Nơi này thiên địa tinh khí
quá tràn đầy, trong khoảng thời gian ngắn thiên địa tinh khí giống như
nước sông lao vào trong người Lý Thất Dạ, tiến vào chủ cung, bị chân
mệnh hút lấy.
Lý Thất Dạ một đường đi về phía tay, hắn vừa đi vừa tu hành, trừ đánh
chết thiên thú, thọ tinh ra, hắn cũng mượn thiên địa tinh khí nơi đây tu luyện, trùng kích đạo hạnh.
Lúc này Lý Thất Dạ đã hình thành mệnh cung thứ hai, với tư cách thứ
cung, nó còn lớn hơn cả chủ cung. Trong nội cung mệnh cung thứ hai không có chân mệnh, nhưng mà khi chân mệnh trong chủ cung không ngừng hấp thu thiên địa tinh khí, có thể chuyển dời thiên địa tinh khí sang đây.
Sau khi tu sĩ mở ra mệnh cung mới, mệnh cung sẽ được thiên địa tinh khí
hàm dưỡng, không có thiên địa tinh khí hàm dưỡng thì không có dũng
tuyền, không có nhiên hỏa, không thể phá thổ...
Trong cảnh giới Tích Cung có năm tầng, từ thấp đến cao: một cung khởi, hai dũng tuyền, ba nhiên hỏa, bốn phá thổ, năm ngũ kình.
Năm cảnh giới này, tầng thứ nhất là thứ cung khởi, chính là trong huyệt
Nê Cung mở ra mệnh cung mới; hai dũng tuyền, chính là câu thông dòng
suối sinh mệnh, nước suối tràn đầy, ba nhiên hỏa, chính là nhen nhóm
ngọn lửa tính mạng, giúp cho tính mạng tinh hoa hừng hực như lửa...
Mở thứ cung và chủ cung có khác bêệt, chủ mệnh cung trời sinh đã có
dòng suối tính mạng, tánh mạng lò lớn, có được cây sinh mạng là trụ cột
tính mệnh, mà sau khi mở thứ cung, phải thông qua tu luyện mới có thể có được dòng suối sinh mệnh, đốt ngọn lửa tính mạng, khỏe mạnh cây sinh
mạng, vững chắc trụ cột tính mệnh.
Lúc này trong nội cung của thứ cung, ngọn lửa tính mạng đang thiêu đốt
hừng hực, dòng suối sinh mạng tràn đầy, cây sinh mệnh sáng ngời...
"Oanh --" lúc này ở phía bắc mệnh cung thứ hai có tiếng nổ ầm ầm, trụ
cột tính mạng nhô lên, phù văn đại đạo không ngừng lưu chuyển, thiên địa tinh khí trong mệnh cung tràn đầy.
Trong vô tri vô giác, Lý Thất Dạ đã xông lên cảnh giới Tích Cung kình
trụ, vượt qua tầng thứ này chính là tới cảnh giới Tráng Thọ.
Trên thực tế dùng sự thần kỳ của "Nguyệt Qua Dương Luân Công", Lý Thất
Dạ đã sớm phá tan tầng thứ này, nhưng mà vì truyền đạo thụ nghiệp, tốc
độ tu hành của hắn chậm đi nhiều.
Sau khi tiến vào Ma Bối Lĩnh, thiên địa tinh khí nơi này vô cùng tràn đầy, chuyện này giúp Lý Thất Dạ tu luyện cực nhanh.
"Oanh -- oanh -- oanh --" thiên địa hiện tại sáng ngời, sâu trong Ma Bối Lĩnh, trong vùng núi mang hoang, trong sơn dã núi cao chập trùng giống
như có hai cự nhân đang giao phong, song phương giết tới thiên băng địa
liệt, đạp nát dòng sông, đụng gẫy núi cao.
Lúc này thân thể Lý Thất Dạ bị đánh bay, bị đụng xuyên qua năm ngọn núi, toàn thân máu tươi đầm đìa, đối thủ của Lý Thất Dạ cũng không khá hơn
chút nào, bị Lý Thất Dạ dùng "Trấn ngục thần thể" đụng vào người, xương
lồng ngực của nó vỡ vụn, thân thể to lớn của nó không ngừng lui ra phía
sau, đụng nát không ít ngọn núi.
Lý Thất Dạ đi ra khỏi đống loạn thạch, nhả một ngụm máu tươi, nhưng mà
hai mắt của hắn sáng ngời, vận chuyển "Trấn ngục thần thể", xương cốt
toàn thân của hắn rung lên ầm ầm, giống như xương cốt gân mạch bị đứt
gãy đang nối lại với nhau.
Mà đối thủ của Lý Thất Dạ chính là cự viên cao ngàn trượng, thiên thứ
lớn như thế có thể một cước đạp nát ngọn núi, một bước có thể bước sang
sông.
Phụ Thiên Viên, thiên thú hai mươi vạn năm tuổi, thiên thú hai mươi vạn
năm cho dù vương hầu nhìn thấy cũng phải đi vòng qua, cũng không dám đi
trêu chọc. Nhưng mà Lý Thất Dạ hết lần này tới lần khác lại đi chọc Phụ
Thiên Viên.
