Hồ Thanh Ngưu ngơ ngác ngồi tại chỗ, vất vả ngẩng đầu lên, vô cùng xơ xác. Cuối cùng từ từ bò dậy, từ từ rời đi.
Mọi người nhìn bóng lưng của Hồ Thành Ngưu, cảm thấy giờ phút này Hồ Thanh Ngưu héo hua rất nhiều, tựa như cơ thể hắn bị đánh sụp, không còn có thể đứng thẳng được nữa.
Cuối cùng, Hồ Thanh Ngưu lẻ loi biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Nhìn bóng lưng lẻ loi của Hồ Thanh Ngưu rời đi, không ít người thầm than. Con người của Hồ Thanh Ngưu quá kiêu ngạo, tính cách lạnh lùng kiêu căng thường làm người khác cảm thấy khó chịu, không được nhiều người ưa thích. Thế nhưng không thể phủ nhận rằng y thuật của hắn thực sự rất lợi hại, hơn nữa còn là một người đàn ông can trường.
Sau khi Hồ Thanh Ngưu rời đi, Lý Thất Dạ đi về phía Hoàng Quyền Uy. Hoàng Quyền Uy trải qua sinh tử, nhìn thấy Lý Thất Dạ đi tới thì sởn tóc gáy, sợ hãi mất hồn mất vía, liên tục lăn lóc bỏ trốn ra đằng sau.
Thế nhưng Hoàng Quyền Uy lăn về sau chưa đầy hai cái thì đã bị Lý Thất Dạ ngăn cản, làm Hoàng Quyền Uy sợ tái mặt, bước lui mấy bước.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Nhìn Lý Thất Dạ gần trong gang tấc, Hoàng Quyền Uy cảm thấy da đầu của mình sắp nổ tung, hai chân phát run.
- Ngươi nói thử xem?
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói hời hợt:
- Một khi có ai đứng đối địch với ta thì việc ta thích làm nhất là đuổi tận giết tuyệt, ngươi nói xem sao.
- Ngươi... ngươi... ngươi đừng làm bậy... đừng có làm bậy... ta... ta chính là đệ tử Vạn Thọ quốc... là người được bệ hạ coi trọng.
Hoàng Quyền Uy sợ tái mặt, liên tục bước lùi.
- So với quốc sư nhà ngươi thì thế nào?
Lý Thất Dạ nói hời hợt:
- Ta nhớ không lầm thì quốc sư nhà ngươi cũng rất được bệ hạ nhà ngươi coi trọng.
Câu nói này khiến Hoàng Quyền Uy sởn tóc gáy, da đầu nổ tung, hồn bay phách tán.
Mọi người đều im lặng nhìn tình cảnh này, không ai dám đứng ra ngăn cản, cũng không ai dám can thiệp vào. Mọi người đều biết Trường Sinh cốc cùng Vạn Thọ quốc đã đi tới cục diện không chết không thôi. Bây giờ thủ tịch đại đệ tử Lý Thất Dạ muốn lấy tính mạng của Độc vương Hoàng Quyền Uy cũng là chuyện có thể hiểu.
- Ta... Ngân Long quân đoàn của chúng ta ở ngay tại Dược Lư... bệ hạ của chúng ta cũng đã tới Dược Lư... ngoài ra còn có rất nhiều lão tổ tông đều đã tới rồi. Bệ hạ chúng ta ngự giá thân chinh, ngươi... nếu ngươi dám xằng bậy thì chắc chắn... chắc chắn sẽ không thể rời khỏi Dược Lư.
Hoàng Quyền Uy vừa hăm dọa vừa sợ hãi.
Câu nói của Hoàng Quyền Uy tiết lộ quá nhiều tin tức khiến cho mọi người rít lạnh. Hoàng đế Vạn Thọ quốc ngự giá thân chinh, hơn nữa còn có rất nhiều lão tổ đi theo. Xem ra Vạn Thọ quốc thật sự muốn làm một vố lớn, hành động lần này thật sự là một hồi tranh giành chính quyền.
- Như vậy thì đã sao, bọn họ cũng không thể cứu được ngươi.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Lên ---
Ngay khi sinh mệnh nằm trên đường tơ kẻ tóc thì Hoàng Quyền Uy cũng không bó tay chờ chết, nháy mắt mở ra túi càn khôn.
- Rống ---
Túi càn khôn mở ra, tiếng giao long gầm gừ vang lên, chỉ thấy một con giao long vọt ra. Con giao long này toàn thân đen nhánh, dưới hàm có một túi chứa nọc.
Con giao long này bay nhanh ra ngoài, chỉ nghe "xì xèo", cây cỏ bốn phía chết héo, độc tính cực kỳ mạnh.
- Độc Mãng Long ---
Nhìn thấy con giao long kịch độc này, có trưởng lão thế gia biến sắc, hét lớn:
- Cẩn thận, độc tính của con giao này cực kỳ mạnh mẽ.
Nói xong thì lập tức lùi về phía sau.
