Đế Bá

Chương 3238: Trần Thái Hợp (Hạ)

Đúng lúc này, một âm thanh vừa trầm ổn vừa mạnh mẽ vang lên. Bên trong doanh trại Trần gia có một ông lão bước ra, nói chậm:

- Tha lỗi Trần gia chúng ta hôm nay không mở cửa đón khách, xin thứ lỗi.

Ông lão này đứng ở nơi đó, tựa như một cây kính tùng, khí thế phi phàm. Hai đường tóc tấn của hắn trắng xóa, ánh mắt lấp lánh như sao trời, không giận mà uy. Hắn đứng ở đó, khí tức Chân Thánh tràn trề, cuồn cuộn dữ dội như sóng lớn.

- Gia chủ Trần gia... lão Thượng Thư.

Nhìn thấy ông lão này, có người nhận ra lai lịch của hắn, kinh ngạc thốt lên.

Ông lão này chính là gia chủ đương thời của Trần gia, Trần Thái Hợp. Hắn từng nhậm chức Binh bộ Thượng Thư ở Cuồng Đình đạo thống, cũng từng chủ trì sự vụ của Thượng bộ, có thể nói là một người quyền cao chức trọng. Hắn cũng là phụ thân của Trần Thư Vĩ.

Ông lão này không những quyền cao chức trọng mà thực lực cũng rất mạnh mẽ, là một vị Chân Thánh đại cảnh, từng là nhân vật lừng lẫy ở Cuồng Đình đạo thống. Sau này nhường đường cho con trai của mình, rút lui về hậu trường, rất ít ló mặt.

Trần Thái Hợp vừa xuất hiện, rất nhiều người giật mình cùng bất ngờ. Mọi người không ngờ Trần Thái Hợp lại tới Khuyết Nha Sơn.

Phải biết, khi hoàng đế Cuồng Đình đạo thống chưa băng hà cũng chỉ là một vị Chân Hoàng đại cảnh. Còn Trần Thái Hợp lại là một vị Chân Thánh đại cảnh, mạnh hơn hoàng đế Cuồng Đình đạo thống một cảnh giới.

Có thể tưởng tượng thực lực của Trần Thái Hợp mạnh như thế nào, có thể tưởng tượng hắn có địa vị cao như thế nào.

Không ít người ngưỡng mộ Trần Thái Hợp, thậm chí là kính nể.

Còn phần Lý Thất Dạ, không hề có phản ứng. Hắn tùy ý nhìn Trần Thái Hợp, nói bình thản:

- Các ngươi có tiếp khách hay không cũng chẳng liên quan gì tới ta. Chỉ cần các ngươi giao Bành Sở Quân ra thì ta sẽ coi như không xảy ra chuyện gì hết.

Câu nói này vừa thốt, sắc mặt của Trần Thư Vĩ khó coi, căm tức nhìn Lý Thất Dạ. Trần Thái Hợp là người trải qua sóng gió, hắn không hề tức giận mà chỉ nói chậm:

- Tôn giá, giết người không nên giết tận, nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Bành gia trang đã thất bại, bọn họ đã trả giá, sau này Bành gia trang sẽ không dám đối địch với tôn giá nữa. Tôn giá có thể tha thứ Bành gia chủ được không?

Trần Thái Hợp nói rất có lý, mọi người lập tức nhìn Lý Thất Dạ.

- Ta làm việc, chưa tới lượt ngươi chỉ điểm. Một con sâu kiếng chỉ điểm một con voi lớn nên làm gì, đúng là buồn cười.

Lý Thất Dạ cười cợt:

- Con người của ta làm việc rất đơn giản. Nếu như ngươi không giao Bành Sở Quân thì ta sẽ san bằng Trần gia các ngươi. Đây là lựa chọn rất đơn giản, các ngươi chọn đi.

- Khẩu khí thật lớn.

Lý Thất Dạ vừa nói vậy, Trần Thư Vĩ là người đầu tiên kích động quát lên, trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ.

Không chỉ một mình Trần Thư Vĩ căm tức nhìn Lý Thất Dạ mà tất cả đệ tử Trần gia có mặt ở đây đều căm tức nhìn Lý Thất Dạ.

Dám tuyên bố san bằng Trần gia bọn họ trước mặt người trong thiên hạ, đúng là không coi Trần gia bọn họ ra gì cả. Khiêu khích trần trụi như vậy, bọn họ sao mà nuốt giận nổi. Vì vậy bọn họ trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ, hai mắt phun trào lửa giận.

Thế nhưng Lý Thất Dạ không thèm quan tâm bọn họ, chỉ cười nhạt.

