Phải biết rằng, nhân vật như Thái Thanh Hoàng, Chân Thần không có tư cách làm thị vệ trưởng của hắn. Chân Thần bất hủ như Trương Giáp Đệ làm thị vệ trưởng cũng chỉ là tạm coi được mà thôi.
Dù sao, tồn tại như Thái Thanh Hoàng, có mấy ai có thể ám sát hắn được? Nếu như có thể ám sát Thái Thanh Hoàng thì thị vệ trưởng như hắn cũng không có đất dụng võ, bởi vì Thái Thanh Hoàng mạnh hơn hắn rất nhiều.
- Nói vậy, thị vệ trưởng nhà ngươi sẽ làm theo mệnh lệnh của ta răm rắp?
Lý Thất Dạ nhìn Trương Giáp Đệ, mỉm cười.
- Điện hạ yên tâm, bệ hạ đã giao thuộc hạ cho điện hạ sai khiến thì mệnh lệnh của điện hạ chính là mệnh lệnh của bệ hạ, thuộc hạ tuyệt đối không dám qua loa.
Trương Giáp Đệ đứng thẳng, vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc.
Một vị bất hủ, bất luận là ở đâu thì cũng là một đại nhân vật, cho dù là ở Cửu Bí đạo thống, ở Đấu Thánh vương triều thì hắn cũng là đại nhân vật tồn tại cao thượng.
Thế nhưng Chân Thần bất hủ như Trương Giáp Đệ lại không hề làm giá, thậm chí hắn chưa từng đặt mình vào vị thế của Chân Thần bất hủ mà chỉ coi mình là quân nhân chấp hành mệnh lệnh.
Đây là điều mà ngươi không thể tưởng tượng nổi. Một vị Chân Thần bất hủ lại coi mình là quân nhân chấp hành mệnh lệnh. Chuyện này, e rằng chỉ xảy ra với Trương Giáp Đệ mà thôi.
- Nói vậy, ngươi trung thành tuyệt đối với hoàng thượng.
Lý Thất Dạ cười nói.
- Không dối gạt điện hạ, bệ hạ có ân tái tạo với thuộc hạ, là phụ mẫu tái sinh của thuộc hạ.
Trương Giáp Đệ không hề che giấu, nói rằng:
- Có bệ hạ thì mới có thuộc hạ ngày hôm nay.
Hóa ra, Trương Giáp Đệ xuất thân là một người lính, hắn chỉ là một người lính bình thường trong quân đội. Hơn nữa hắn còn xuất thân từ dân gian, là một phàm nhân địa vị rất thấp.
Nhắc cũng lạ, một lần Thái Thanh Hoàng đi tuần thì vừa mắt một phàm nhân bình thường như Trương Giáp Đệ.
Khiến người khác khó tin hơn là, Thái Thanh Hoàng tặng hắn một quyển "Tứ Thần Biến" trong [Thái Thanh Đan Kinh] để hắn tu luyện.
Đây là một chuyện rất khủng khiếp. Phải biết rằng [Thái Thanh Đan Kinh] là tác phẩm của Trịnh Đế, mà Trịnh Đế là Chân Đế lợi hại nhất Cửu Bí đạo thống. Ở thời đại của Trịnh Đế, Cửu Bí đạo thống suy sụp, thiếu niên Trịnh Đế ngang trời quật khởi, trở thành Chân Đế vô địch, từ đó phục hưng Cửu Bí đạo thống, cũng đặt vững địa vị vững chắc của Đấu Thánh vương triều ở Cửu Bí đạo thống.
Đời sau có người bình chọn mười ngôi sao sáng nhất lịch sử thì đã xếp Trịnh Đế vào danh sách này.
Trịnh Đế mất cả đời để viết [Thái Thanh Đan Kinh]. Đây là một bộ công pháp rất kinh diễm, đồn rằng có thể sánh ngang với "Cửu Bí" mà thủy tổ để lại.
Nếu nói, "Cửu Bí" là của đạo thống, thì [Thái Thanh Đan Kinh] là của riêng Đấu Thánh vương triều!
Qua đó có thể thấy [Thái Thanh Đan Kinh] quan trọng với Đấu Thánh vương triều như thế nào. Bình thường, cho dù chỉ là một quyền trong công pháp thì cũng không được phép tặng cho người ngoài.
Thế nhưng Thái Thanh Hoàng độc tôn thiên hạ, ai có thể ngăn cản hắn? Vì vậy hắn ban tặng quyển "Tứ Thần Biến" trong [Thái Thanh Đan Kinh], không ai dám vọng nghị, cũng không ai dám ngăn cản, ngay cả lão tổ của Đấu Thánh vương triều cũng như vậy.
Trương Giáp Đệ không chịu thua kém, đã chứng minh được Thái Thanh Hoàng không nhìn lầm người. Sau khi có được "Tứ Thần Biến" thì Trương Giáp Đệ bước lên con đường tu luyện. Lúc này, Trương Giáp Đệ tầm thường biểu hiện ra thiên phú tu luyện hết sức kinh người, thậm chí có thể gọi là thiên phú dị bẩm.
Trên đường tu luyện, Trương Giáp Đệ tăng nhanh như gió, cuối cùng trở thành một vị bất hủ. Cho dù không thể so sánh với nhân vật như Tôn Lãnh Ảnh, thế nhưng cũng đủ tiếu ngạo bát phương.
Hơn nữa, từ trước tới nay Trương Giáp Đệ luôn luôn trung thành với Thái Thanh Hoàng. Cho dù hắn có trở thành Chân Thần bất hủ thì hắn vẫn cứ đặt mình vào vị thế của một người lính.
Điều này càng chứng tỏ Thái Thanh Hoàng không nhìn lầm người, trong Đấu Thánh vương triều cũng không còn lão tổ nào dám nói ra nói vào nữa.
- Bất kể là ai, trung thành, luôn là đức tính tốt.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Trước khi tới đây bệ hạ có mời điện hạ đi chọn vài món bảo vật phòng thân, không biết khi nào thì điện hạ muốn đi theo thuộc hạ xuống bảo khố một chuyến?
Trương Giáp Đệ nói cung kính.
Mặc dù Trương Giáp Đệ hoàn toàn không biết gì về Lý Thất Dạ, hơn nữa người này còn là một người trẻ tuổi không có tiếng tăm, thậm chí vừa nhìn là biết đây là một người trẻ tuổi có đạo hạnh nông cạn. Người trẻ tuổi như vậy, ở Cửu Bí đạo thống, tùy tiện gom đại cũng gom được một bó to.
Người trẻ tuổi như vậy, theo lý thì không thể nào sai khiến được Chân Thần bất hủ hết.
Thế nhưng Trương Giáp Đệ lại răm rắp nghe lời Lý Thất Dạ. Hắn sẽ không vì Lý Thất Dạ nhỏ yếu mà xem thường Lý Thất Dạ, cũng không vì Lý Thất Dạ chỉ là một tiểu tử vô danh mà qua loa Lý Thất Dạ, hoặc chậm đãi Lý Thất Dạ.
Khi Thái Thanh Hoàng phái hắn tới bên cạnh Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ chính là chủ nhân của hắn, hắn sẽ tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh của Lý Thất Dạ.
Đây chính là chỗ lợi hại của Trương Giáp Đệ, cũng là lý do mà năm đó Thái Thanh Hoàng vừa ý hắn.
- Chọn vài món bảo vật?
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:
- Có thể chọn bao nhiêu?
- Bệ hạ không nói con số cụ thể, chỉ cần điện hạ muốn thì có thể lấy đi.
Trương Giáp Đệ nói ngay.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói rằng:
- Cũng được, ta đang rãnh rỗi, đi xem qua một chút, xem xem có thứ gì tốt không.
Trương Giáp Đệ không nói hai lời, lập tức dẫn đường cho Lý Thất Dạ, dẫn Lý Thất Dạ tới bảo khố của Đấu Thánh vương triều.
Bình thường, một truyền thừa, cho dù chỉ là vương triều, thì việc mở bảo khố cho người khác đi vào chọn bảo vật tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Bên trong phần lớn các truyền thừa, phải do các lão tổ hoặc những người nắm quyền thương lượng lại với nhau rồi mới có quyết định.
Dù sao thì đây cũng là tài sản chung của truyền thừa, không phải là tài sản riêng của chưởng môn hay là hoàng đế, không thể để tùy ý ngươi muốn làm gì thì làm.
Thế nhưng việc này lại vô dụng với Thái Thanh Hoàng. Có lẽ, không có vương triều nào giao tài sản của toàn bộ vương triều cho một người định đoạt.
Thế nhưng Thái Thanh Hoàng thì lại khác, tất cả mọi thứ ở Đấu Thánh vương triều, bất luận là tài sản hay là quyền lực, tất cả đều do Thái Thanh Hoàng độc chiếm, những người khác không thể nhúng tay vào.
Trên thực tế thì trước đây không phải như vậy, quyền lực của Đấu Thánh vương triều không phải do một ai đó độc tài, hơn nữa trong Đấu Thánh vương triều trước đây, quyền lực của hoàng đế rất có hạn.