Đối với Giang Tả Thiết Y, Lý Thất Dạ cũng không tức giận, cười tủm tỉm nói ra:
- Ta là một mảnh hảo tâm, nếu như mọi người không nghe khuyên bảo, vậy
phải dùng máu tươi của các ngươi đến nhuộm đỏ vùng đất này.
Lý Thất Dạ nói như vậy lập tức dẫn tới cười vang, tất cả mọi người cười
ha hả, có một Đại giáo đệ tử chỉ vào Lý Thất Dạ cười đau bụng, cười to
nói ra:
- Ha ha, a, ha. . . Đây là ta năm nay nghe được chuyện buồn cười nhất?
Chỉ bằng ngươi một cái tiểu quỷ không có ý nghĩa cũng dám nói lớn không
ngượng như thế!
- Thứ không biết chết sống, sắp chết đến nơi, còn không có giác ngộ!
Giang Tả Hầu rét căm căm nói.
Lý Thất Dạ lườm Giang Tả Hầu một cái, khoan thai nói ra:
- Chó, mãi mãi cũng không đổi được bản tính ăn phân, Giang Tả Hiền Vương cả đời là ngụy quân tử, con cháu hậu đại của hắn, cũng không khá hơn
chút nào. Xem ra, Giang Tả thế gia các ngươi là trời sinh thứ hèn nhát,
lật lọng!
Lúc này, không khỏi có người khinh thường nhìn Giang Tả Hầu một cái, dù
sao, trước đây hắn cùng với Lý Thất Dạ đánh cược, hiện tại lại đổi ý
muốn cưỡng đoạt Đế thuật, nói không giữ lời, hành vi tiểu nhân!
Sắc mặt Giang Tả Hầu tái xanh, cuối cùng, hắn lành lạnh nói ra:
- Ngươi đều là thịt cá trên thớt gỗ, ta và ngươi ở giữa đánh cược, cái kia đã không tính toán gì hết!
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhìn đám người chung quanh, nói ra:
- Thôi được, các ngươi cũng không biết chết sống, vậy hôm nay cũng không trách được ta lòng dạ ác độc, hôm nay nơi này nhất định là hài cốt chất như núi. Vẫn là một câu, người ngăn đường ta, giết không tha!
- Ha ha, a, a…
Trong lúc nhất thời, lại là một hồi cười dữ dội vang lên, tất cả mọi người giống nhìn thấy ngu ngốc nhìn Lý Thất Dạ.
Ngay cả Giang Tả Hầu cũng phì cười, cười lạnh nói ra:
- Vô tri, chết đến trước mắt, thật đúng cho mình là nhân vật vô địch, tự cao tự đại. . .
Oanh… nhưng mà, Giang Tả Hầu nói còn chưa rơi xuống, đỉnh núi toà cự nhạc này vậy mà thoáng cái nứt ra.
Oanh… theo một tiếng vang thật lớn, một cỗ khí tức vô cùng mênh mông
phóng lên tận trời, ở trong nháy mắt, một hình bóng to lớn từ đỉnh núi
vỡ ra vọt lên.
Một đầu Thiên thú to lớn xuất hiện ở trong mắt mọi người, chỉ thấy thiên thú này như cự viên, trên lưng lại nổi lên từng nhánh cốt thứ vừa thô
vừa to, mỗi một đạo cốt thứ phun ra nuốt vào lấy hắc mang, như hung
thương đâm thẳng thiên khung.
Sau lưng cự viên này vậy mà mọc lên hai cánh, thời điểm hai cánh mở
ra, che khuất bầu trời, rủ xuống từng đạo từng đạo pháp tắc hắc ám sát
phạt, mỗi một đạo pháp tắc như là khóa sắt, keng lang rung động.
Lúc này, đầu cự viên kia tản ra khí tức sóng to gió lớn, ở dưới khí
tức cuồn cuộn, cường giả ở đây có một nửa xụi lơ tại nơi đó.
- Diệt Thiên Ma Viên…
Không biết là ai hét lên một tiếng, sợ hãi nói:
- Trăm vạn năm Thiên thú…
- Đi…
Ở thời điểm này, tất cả mọi người sợ mất mật, coi như là Giang Tả
Thiết Y nhân vật không ai bì nổi như vậy, cũng bị dọa đến sắc mặt trắng
bệch, hét lớn một tiếng, xoay người bỏ chạy.
- A…
Nhưng mà, Giang Tả Thiết Y vừa đào tẩu, một chi cốt thứ từ trên trời
giáng xuống, thoáng cái đem hắn đính ở trên mặt đất! Hét thảm một tiếng, vô cùng thê lương!
- Trăm vạn năm Thiên thú…
Tu sĩ đi theo đuổi đằng sau đều sợ vỡ mật, thoáng cái xoay người bỏ chạy.
- Trốn…
Trong lúc nhất thời, tất cả đại giáo cường giả vốn là đem Lý Thất Dạ bao bọc vây quanh đều xoay người bỏ chạy, ở thời điểm này, tất cả mọi
người hận không thể mọc thêm hai chân, đều hận không thể lập tức chạy
khỏi nơi này.
Rống…
Mà Diệt Thiên Ma Viên hét lớn một tiếng, một đạo cốt thứ quét ngang mà
ra, lập tức huyết vũ đầy trời, vô số cỗ thi cốt từ trên trời giáng
xuống.
Chỉ thấy Diệt Thiên Ma Viên một cước bước ra, chặn con đường đào tẩu của tất cả mọi người, từng đạo từng đạo cốt thứ từ trên trời giáng xuống,
chỉ cần địa phương cốt thứ đảo qua, liền là huyết vũ đầy trời!
- A… a….a…
Nhất thời, nơi này như là Luyện Ngục, vô số tu sĩ bị chém giết, máu tươi nhuộm hồng cả ngọn núi.
Lúc này, bất kể là Hào Hùng, hay là Vương Hầu, ở dưới cốt thứ, chỉ có
chết! Coi như là Chân Nhân ở đây, cũng chỉ có chết, căn bản là tránh
không khỏi một kích của Diệt Thiên Ma Viên.
- Hiền Vương Lục Đãng trận, giết…
Lúc này, đã là không đường có thể trốn, Giang Tả Hầu rống to một tiếng,
hắn chỉ huy thiết kỵ lập tức thành trận, muốn giết ra một con đường máu.
Xùy một tiếng, nhưng mà, cốt thứ đảo qua, cái trận gì đều không hữu
dụng, huyết vũ đầy trời, kêu thảm nhấp nhô, một ngàn thiết kỵ của
Giang Tả thế gia toàn bộ bị đồ diệt, bao gồm Giang Tả Hầu!
- Trốn a…
Lúc này, chạy trối chết không chỉ là đại giáo cường giả trên núi, tất cả tu sĩ ở đằng sau mới đuổi theo tới cũng quay người bỏ chạy.
- A…
Lúc này, từng cái cốt thứ ghép thành một cái cối xay, quét ngang mà qua, tất cả tu sĩ ở đây đều bị đồ diệt!
Hô… một tiếng, cự sí của Diệt Thiên Ma Viên vỗ một cái, bay lên, hướng tu sĩ xa xa đào tẩu đuổi theo.
- A…
Trong nháy mắt, tu sĩ đào tẩu xa xa vang lên từng đợt tiếng kêu thảm
thiết, chỉ thấy từng đạo từng đạo cốt thứ từ trên trời giáng xuống, đồ
sát lấy bất luận tu sĩ gì đào tẩu.
Trong lúc nhất thời, kêu cha gọi mẹ không ngừng bên tai, tiếng kêu thảm
thiết thê lương nhấp nhô không ngừng, tu sĩ đằng sau tới đều hận không
thể lập tức thoát đi nơi Địa Ngục này.
Nhưng mà, coi như tốc độ nhanh nữa, cũng chạy không khỏi Diệt Thiên Ma Viên đồ sát.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối, Lý Thất Dạ ngồi ở trên lưng ốc sên, lại vẫn
không nhúc nhích, mà Diệt Thiên Ma Viên cũng từ đầu đến cuối không có
xem qua bọn hắn một cái, tựa hồ, nó hoàn toàn không để mắt đến sự hiện
hữu của đám người Lý Thất Dạ.
Thời điểm nhìn thấy Diệt Thiên Ma Viên, Lý Sương Nhan cũng không khỏi
sắc mặt đại biến, nhưng mà tiếp đó, Diệt Thiên Ma Viên từ đầu đến cuối,
đều không có nhìn tới bọn hắn, này mới khiến Lý Sương Nhan thở dài một
hơi.
- Cái này, cái này, đây là chuyện gì?
Diệt Thiên Ma Viên ra tay đồ sát hơn vạn tu sĩ, nhưng mà, mắt lại không
nhìn thẳng bọn hắn một cái, khiến Lý Sương Nhan trở nên động dung.
Nhìn Lý Thất Dạ, Lý Sương Nhan không khỏi động dung nói ra:
- Là vì nước trái cây trên người chúng ta?
- Ngươi nói đúng.
Lý Thất Dạ cười nói ra:
- Nếu như trên người một con ốc sên bôi một đống phân lớn, ngươi sẽ đi giẫm lên nó một cước sao?
- Chúng ta bôi không phải phân…
Lúc này, Ngưu Phấn cũng không khỏi kháng nghị nói ra.
Trong nội tâm Lý Sương Nhan cũng không khỏi sợ hãi, dù sao nữ hài tử đều thích sạch sẽ. Mà Lý Thất Dạ cười nói ra:
- Ở trong mắt Diệt Thiên Ma Viên, Uế Quả cùng một đống phân không hề khác nhau, nó là chán ghét thứ này nhất.
- Ngươi là thế nào biết cái này ? Ngươi lại thế nào biết nơi này có Diệt Thiên Ma Viên ?
Lý Sương Nhan cũng vì đó động dung.