Trương Giáp Đệ vừa hừ lạnh, La tướng quân lập tức như bị sét đánh, mặt mày trắng nhách. Tuy rằng Trương Giáp Đệ đã che mặt lại, không ai có thể nhận ra hắn, thế nhưng khi hắn hừ lạnh thì La tướng quân lập tức biết người trước mắt này là ai.
- Đại... đại... đại...
Nhất thời, La tướng quân sợ hãi mất hồn mất vía.
Tứ Phương Nhung Thần! Trương Giáp Đệ! La tướng quân xuất thân từ quân đội đương nhiên phải biết người đang đứng trước mặt này là ai rồi.
Tứ Phương Nhung Thần, hắn chính là thị vệ trưởng của hoàng đế, địa vị chỉ kém hơn Tôn Lãnh Ảnh mà thôi. Bây giờ hắn đứng trước mặt mình, La tướng quân không sợ hãi mất hồn mất vía mới là lạ.
Phải biết rằng Thái Thanh Hoàng không phải là một vị hoàng đế bình thường, một khi hắn không vui thì đừng nói là đại tướng quân, mà cho dù là lão tổ của vương triều đi nữa thì hắn cũng có thể chém đầu.
Bây giờ Tứ Phương Nhung Thần lại làm thị vệ cho một tên tiểu tử vô danh, khiến cho La tướng quân cảm thấy lo sợ.
- Ta... ta... ta không biết rằng...
Nhất thời, La tướng quân run giọng, nói chuyện không lưu loát.
- Được rồi.
Trương Giáp Đệ khoát tay áo, nói rằng:
- Thiếu chủ của chúng ta coi trọng cô nương này.
Lúc này, hắn không muốn nói nhiều.
Nghe Trương Giáp Đệ nói như vậy, La tướng quân giật mình, ngơ ngác nhìn Lý Thất Dạ.
Tứ Phương Nhung Thần là thần thánh phương nào? Hắn chính là thị vệ trưởng của Thái Thanh Hoàng! Tại sao hắn lại có thiếu chủ chứ? Nghĩ tới đây, La tướng quân rùng mình.
Mặc dù chuyện Thái Thanh Hoàng lập thái tử vẫn chưa công bố, thế nhưng cả thiên hạ đều biết rằng Thái Thanh Hoàng không còn nhiều thời gian nữa.
Hơn nữa trước đây Tứ Phương Nhung Thần luôn ở cạnh Thái Thanh Hoàng, nhưng bây giờ lại hầu hạ một người thiếu niên, hơn nữa còn gọi hắn là thiếu chủ. Cho dù La tướng quân tin tức không nhạy bén thì cũng nghĩ ra được một đáp án.
- Chuyện... chuyện... chuyện này...
Nhất thời, La tướng quân không biết nên làm sao mới phải. Dù sao nha đầu La Kỳ cũng là tâm can bảo bối của La gia, là thiên kim của La gia.
- Đây là vinh hạnh của La gia các ngươi.
Trương Giáp Đệ nói lạnh lùng.
- Thuộc hạ... thuộc hạ biết.
La tướng quân chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn vội vàng lùi tới bên cạnh La Kỳ nói nhỏ.
Lúc này Lý Thất Dạ điểm danh muốn La Kỳ, La tướng quân nào dám từ chối. Một khi làm hoàng đế bệ hạ tức giận thì không chỉ binh quyền của hắn khó giữ, mà ngay cả La gia cũng sẽ biến thành tro bụi trong nháy mắt.
Tuy rằng La gia không yếu, cũng là người của vương triều, thế nhưng bọn họ căn bản không thể lọt vào pháp nhãn của Thái Thanh Hoàng.
Huống chi Trương Giáp Đệ nói không sai, nếu như có thể trèo lên hoàng thất thì đúng thật là vinh hạnh của La gia. Nói không chừng sẽ khiến cho quyền thế của La gia tăng thêm một cấp bậc.