Không ít người khi nghe "Độc Mãng Long" thì sợ giật mình, vội vàng lui về sau, kéo xa khoảng cách.
Độc Mãng Long này là một con độc vật mà Hoàng Quyền Uy chăm nuôi. Nó không chỉ toàn thân chứa kịch độc mà thực lực còn rất mạnh mẽ, bù đắp đạo hạnh thiếu hụt của Hoàng Quyền Uy, giúp cho Hoàng Quyền Uy có thực lực quyết đấu với người mạnh hơn mình.
Chỉ nghe tiếng "phụt" vang lên, Độc Mãng Long há miệng nhả khói độc. Khi khói độc phun ra, chỉ nghe "xì xèo", chỉ cần bị khói độc lướt qua thì ngay cả bùn đất cũng bị hòa tan, đao kiếm kim loại bị ăn mòn ngay tức khắc, vô cùng khủng bố.
Khói độc cuồn cuộn lập tức cuốn lấy Lý Thất Dạ, phủ kín cả người hắn lại. Nhìn thấy Lý Thất Dạ bị khói độc nhấn chìm, Hoàng Quyền Uy thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì kịch độc của Độc Mãng Long vô cùng hung mãnh, rất nhiều tu sĩ đều chết dưới độc của nó.
Thế nhưng trong chớp mắt có một bóng người bước ra khỏi khói độc, người này chính là Lý Thất Dạ, hắn đi lướt qua khói độc, không chút tổn hại, không hề bị ảnh hưởng.
Ngay cả kiếp hải mà Lý Thất Dạ còn sống sót đi qua thì chút xíu khói độc này không hề có tác dụng với hắn.
- Ô ---
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi tới, Độc Mãng Long rống lên, móng vuốt đánh về phía Lý Thất Dạ, muốn cào Lý Thất Dạ thành thịt vụn.
- Nằm xuống!
Lý Thất Dạ hai mắt phát lạnh, sâu trong hai mắt tỏa ra từng luồng ánh sáng.
Chỉ nghe cái "rầm". Chỉ thấy Độc Mãng Long đang vồ móng về phía Lý Thất Dạ lập tức quỳ sấp trên đất, ngoan hiền như một con rắn nhỏ, không dám nhúc nhích.
Nhìn thấy Độc Mãng Long hung mãnh bỗng dưng quỳ sấp trên đất, rất nhiều người thắc mắc, ngay cả Hoàng Quyền Uy cũng không biết tại sao Độc Mãng Long hắn nuôi lại trở nên hiền lành như vậy, lại nghe lời Lý Thất Dạ như vậy.
Chỉ có Đan vương Phong Tiếu Trần là biết, đây chính là sức mạnh chí cao. Khi tu sĩ đủ mạnh thì từng tiếng nói cử chỉ đều có thể dọa nạt hung vật. Con Độc Mãng Long này bị dọa sợ trong nháy mắt, không phải vì Độc Mãng Long quá yếu mà bởi vì Lý Thất Dạ quá mạnh mẽ, quá khủng bố.
Hoàng Quyền Uy bị dọa sợ muốn quay đầu bỏ chạy, thế nhưng hắn vừa mới bỏ chạy thì hai chân đạp không khí, bị Lý Thất Dạ nắm cổ nhấc lên cao.
- Hiền Nghị huynh... cứu... cứu mạng với.
Hoàng Quyền Uy sợ bể mật hét lên, vội vàng cầu cứu Ngũ Hiền Nghị.
Đổi lại là ngày trước thì nhân vật như Ngũ Hiền Nghị ngay cả tư cách lên tiếng trước mặt Hoàng Quyền Uy cũng chẳng có. Thế nhưng hiện tại lại ngang hàng với hắn, hơn nữa lúc Hoàng Quyền Uy đối mặt sinh tử cũng nghĩ ngay tới việc cầu cứu hắn.
- Dừng tay ---
Cuối cùng Ngũ Hiền Nghị quát lạnh.
Ngày trước Ngũ Hiền Nghị chỉ là một gã đệ tử bình thường ở Trường Sinh đạo thống. Thế nhưng sau khi đi theo sư huynh ôm bắp đùi lớn thì mọi chuyện đều thay đổi. Thậm chí khi vào hoàng thất Vạn Thọ quốc, rất nhiều Vạn Thọ thân vương khách khí với hắn, tôn kính hắn.
Trước đây hắn còn chẳng có tư cách nhìn thấy những thân vương này, cho dù nhìn thấy thì hai chân cũng phát run.
Sau khi được đãi ngộ như vậy, tự tin của Ngũ Hiền Nghị bành trướng hơn bao giờ hết. Theo hắn thấy, chỗ dựa của hắn là vô địch khắp thế gian, bất luận môn phái truyền thừa hay bất luận cường giả nào ở Vạn Thống Giới cũng phải nể mặt bọn họ. Vì vậy sau khi ôm được bắp đùi này, bọn họ có thể hoành hành bốn phía.
---------------