Vào thời điểm này Lý Thất Dạ đã gặp được đối thủ. So sánh với thọ tinh
thì Lý Thất Dạ càng ưa thích thiên thú, thiên thú là cậy mạnh xông tới,
cho nên mới dễ dàng kích phát tiềm năng "Trấn ngục thần thể" của Lý
Thất Dạ, trong chém giết sinh tử, có thể đào móc tiềm năng "Trấn ngục
thần thể" lớn nhất.
Song phương không có chiêu thức, không có công pháp, thuần túy là quyết
đấu lực lượng, va chạm thân thể, cười tới cuối cùng không phải xem đạo
hạnh nhiều bao nhiêu, cũng không phải xem đạo pháp tinh bao nhiêu, mà là xem thân thể mạnh bao nhiêu.
- Lại đến!
Lý Thất Dạ điên cuồng hét lên một tiếng, hắn giống như trâu điên xông
tới trước, mỗi khi đạp một bước chính là đại địa nứt vỡ, mặt đất vỡ vụng oanh, oanh, oanh.
Đối với thiên thú như Phụ Thiên Viên mà nói, Lý Thất Dạ dùng tư thái này chính là khiêu khích, vũ nhục tôn nghiêm của nó! Nó là quái vật khổng
lồ, vẫn dùng thân thể thủ thắng đối thủ, nó một cước đạp nát ngọn núi,
nếu như nó xông lên như điên, có thể một hơi đụng gãy một ngọn núi cao vạn trượng!
Nhưng mà nhân tộc như con kiến nhỏ này lại so thân thể với nó, đây quả
thực chính là vũ nhục nó, cho nên Phụ Thiên Viên điên cuồng hét lên sau
đó xông lên, "Oanh, oanh, oanh" nổ mạnh, thiên băng địa liệt.
"Phanh" cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ nhảy lên một ngọn núi, dùng "Trấn
ngục thần thể" đạp nát ngọn núi này, Lý Thất Dạ nhảy lên cao, "Trấn ngục thần thể" phát huy sức mạnh tới mức cao nhất.
"Oanh --" song song va chạm, giống như hai ngọn núi va chạm với nhau, hai bên đụng nát các ngọn núi chung quanh!
Máu tươi phun ra như suối, song song bị đánh bay ngàn dặm, Lý Thất Dạ bị đụng xuyên qua ngọn núi, mà Phụ Thiên Viên đập vụn mấy ngọn núi.
Toàn thân Lý Thất Dạ là máu, thân thể đã xuất hiện khe hở! Trấn ngục
thần thể, cứng rắn trầm trọng, thân thể cứng rắn như thế, muốn đụng nát
còn khó hơn lên trời, nhưng mà hôm nay Lý Thất Dạ đã gặp được đối thủ.
So đấu thân thể hai bên bất phân thắng bại! Thân thể Lý Thất Dạ sắp nứt vỡ ra, mà Phụ Thiên Viên cũng không khá hơn chút nào.
- Giết ---
Nhưng mà chiến đấu còn chưa có chấm dứt, rống to một tiếng, Lý Thất Dạ giống như nổi điên xông lên lần nưa.x
Mà Phụ Thiên Viên cũng không cam chịu tâm bị con kiến đánh bay, cũng xông lên như điên công kích Lý Thất Dạ!
"Oanh -- oanh -- oanh --" trong khoảng thời gian ngắn bọn họ đánh nhau
thiên băng địa liệt, nếu có người nhìn thấy cảnh này sẽ trố mắt mà nhìn, một người một vượn trong hoang sơn dã lĩnh này, dĩ nhiên không ngừng
xông tới đụng vào nhau, không có chiêu thức gì, không có công pháp gì,
cũng không có bất kỳ bảo khí nào, chỉ co thân thể va chạm với nhau mà
thôi!
Chỉ sợ kẻ nào nhìn thấy Lý Thất Dạ nghịch thiên vô song như thế, thân
thể vô cùng cường hoành sẽ biến sắc, chỉ có cảnh giới Tráng Thọ lại có
được thân thể sánh ngang vương hậu, thậm chí là chân nhân, đây quả thật
là thân thể khủng bố, cấp bậc thân thể dù không phải thánh thể đại
thành, đó cũng là hoàng thể đại thành!
Phải biết rằng, hoàng thể đại thành tuyệt đối có thể dễ dàng nghiền nát vương hầu chân nhân! Thể chất cực kỳ đáng sợ!
"Oanh --" trận chiến này duy trì suốt một ngày, cuối cùng nhất giống như hai cự nhân ngã xuống, áp đoạn núi sông, đập vụn đại địa, máu tươi của
Phụ Thiên Viên hiện tại nhuộm đỏ mặt đất nơi đây.
Mà Lý Thất Dạ nằm đó cũng đang hấp hối, lúc này thân thể của hắn sắp nát vụn, nhưng mà trên mặt hắn vẫn tươi cười sáng lạn, va chạm thể chất
tuyệt đối như thế này, hắn là người cười đến cuối cùng, vô thượng tiên
thể thuật, đệ nhất thiên hạ.