- Ai ui, các ngươi đừng nói nữa.
Lúc này lại có một tu sĩ tóc trắng xóa đi xuống, lắc đầu nói rằng:
- Các ngươi còn tốt, ít nhất vẫn còn chút tiền dư, ta đây thì hoàn toàn xong đời rồi. Ta mang theo tám ngàn vạn chân tệ tới Kim Tiễn Lạc Địa, ngoại trừ các cược một ít hoang địa ra thì đã vung hết toàn bộ vào Mê Tiên Điện, bây giờ trong túi không có nổi một viên chân tệ, muốn hỏi mượn các ngươi tiền về nhà.
- Ài, Mao huynh đừng nói nữa.
Lão tu sĩ lắc đầu, cười nói:
- Bản tính cờ bạc của ngươi vẫn không thay đổi, sớm muộn gì cũng ăn thiệt thòi. Ngươi bị đuổi ra ngoài bốn lần rồi thế nhưng lại còn chơi tiếp, mỗi lần ra vào là giá cả tăng gấp mười lần, ngươi chơi quá mức điên cuồng rồi.
- Diệp huynh, hãy nghe ta khuyên một câu. Mê Tiên Điện có thể chơi, thế nhưng không thể quá tham lam. Theo cá nhân ta thấy thì tới tòa cung điện thứ ba thì nên thu tay lại.
Lão tu sĩ nói rằng:
- Bằng thực lực của chúng ta, thôi diễn huyền cơ của ba tòa cung điện đầu đã khó khăn lắm rồi. Muốn đi thông tới tòa cung điện thứ 128, chỉ có thể nằm chiêm bao mà thôi. Ta cho rằng, ngay cả thủy tổ cũng chưa chắc có thể đi tới tòa cung điện thứ 128.
- Tiền bối, cũng không thể nói như vậy được. Năm đó có một người thiếu niên đi thông 100 tòa cung điện, cuối cùng trở nên bất phàm.
Có một người trẻ tuổi ở gần đó xen vào.
- Huyền Hiêu... thế gian này có mấy ai có vận may nghịch thiên như Huyền Hiêu chứ, một hơi đi thông 100 tòa cung điện.
Nghe vậy, mấy lão tu sĩ xôn xao.
- Nghe nói năm đó sau khi Huyền Hiêu đi tới tòa cung điện thứ 100 thì nhận được một cỗ tiên quan, tìm thấy một vị nữ tiên nằm trong quan tài, có phải là thật không?
Khi thảo luận về chuyện này, có không ít người cảm thấy hứng thú, không khỏi kết bè với nhau, bắt đầu nghị luận, ngay cả tu sĩ thế hệ trước cũng tham gia vào.
- Thật không? Thế gian thật sự có nữ tiên à? Ta không tin.
Cũng có người trẻ tuổi không tin vào truyền thuyết này.
- Chuyện này là có thật, ít nhất Huyền Hiêu đi thông tới tòa cung điện thứ 100 là có thật.
Tu sĩ thế hệ trước trầm ngâm một lát, nói rằng:
- Còn phần tiên nữ thì khó nói lắm, thế nhưng nghe nói hắn thật sự có được một cỗ tiên quan ở tòa cung điện thứ 100.
- Không, chuyện tiên nữ là có thật, nhưng có đúng là tiên nữ hay không thì rất khó nói. Thế nhưng thật sự có một cô gái nằm trong quan tài, một cô gái vô cùng lợi hại! Nghe nói Huyền Hiêu nhờ có cô gái này mà có thể phi thăng Tiên Thống Giới. Các ngươi nghĩ mà xem, năm đó Huyền Hiêu chỉ là một thiếu niên vô danh mà thôi, thế nhưng hắn lại dùng thời gian rất ngắn để phi thăng Tiên Thống Giới, quá là bất thường.
Một lão tổ đại giáo nói.
- Đúng là vận may tới bất ngờ, à không, phải là vận may vô cùng nghịch thiên. Huyền Hiêu hẳn là người đi vào Mê Tiên Điện sâu nhất, thậm chí có người từng cho rằng hắn đã đi tới tòa cung điện 128. Đổi lại là ta, đừng nói tòa cung điện 128, chỉ cần có thể đi tới tòa cung điện 50 thôi thì đời này không còn gì tiếc nuối nữa.
Có tu sĩ trẻ tuổi mơ mộng.
- Bớt nằm mơ đi.
Trưởng bối của hắn vỗ lên đầu hắn, cười mắng:
- Đừng nói tòa cung điện 50, như có thể đi tới tòa cung điện thứ 10, lấy được bảo vật ở đó, thì cũng giàu to rồi.
