Còn Hoàng Quyền Uy thì khác. Danh hiệu "Độc Vương" của hắn vang khắp Trường Sinh đạo thống, độc thuật của hắn được người trong thiên hạ công nhận. Về việc này, hắn mạnh hơn Lý Thất Dạ không tên không tuổi rất nhiều.
- Hoàng đạo huynh nghiên cứu độc thuật mấy chục năm, đạo hạnh vững chắc. Lần này Hoàng đạo huynh không ngại đường xa vạn dặm để đến đây, tin rằng Hoàng đạo huynh nhất định có thể giải trừ kịch độc của trưởng lão.
Cuối cùng Mục Nhã Lan lên tiếng, chỉ định Hoàng Quyền Uy giải độc cho Dương trưởng lão.
Không phải Mục Nhã Lan có cái nhìn phiến diện với Lý Thất Dạ, nàng chỉ thận trọng mà thôi. Tuy rằng sư tỷ luôn đề cử Lý Thất Dạ, thế nhưng trước giờ nàng chưa từng chứng kiến thực lực của Lý Thất Dạ nên không đủ lòng tin về hắn. Còn Hoàng Quyền Uy thì lại khác, ở phương diện này hắn là đại tông sư. Vì vậy Mục Nhã Lan không dám lấy tính mạng của Dương trưởng lão ra mạo hiểm, dứt khoát để Hoàng Quyền Uy ra tay.
- Sư muội yên tâm, ta nhất định chữa khỏi kịch độc trong người Dương trưởng lão. Không cần quá nhiều thời gian, ta nhất định sẽ làm Dương trưởng lão khỏe mạnh trở lại.
Nghe Mục Nhã Lan coi trọng mình như vậy, Hoàng Quyền Uy lập tức nhiệt huyết sôi trào, tự tin tràn trề.
Mục Nhã Lan thừa nhận độc thuật của hắn... chỉ cần câu nói này, Hoàng Quyền Uy chẳng khác gì được tiêm thuốc kích thích, khiến hắn vô cùng hưng phấn. Rất hiển nhiên, hắn đã lọt vào tầm mắt của Mục Nhã Lan. Trong nhất thời, Hoàng Quyền Uy suy nghĩ đủ thứ, ảo tưởng tới ngày ôm mỹ nhân về nhà.
- Như vậy thì tốt quá.
Nghe Hoàng Quyền Uy nói vậy, Dương trưởng lão vội nói. Hắn cũng không muốn lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Hắn rất hoài nghi thực lực của Lý Thất Dạ, chỉ là e ngại thể diện của Phạm Diệu Chân nên hắn mới khó quyết định.
Bây giờ Mục Nhã Lan chỉ định Hoàng Quyền Uy chữa trị cho mình, Dương trưởng lão cầu còn không được.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không tỏ thái độ, chỉ hời hợt đứng đó, rất giống như việc này không liên quan tới hắn, khiến Phạm Diệu Chân phải lườm hắn, khuỷu tay thọt mạnh Lý Thất Dạ, dáng dấp tức giận.
Thấy vậy, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, thái độ hời hợt, vẫn không quan tâm chuyện này.
- Trưởng lão, để ta xem qua vết thương của ngươi.
Lúc này, Hoàng Quyền Uy chỉ hận không thể dốc hết tài năng ngay lập tức.
Dương trưởng lão cởi áo, để lộ vết thương trước ngực. Chỉ thấy vết thương trước ngực hắn rất nghiêm trọng, miệng vết thương to cỡ bàn tay, xung quanh vết thương có dấu vết cháy khét, bản thân vết thương thì bốc mùi lưu huỳnh.
Tuy vết thương của hắn đã được bôi thuốc thế nhưng không hề có tác dụng. Rìa vết thương màu tím đen ám bạc khuếch tán bốn phía, giống như muốn lan khắp cơ thể của hắn.
May mà vết thương tím đen ám bạc này bị hạn chế ở tại lồng ngực. Là nhờ Mục Nhã Lan dùng y thuật cao thâm ổn định độc thế, khống chế kịch độc, không cho nó khuếch tán ra toàn thân.
- Kịch độc thật mạnh.
Nhìn thấy thương thế này, Hoàng Quyền Uy không khỏi giật mình thốt lên.
- Đây là...
Nhìn thấy thương thế của Dương trưởng lão, Lý Thất Dạ cũng khá bất ngờ, không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần.
- Sư huynh nhìn ra manh mối gì sao?
Nhìn thấy dáng vẻ hứng thú của Lý Thất Dạ, Hoàng Quyền Uy liếc hắn, thần thái kiêu căng, không hề coi thủ tịch đại sư huynh ra gì cả.
- Sợ rằng không phải đơn giản là trúng độc.
Bị Hoàng Quyền Uy khiêu khích, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt.
- Nói như vậy đại sư huynh có cách chữa hả.
Phạm Diệu Chân cười tủm tỉm nói.
Hoàng Quyền Uy lập tức hừ lạnh, cười lạnh nói rằng:
- E là sư huynh nhìn lầm rồi, trưởng lão thật sự trúng kích độc, hơn nữa độc này cực kỳ hung mãnh, có thể lan khắp toàn thân trong nháy mắt.
- Đúng... đúng là như vậy.
Dương trưởng lão vội nói:
- Ngày đó ta đi hái thuốc thì thình lình bị tập kích, có độc vật đâm vào ngực của ta, toàn thân ta lập tức biến thành màu đen. Ta lập tức niêm phong kinh mạch toàn thân nên mới sống được một hơi. Sau đó may có Mục cô nương giúp ta bức kịch độc về lồng ngực, nếu không... chỉ sợ đã trúng độc bỏ mình.
- Trưởng lão có thấy rõ độc vật đó không? Độc vật đó có phải to bằng nắm tay, có răng nanh, đầu có mào, đuôi thì nhọn?
Hoàng Quyền Uy vội hỏi.
- Đúng vậy, hiền chất nói quá đúng. Độc vật đó đâm vào lồng ngực của ta, chờ ta rút nó khỏi vết thương thì nó đã bị chân lực của ta giết chết, vẻ ngoài của nó y hệt hiền chất đã nói.
Dương trưởng lão lập tức vui vẻ, nói rằng:
- Hiền chất nhận ra độc vật đó sao?
- Sư huynh có biết độc vật đó là gì không?
Hoàng Quyền Uy không trả lời Dương trưởng lão mà nhìn Lý Thất Dạ, dáng vẻ khiêu khích mười mươi.
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, không lên tiếng. Hắn không quan tâm tới sự khiêu khích của Hoàng Quyền Uy.
- Xem ra sư huynh không biết nhiều về độc vật này.
Thấy Lý Thất Dạ không lên tiếng, Hoàng Quyền Uy cho rằng Lý Thất Dạ không biết, khá là đắc ý, nói rằng:
- Đây là Quỷ Ngao Sắt, nó sinh ở nơi ẩm thấp có nhiệt độ cao. Xem ra nơi mà trưởng lão hái thuốc nhất định là miệng núi lửa hoặc là nơi gần miệng núi lửa.
- Không sai, đúng vậy... đúng là như vậy.
Nghe Hoàng Quyền Uy nói chính xác như vậy, Dương trưởng lão cực kỳ vui mừng, biết mình gặp đúng danh y.
- Quỷ Ngao Sắt núp chỗ râm, am hiểu tập kích, tốc độ nhanh như thiểm điện, một đòn trí mạng, vô cùng đáng sợ. Một khi bị đuôi của Quỷ Ngao Sắt đâm trúng thì kịch độc sẽ lập tức tan tỏa toàn thân.
Hoàng Quyền Uy nói chậm.
- Hiền chất nói quá đúng rồi. Hiền chất không hổ danh là Độc Vương, độc thuật cao siêu, không ai có thể so sánh, lợi hại, lợi hại... xem ra cái mạng của ông lão này được cứu rồi.
Dương trưởng lão cực kỳ hưng phấn.
Hoàng Quyền Uy không cưỡng được đắc ý, nhìn Lý Thất Dạ thị uy. Rất nhiển nhiên, đây là lúc hắn trổ hết tài năng, ra sức biểu hiện trước mặt Mục Nhã Lan, chiếm được trái tim của mỹ nhân. Còn đại sư huynh gì gì đó... chỉ là hòn đá kê chân của hắn mà thôi.
Lúc này Hoàng Quyền Uy lại cẩn thận quan sát thương thế của Dương trưởng lão, cuối cùng hắn khẳng định:
- Độc của trưởng lão đúng là Quỷ Ngao Sắt. Thế nhưng kỳ lạ là nó lại khóa chặt trưởng lão... xảy ra tình huống như vậy, có lẽ là do trưởng lão lập tức phong tỏa kinh mạch của mình khi bị trúng độc nên kịch độc mới khóa chặt trưởng lão... còn không thì do thời gian trưởng lão trúng độc quá dài, kịch độc hoàn toàn thẩm thấu, cho nên mới bị khóa chặt... cũng có lẽ là do cả hai.
- Hoàng đạo huynh nói có lý.
Mục Nhã Lan nói rằng:
- Khi trưởng lão tới cầu cứu, tuy hắn đã niêm phong kinh mạch toàn thân thế nhưng kịch độc đã lan khắp thân thể. Sau đó ta bức kịch độc tới lồng ngực, nhưng không thể chữa khỏi. Bởi vì kịch độc đã khóa chặt chân mệnh, vì vậy mới khiến trưởng lão chịu đủ đau đớn.
- Nếu như không phải bị kịch độc trói buộc thì ta đã bỏ qua túi da này từ lâu rồi.
Dương trưởng lão cười khổ, nói rằng:
- Bây giờ kính xin hiền chất nâng diệu thủ, giải trừ loại độc này.
---------------