- Cứ, cứ như vậy sao?
Qua một hồi lâu, Lăng Tịch Mặc không khỏi ngơ ngác nói:
- Thuỷ tổ không nhất định tới đây đấy.
- Từ xưa tới nay, chỉ có hai ba người tới được nơi này mà thôi.
Lý Thất Dạ nói.
Vừa nghe được câu này Lăng Tịch Mặc rung động rất mạnh, chỉ có hai ba người tới đây chỉ vì tấm lệnh bài, chuyện này quá mức khó tin.;
- Lệnh, lệnh bài là bảo vật sao?
Lăng Tịch Mặc hoàn toàn ngây người.
- Không, đây là một cơ hội.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Cũng có khả năng là cơ hội làm người ta vạn kiếp bất phục, lựa chọn thế nào phải xem ngươi thôi, đương nhiên trên đời này khó có người thừa nhận được cơ hội thế này.
- Vậy nó còn ý nghĩa gì chứ?
Lăng Tịch Mặc hoàn toàn không hiểu, tốn hao vô số tâm huyết, tốn hao vô số chân tệ đi tới Mê Tiên Điện cuối cùng chỉ vì đạt được một cơ hội, hơn nữa còn là cơ hội làm người ta lâm vào vạn kiếp bất phục, cần nó làm gì?
- Nếu như ngươi muốn biết trường sinh là gì, vậy ngươi nhất định phải biết quá khứ xa xưa xảy ra chuyện gì, khởi nguyên của thế gian là gì.
Lý Thất Dạ nói với Lăng Tịch Mặc:
- Nếu không, tất cả chỉ là lý thuyết suông mà thôi, nếu không, cái gọi là trường sinh chỉ là lời nói vô căn cứ.
Nghe lời này, Lăng Tịch Mặc ngơ ngác một lúc, nàng cười khổ vì nàng không hiểu. Bởi vì nàng không có tư cách đi hiểu, hiện tại nàng chẳng qua chỉ là con kiến hôi cầu trường sinh, bàn trường sinh, nàng chưa đủ tư cách.
Cuối cùng Lý Thất Dạ mang theo Lăng Tịch Mặc rời khỏi Mê Tiên Điện, lúc xuất hiện đã ở cửa ra vào Mê TIên Điện đầu tiên.
So với Mê Tiên Điện tịch mịch lúc nãy, bọn họ đã xuất hiện tại Kim Tiễn Lạc Địa náo nhiệt.
- Ngươi chính là Trường Sinh cốc Lý Thất Dạ --
Lúc Lý Thất Dạ vừa mới xuất hiện tại cửa ra vào Mê Tiên Điện đầu tiên, hắn chưa bước ra khỏi bình đài đã có người nhận ra.
Giọng nói vừa rồi vô cùng lạnh lùng, ai nghe cũng biết rõ lai giả bất thiện, tuyệt đối không phải chào hỏi thiện ý.
- Là Chu sứ đồ.
Nhìn thấy người nói chuyện là ai, đột nhiên có người nói ra.
Chu Chí Khôn xuất thân Trường Sinh Đạo thống, hắn chỉ là đệ tử vô cùng bình thường, sau khi ôm đùi liền phát đạt, thân phận không tầm thường, trở thành sứ đồ.
Nhìn thấy Chu Chí Khôn có bộ dạng hưng sư vấn tội Lý Thất Dạ, không ít người cảm thấy kỳ quái, đặc biệt nghe Lý Thất Dạ cũng là người Trường Sinh cốc liền ngạc nhiên không nhỏ.
Bởi vì còn có rất nhiều người không biết thân phận của Lý Thất Dạ, càng không biết Trường Sinh Đạo thống xảy ra chuyện gì, cho nên rất nhiều người kỳ quái giữa Chu Chí Khôn và Lý Thất Dạ xảy ra ân oán gì.
- Đúng thì thế nào?
Nhìn thấy Chu Chí Khôn khí thế hung hăng, Lý Thất Dạ không sao cả, bình thản lên tiếng.
- Là ngươi giết sư đệ của ta --
Lúc này Chu Chí Khôn đến gần, ánh mắt của hắn hung ác bức người.
- Không biết.
Lý Thất Dạ chẳng thèm nhìn hắn.
- Sư đệ của ta là Ngũ Hiền Kiên, chính là một trong các sứ đồ của Mộc Thiếu chủ!
Chu Chí Khôn quát lớn.
Chu Chí Khôn nói lời này làm không ít người ngạc nhiên, không ít đại nhân vật thế hệ trước biết Chu Chí Khôn đầu nhập vào Mộc Thiếu chủ, sư đệ Ngũ Hiền Kiên của hắn cũng ôm theo.
Hiện tại Chu Chí Khôn nói ra đã làm việc này không tầm thường, mặc kệ Ngũ Hiền Kiên có thật sự là sứ đồ hay không nhưng Chu Chí Khôn nói thế tương đương Lý Thất Dạ giết người của Mộc Thiếu chủ, là địch của Mộc thiếu chủ.
- Không biết.
Lý Thất Dạ khoát khoát tay, nói ra:
- Ta giết người không ngàn vạn cũng trăm vạn, số lượng con kiến hôi nhiều quá không nhớ rõ.
- Khí phách --
Lý Thất Dạ nói thế làm nhiều người dựng ngón cái, bởi vì cũng có nhiều người xem thường Chu Chí Khôn.
Bởi vì Chu Chí Khôn chỉ là đệ tử bình thường trong Trường Sinh Đạo thống mà thôi, từ khi ôm đùi Mộc Thiếu chủ liền khác biệt, hồ uy vũ uy, lên mặt không ai bằng, cho dù gặp mặt lão tổ đại giáo cươn quốc cũng không thèm nhìn, nội tâm rất nhiều người khó chịu với hắn, chẳng qua kiêng kị Mộc Thiếu chủ sau lưng hắn nên mọi người không muốn chắp nhất với hắn mà thôi.
- Họ Lý, ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!
Chu Chí Khôn quát lớn:
- Sát hại sứ đồ, đây là tội lớn, Mộc Thiếu chủ trách tội xuống, đừng nói mạng nhỏ của ngươi khó giữ, cho dù là Trường Sinh Đạo thống cũng không có nơi dừng chân...
- Con kiến hôi ở nơi nào...
Thời điểm Chu Chí Khôn quát lớn, Lý Thất Dạ cắt lời hắn:
- Cái gì Mộc hay không Mộc Thiếu chủ, một đám kiến hôi, không nên giương nanh múa vuốt trước mặt ta, tâm tình ta không tốt còn diệt Mộc gia gì đó. Nhân lúc ta không muốn giết người thì cút đi.
Lúc hắn nói lời này cả Mê Tiên Điện náo nhiệt an tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn sang Lý Thất Dạ, không ít người ngơ ngác,
Nếu như nói Chu Chí Khôn là con kiến hôi, chỉ sợ không ít người âm thầm đồng ý, cho dù không nói ra mặt nhưng một ít lão tổ cũng xem Chu Chí Khôn chỉ là con kiến hôi. Cho dù hắn ôm đùi Mộc Thiếu chủ, với đạo hạnh nông cạn như vậy cũng là con kiến hôi mà thôi.
Mộc Thiếu chủ lại khác, không ít người nghe hắn nói vậy liền im lặng, bởi vì những người này hiểu về lão tổ Mộc gia, càng hiểu Mộc gia là tồn tại thế nào, đó là quái vật khổng lồ có được thực lực tuyệt đối, cũng có khả năng làm bất cứ đạo thống nào trong Vạn Thống Giới biến mất.
Hiện tại Lý Thất Dạ không chỉ nói Mộc Thiếu chủ là con kiến hôi, còn khẩu xuất cuồng ngôn đánh mặt Mộc gia, đây là hành động điên cuồng, cả Vạn Thống Giới không ai dám nói như vậy, cho dù thực sự có người trở thành Chân Đế cũng không dám chọc giận Mọc gia.
Hiện tại Lý Thất Dạ hời hợt nói muốn diệt Mộc gia, đây chính là hành vi điên cuồng, không ít lão tổ âm thầm nhìn nhau, gia hỏa này điên rồi sao? Cũng dám ở trước mặt nhiều người nói diệt Mộc gia.
- Làm càn --
Lúc này một ít cường giả bên cạnh Chu Chí Khôn quát lớn:
- Tiểu nhi vô tri, Mộc Thiếu chủ không phải ngươi có thể vọng nghị...
- Không biết sống chết, cũng dám vọng nghị Thiếu chủ, tội đáng chết vạn lần --
Chu Chí Khôn cũng quát lớn.
Phanh --
Chu Chí Khôn chưa nói xong đã đâm thẳng vào vách tường Mê Tiên Điện, hắn như trang giấy dính vào trên đó, thân thể không thể động đậy.
Lúc này Lý Thất Dạ chỉ dùng một ngón tay cũng đủ trấn áp Chu Chí Khôn, Lý Thất Dạ vừa dùng lực hơi lớn một chút, quần áo Chu Chí Khôn đẫm máu.
- Ah --
Chu Chí Khôn hét thảm thiết, lúc này hắn bị dọa hồn phi phách tán.
- Ngươi muốn làm gì --
Chu Chí Khôn bị đánh, các cường giả đi theo hắn quát lớn, lập tức có người rút đao kiếm nhìn Lý Thất Dạ.