Sau khi bàn tán xong, không ít người vội vàng rời đi, cũng không ít người bắt đầu leo lên thềm đá, tiến vào tòa cung điện thứ nhất.
Lý Thất Dạ đứng trên thềm đá, ngẩng đầu nhìn xa, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn y như một bức tượng đá, nhưng cũng giống như là đang ngủ.
- Mê Tiên Điện thật sự khó vào như thế sao?
Sau khi mọi người tản đi hết, Lăng Tịch Mặc say sưa nghe mọi người nói chuyện hoàn hồn, hỏi nhỏ Lý Thất Dạ.
Lâu sau Lý Thất Dạ mới thu hồi ánh mắt, mỉm cười, nói rằng:
- Nếu như chỉ tới tìm vận may thôi thì coi như thôi, còn muốn diễn biến ảo diệu thì phải xem thực lực cá nhân, thực lực càng mạnh thì càng có cơ hội. Đương nhiên cũng có một ít người thật sự tìm được vận may, thế nhưng người may mắn như vậy từ xưa tới nay chỉ có một hoặc hai người mà thôi.
- Nghe bọn họ nói, Huyền Hiêu chính là người may mắn một hơi đi thông hơn một trăm tòa cung điện.
Lăng Tịch Mặc nói nhẹ.
Lý Thất Dạ mỉm cười không nói, chỉ ngước nhìn tòa cung điện thứ nhất. Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại ở tòa cung điện cao nhất.
Mê Tiên Điện tổng cộng có 128 tòa cung điện, tòa cung điện thứ nhất ai cũng có thể vào. Khi tiến vào tòa cung điện thứ nhất, chỉ cần ngươi có đủ tiền thì có thể lấy được chìa khóa.
Nhưng chìa khóa lấy được có tổng cộng 128 chiếc chìa khóa, hơn nữa trong 128 chiếc chìa khóa này chỉ có một chìa là đúng. Nói cách khác, ngươi phải chọn đúng chìa khóa trong 128 chiếc chìa khóa này thì mới có thể đi vào Mê Tiên Điện thứ hai.
Khi đến được Mê Tiên Điện thứ hai thì ngươi sẽ có hai lựa chọn, một là lấy một món đồ ở Mê Tiên Điện, lập tức rời đi. Còn lựa chọn còn lại là tiếp tục vung tiền, lại chọn một chiếc chìa khóa trong 128 chiếc chìa khóa, nếu như chọn đúng thì có thể đi vào Mê Tiên Điện thứ ba... cứ thế lặp đi lặp lại.
Đương nhiên, càng đi sâu vào Mê Tiên Điện thì bảo vật sẽ càng quý giá. Khi đủ cấp độ thì bảo vật sẽ vô cùng nghịch thiên.
Tương truyền, cường giả như Chân Thần muốn đi qua cung điện thứ mười cũng rất khó khăn. Nếu có thể đi qua cung điện thứ ba mươi, thứ năm mươi thì hoặc là thực lực của họ rất nghịch thiên, hoặc là vận may bùng nổ.
Vạn cổ tới nay, thiếu niên Huyền Hiêu chính là người may mắn nhất mà ai ai cũng biết. Tương truyền năm đó Huyền Hiêu chỉ là một tên tiểu bối vô danh, hắn đi vào Mê Tiên Điện, đột nhiên vận may bùng nổ, cuối cùng đi hơn một trăm tòa cung điện, còn cụ thể đi tới tòa cung điện thứ mấy thì không có ghi chép cụ thể. Có đồn đãi cho rằng hắn đi tới tòa cung điện 128, cũng chính là tòa cung điện cuối cùng.
Cũng chính vì vậy, Huyền Hiêu nhận được một cỗ tiên quan ở Mê Tiên Điện, mở ra một vị tiên nữ, sau đó vị tiên nữ này mang theo hắn phi thăng Tiên Thống Giới.
Từ đó Huyền Hiêu trở thành người may mắn trong miệng hậu thế. Thử nghĩ mà xem, có biết bao Chân Thần đau khổ suốt cả cuộc đời mà cũng không thể leo lên Tiên Thống Giới, còn Huyền Hiêu thì lại theo tiên nữ bay lên Tiên Thống Giới, đúng là tốt số biết mấy.
Đương nhiên trăm nghìn vạn năm trở lại đây cũng có một số ít người may mắn, tuy xuất thân bình thường thế nhưng vận may bùng nổ, đi thông mười tòa cung điện, phát tài nhỏ một phen, từ đó đổi đời.