Bị người kêu gào san bằng Trần gia trước mặt người trong thiên hạ, Trần Thái Hợp hơi sụ mặt, nói chậm:

- Tôn giá quá phận rồi. Nếu như tôn giá nhất định đuổi tận giết tuyệt, vậy thì Trần gia tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.

Lúc này, theo Trần Thái Hợp, bất luận như thế nào thì Trần gia cũng phải bảo vệ Bành Sở Quân. Dù sao Bành gia trang là chó săn của Trần gia, càng khỏi nói Bành gia còn là thông gia với Trần gia.

Nếu như hôm nay bọn họ không bảo vệ được Bành Sở Quân thì ngày sau còn ai dám nương nhờ Trần gia bọn họ. Đến tiểu đệ của mình còn không bảo vệ được thì ngày sau Thượng bộ còn ai đồng ý nghe Trần gia sai phái. Vì vậy hôm nay bất luận như thế nào, bọn họ sẽ không giao ra Bành Sở Quân.

Trần Thái Hợp nói vậy, Lý Thất Dạ chỉ cười, nói rằng:

- Vậy thì ta sẽ san bằng các ngươi. Ta cũng muốn xem xem các ngươi có mấy người có bản lĩnh. Quá yếu, đánh không hề thú vị. Có bản lĩnh gì thì cứ xài, giúp ta nóng người cũng hay.

Lý Thất Dạ nói vậy khiến đệ tử Trần gia hết sức khó coi. Trong số bọn họ có không ít người là cường giả tiếng tăm lẫy lừng, thế nhưng vào miệng Lý Thất Dạ lại không đáng một xu. Vẻ mặt không thèm điếm xỉa bọn họ của Lý Thất Dạ khiến bọn họ rất uất ức, khiến bọn họ nghẹn giận. Chỉ cần Trần Thái Hợp ra lệnh, bọn họ là người đầu tiên xông lên, đánh một trận sinh tử với Lý Thất Dạ!

- Trần gia của chúng ta cũng không phải dễ chọc!

Có câu nói này rất hay, tượng đất có ba phần tính bùn. Bị Lý Thất Dạ coi thường ba lần bốn lượt, khiến Trần Thái Hợp nghẹn giận. Hắn hừ lạnh, toàn thân tràn ngập khí tức Chân Thánh. Lúc này, chân khí của hắn tựa như nộ long gào thét, vô cùng điên loạn, giống như đang muốn chứng tỏ cơn giận của hắn.

"Vù"

Trần Thái Hợp vừa nói xong thì bên trong doanh trại Trần gia xuất hiện từng luồng ánh sáng. Trong chớp mắt, cuồng triều phun trào, bao phủ thiên địa như hồng thủy. Khi cuồng triều này phun trào, rất nhiều tu sĩ cường giả thót tim.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người dường như nhìn thấy một tồn tại vô địch đang đứng trước mặt mình. Ở bên dưới khí tức Chân Thần của hắn, mọi người xúc động muốn quỳ xuống cúng bái.

- Chân Thần ---

Cảm nhận khí tức như cuồng triều này, có trưởng lão môn phái giật mình, ngơ ngác kêu lên.

- Trần gia có Chân Thần tới đây tọa trấn!

Có cường giả thế hệ trước thì thào.

Trong giây lát, không ít người nhìn nhau. Chẳng trách Trần gia lại tự tin như vậy, thì ra Trần gia có Chân Thần giá lâm. Có Chân Thần tọa trấn, bất luận môn phái nào, bất luận cường giả nào, muốn đánh vào nơi Trần gia đóng quân, nhất định phải cân nhắc bản lĩnh của mình.

- Không biết Thượng bộ có mấy Chân Thần tới.

Có lão nhân thì thào.

Ở Cuồng Đình đạo thống, Chân Thần không nhiều lắm. Cũng hết cách rồi, ai bảo Cuồng Đình đạo thống xuống dốc chứ. Hơn nữa Chân Thần của Cuồng Đình đạo thống phần lớn đều xuất thân từ Thượng bộ, Thánh viện, Sở doanh, Vương phủ. Trừ ra, có rất ít môn phái thế gia có Chân Thần, xưa nay chỉ có một vài trường hợp mà thôi.

- Chân Thần ---

Bất luận ai, khi nhắc tới Chân Thần thì cũng đều kính nể. Tuy Chân Thánh chỉ chênh lệch Chân Thần một cảnh giới.

Nhưng trên thực tế Chân Thần với Chân Thánh lại cách biệt nhau một trời một vực. Đối với rất nhiều tu sĩ, Chân Thánh là một gờ trũng, sau khi trèo lên Chân Thần thì mới thực sự trời cao biển rộng. Chỉ khi bước vào Chân Thần thì mới có tư cách trèo lên đỉnh cao Tam Tiên giới. Còn không thì chỉ là cường giả bình thường mà thôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất