổ tàng long? Thiên tài xuất hiện lớp lớp?

Lý Thất Dạ vểnh miệng lên, rỗi rãnh tự tại, chậm rãi nói : 

- Long hổ cũng chỉ là tọa kỵ dưới háng của ta mà thôi! Thiên tài dù thế nào, ở trước mặt ta cũng chẳng là cái gì, cũng không lên nổi mặt bàn. Đối với ta mà nói, thiên tài cũng chỉ là xương khô để ta đặt chân lên đỉnh phong! Đại đạo ung dung, chỉ đạo tâm của ta vô địch, giá trị thiên tài đáng mấy đồng?

- Thật là khẩu xuất cuồng ngôn --

Lý Thất Dạ nói năng hung hăng càn quấy như thế, người ở đây đưa mắt nhìn hnau, càng có tu sĩ không nhịn được nói ra: 

- Lời cuồng vọng tự đại ngu xuẩn như thế, ngươi dám nói ra sao?

Lý Thất Dạ nói ra lời này làm cho không ít người dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, đây quả thực chính là thổi da trâu xé trời, cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, nói ra "Giá trị thiên tài đáng mấy đồng"! Cho dù là thiên tài tuyệt thế cũng không dám nói như vậy!

- Đại đạo ung dung, chỉ đạo tâm của ta vô địch!

Lúc này một giọng nói thanh thúy vang lên, khen: 

- Nói hay lắm, thiên tài cũng chẳng có gì không dậy nổi cả, đơn giản là trời sinh gân cốt tốt mà thôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất