- Nếu là như vậy thì không ngại đánh cược một hồi.
Hồ Thanh Ngưu nói như vậy, Trương Nham lập tức sáng mắt, lập tức nghĩ được cách hay.
- Hồ huynh là người tài ba của Trường Sinh đạo thống, ra tay phi phàm. Nếu như ngươi có thể thắng hắn thì nhất định sẽ được không ít lợi ích.
Trương Nham mỉm cười, nói với Lý Thất Dạ.
Hồ Thanh Ngưu hừ lạnh, nói rằng:
- Cược thì cược, có gì ghê gớm chứ. Chỗ ta có một bình cao gân hổ, nếu như ngươi có thể đào được dược mộc thì nó sẽ là của ngươi.
- Cao gân hổ... thánh dược nha!
Nhìn thấy Hồ Thanh Ngưu lấy đại một bình thuốc cao, không ít người thán phục.
- Nghe nói thuốc này của Hồ thần y được luyện chế từ gân của Thánh Hổ, có thể chữa trăm loại vết thương, thuốc đến vết thương mất, thậm chí kích thích máu thịt mọc lại, vô cùng thần ký.
Có thanh niên tu sĩ thán phục.
Bị người khác tâng bốc, Hồ Thanh Ngưu không khỏi đắc ý, lãnh ngạo nói rằng:
- Cao này là thuốc tư mật của ta, có thể nói là vô giá. Đã từng có đại giáo ra giá trên trời muốn mua bí phương này của ta, ta thẳng thắn cự tuyệt.
Nói tới đây, hắn lén nhìn Tần Thược Dược.
- Xem ra ngươi là đại nhân vật rất lợi hại nên mới xa xỉ hào phóng được như vậy.
Lý Thất Dạ cười nói.
Dáng vẻ giả ngốc của Lý Thất Dạ khiến Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược buồn cười. Hắn muốn trêu chọc người khác, các nàng cũng không vạch trần.
- Tất nhiên rồi.
Trương Nham cười nói:
- Nếu như ngươi chưa nghe qua danh tiếng của Hồ thần y thì đúng là kiến thức nông cạn. Hồ huynh, nếu đã cược rồi thì cược lớn một chút, để mọi người biết Hồ huynh hào phóng như thế nào.
Lúc này, Trương Nham thấy được Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược có hứng thú, Trương Nham sao chịu bỏ qua cơ hội lấy lòng mỹ nhân được chứ, vì vậy giựt dây Hồ Thanh Ngưu.
Hồ Thanh Ngưu vốn xem thường nam tử bình thường này, đối với hắn, lấy ra một bình Thánh Hổ Thên Cao thì cũng có chút đau lòng. Thế nhưng nhìn thấy Tần Thược Dược hứng thú với trận cá cược này, hắn lập tức tỏ vẻ có tiền có thế.
- Ta có một cây Sâm Ly Sơn ba mươi vạn năm tuổi, giá trị khỏi cần phải bàn. Nếu như ngươi có thể đào được dược mộc thì cây sâm này cùng Thánh Hổ Thiên Cao sẽ là của ngươi.
Hồ Thanh Ngưu cực kì khí phách. Hắn lấy ra một hộp gỗ, hộp gỗ vẫn chưa mở nắp thì đã có thể ngửi thấy mùi sâm nồng nặc. Mùi sâm vừa vào mũi, toàn thân cảm thấy thoải mái.
- Sâm Ly Sơn ba mươi vạn năm!
Hồ Thanh Ngưu ra tay hào phóng như vậy, khiến cho những người khác ở trên thuyền kinh ngạc thốt lên.
Hồ Thanh Ngưu có chút đắc ý. Dù sao hắn cũng có rất nhiều bảo vật, có thể khoe khoang một hai trước mặt Tần Thược Dược, rất đáng giá.
- Như vậy ta cũng thêm chút tiền cược.
Trương Nham cười nói:
- Ta không sánh bằng Hồ huynh, thế nhưng ta có một túi chân tệ, coi như thêu hoa trên gấm.
Mặc dù Trương Nham không hào phóng như Hồ Thanh Ngưu, thế nhưng túi chân tệ nặng trịch của hắn cũng không phải là con số nhỏ.
- Ta cũng cược một ít, ta có một hộp nhung hươu.
Có thanh niên lấy ra một hộp, đặt lên phía trước.
- Như vậy ta cũng cược một ít.
Những người khác vội vàng phụ họa. Vừa có thể lấy lòng mỹ nhân, vừa có thể kết giao Hồ Thanh Ngưu cùng Trương Nham, sao mà không làm?
Nhất thời tiền cá cược trước mặt Hồ Thanh Ngưu chất đống thành núi. Mọi người đều cược theo Hồ Thanh Ngưu, cược Lý Thất Dạ không đào được dược mộc.
- Nếu như ngươi không đào được thì sẽ không có kết cục dễ chịu đâu.
Lúc này, Hồ Thanh Ngưu nói lạnh lùng.
- Đào không được thì muốn gì? Muốn giết ta sao?
Lý Thất Dạ mỉm cười.
Trương Nham đảo mắt, cười nói:
- Không tới nổi muốn mạng của ngươi, như vậy sẽ phá hư phong cảnh. Nếu như ngươi không đào được dược mộc vậy thì ăn bùn, ngươi đào bao nhiêu động thì ăn bấy nhiêu bùn.
Trương Nham chỉ coi nam tử bình thường trước mặt là khỉ mua vui, tranh thủ nụ cười của mỹ nhân mà thôi.
- Như vậy có chút khó khăn.
- Bây giờ muốn rút lui thì cũng muộn rồi.
Hồ Thanh Ngưu nói lạnh lùng.
Lý Thất Dạ đưa tay nắn eo, nhìn Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược, nháy mắt, cười hì hì nói rằng:
- Như vậy hai vị mỹ nữ nói thử xem ta nên đánh cược hay không nên đánh cược?
- Làm càn ---
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đùa giỡn Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược, Hồ Thanh Ngưu lập tức quát lạnh.
- Như vậy phải xem chính ngươi có hứng thú hay không.
Khi Hồ Thanh Ngưu quát lạnh, Tần Thược Dược cười khẽ, biết rằng đại sư huynh lại muốn đùa giỡn người khác.
Ngay cả Mục Nhã Lan lạnh lùng xa cách cũng mỉm cười.
- Bảo vật động lòng người.
Lý Thất Dạ cười hì hì:
- Nhiều bảo vật như vậy, nói không động lòng là giả dối. Lỡ như ta thật sự đào được dược mộc thì chẳng phải phát tài hay sao.
- Hừ, đắc ý quá sớm.
Hồ Thanh Ngưu nói lạnh lùng:
- Chờ ngươi có thể đào được dược mộc thì hẵng nói tiếp, bằng không, cút đi ăn bùn cho ta.
Lý Thất Dạ dễ dàng ghẹo Tần Thược Dược mỉm cười, Hồ Thanh Ngưu ghen tị đỏ con mắt. Hắn lấy lòng mỹ nữ đủ thứ thế nhưng không thể làm mỹ nữ mỉm cười. Bây giờ nam tử bình thường này nói đại vài câu thì đã làm Tần Thược Dược mỉm cười vui vẻ, Hồ Thanh Ngưu không ghen tị đỏ mắt mới là lạ.
- Ăn bùn?
Nghe Hồ Thanh Ngưu, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Như vậy ta phải chuẩn bị một chút mới được.
Nói xong thì đi lên thuyền lớn.
- Ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ muốn lên thuyền, Trương Nham nhíu mày lại.
Lý Thất Dạ trèo lên thuyền, cười nói:
- Nếu như đã cá cược với các ngươi thì sao ta có thể để mình mẩy dính bùn như thế này được, ta phải thay đồ lịch sự hơn.
- Đi xuống, nơi này không phải là nơi mà ngươi có thể tới.
Trương Nham không thích, ra lệnh.
Tuy vừa rồi Trương Nham tỏ vẻ muốn tốt cho Lý Thất Dạ, thế nhưng thực tế hắn chỉ coi Lý Thất Dạ là xiết khỉ làm náo động không khí mà thôi chứ trong lòng không quan tâm tới Lý Thất Dạ, không coi Lý Thất Dạ ra gì.
Bây giờ Lý Thất Dạ đòi lên thuyền, Trương Nham đương nhiên không vui. Một tên tiểu bối vô danh làm sao có đủ tư cách đứng chung thuyền với bọn họ. Huống chi mình mẩy hắn dính đầy nước bùn, nhìn giống như ăn mày xin cơm ngoài đường, lên thuyền chẳng phải làm bẩn thuyền hay sao.
- Thật sao?
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, trèo lên khoang thuyền. Khi Lý Thất Dạ mình mẩy dính đầy bùn đất trèo lên khoang thuyền thì khoang thuyền dính đầy vết chân bùn của hắn, nước bùn cũng nhiễu khắp khoang thuyền.
- Xuống.
Hồ Thanh Ngưu nhìn thấy mình mẩy Lý Thất Dạ dính đầy nước bùn, bẩn bỉu hôi hám, làm dơ khoang thuyền, cảm thấy căm ghét, quát lên:
- Nơi này không phải là nơi mà ngươi có tư cách đi lên, cút xuống.
- Ngươi đi xuống ngay lập tức.
Tức thời có hai thanh niên xung phong nhận việc, cản đường Lý Thất Dạ, quát lên:
- Bằng không sẽ ném ngươi xuống.
Những thanh niên tên thuyền có không ít người là thanh niên tuấn kiệt. Bọn họ xem thường tán tu cùng những người xuất thân thấp hèn. Trong mắt bọn họ, tán tu cùng những người xuất thân thấp hèn chỉ là sâu bọ mà thôi.