Phải biết rằng, lấy thân phận của người thiếu niên này, có vô số vương hầu muốn nịnh bợ hắn, có vô số gia tộc môn phái đồng ý dâng thiên kim của mình tới cửa.
Nghe trưởng bối của mình nói xong, sắc mặt của La Kỳ trắng nhách. Là con gái, hơn nữa còn là một người con gái kiêu ngạo, nàng đương nhiên không muốn. Huống chi vừa rồi nàng còn coi Lý Thất Dạ là giấy chùi đít, xem thường hắn, bây giờ hắn lại thay đổi vận mệnh của nàng, nàng làm sao có thể chấp nhận chứ.
Thế nhưng lúc này nàng không còn lựa chọn nào khác, đừng nói là thúc thúc của nàng, mà toàn bộ La gia cũng không thể cứu nàng được!
La Kỳ đầu óc trống rỗng, thân thể run rẩy. Lúc này nàng giống như một con chim nhỏ lung lay giữa trời gió rét, căn bản không thể nắm giữ được vận mệnh của mình.
- Thiếu chủ...
La tướng quân dẫn La Kỳ tới trước mặt Lý Thất Dạ. La Kỳ cúi thấp đầu, không thể ngẩng cao vầng trán kiêu căn của mình.
- Cháu gái của ta không hiểu chuyện, xin thiếu chủ hãy quan tâm nhiều hơn...
Lúc này La tướng quân không biết nên nói như thế nào mới phải.
Chuyện duy nhất mà hắn có thể làm bây giờ chính là dâng cháu gái của mình cho Lý Thất Dạ. Chuyện này không chỉ giúp La gia thoát khỏi tai ương ngập đầu, mà thậm chí còn khiến cho La gia vinh hoa phú quý.
- Không có hứng thú.
Lý Thất Dạ nhìn La Kỳ, cười nói:
- Con người của ta không thích cái trò này, chơi không đã, dẫn về đi.
Nói xong thì xoay người bỏ đi.
La tướng quân đứng sững sờ tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, giống như bị sét đánh, không biết phải nên làm gì nữa.
Lúc này La tướng quân không biết nên cảm thấy may mắn hay là bất hạnh nữa. May mắn là vì thiên kim của La gia thoát khỏi ma chưởng của thiếu niên hư. Bất hạnh là La gia đã bỏ qua thời cơ bành trướng quyền lực, nói không chừng từ giờ trở đi La gia sẽ bị đày vào lãnh cung.
La Kỳ thì mặt mày trắng nhách, đứng sững sờ tại chỗ, cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Ban đầu nàng kiêu căng cho rằng thiếu niên hư như Lý Thất Dạ là giấy chùi đít, sau đó thì không thể không ủy thân cho hắn, đánh nát lòng tự tôn cùng sự kiêu ngạo của nàng. Thế nhưng bây giờ nàng đồng ý ủy thân cho hắn thì hắn lại coi thường, đúng là quá đả kích nàng mà.
- Mỹ nữ, tới đây vui vẻ tí coi.
Mấy hôm sau, trong Quát Thương thành vang lên giọng nói của một thiếu niên hư.
- A...
Giọng nói của thiếu niên hư vừa vang lên, vô số cô nương sợ hãi chạy mất dép.
- Hỗn thế tiểu ma vương đến rồi...
Nhất thời, Quát Thương thành toàn là âm thanh náo loạn, vô số cô nương sợ hãi tới mức ban ngày không dám ra đường, cũng không dám đi dạo phố. Còn Lý Thất Dạ thì có được danh hiệu "hỗn thế tiểu ma vương" uy phong lẫm lẫm.
- Ài, những người này đặt biệt hiệu gì không biết nữa.
Lý Thất Dạ lắc đầu mỉm cười, nói rằng:
- Ta gọi là đệ nhất hung nhân, không gọi là hỗn thế tiểu ma vương.
Lý Thất Dạ đi dạo trên đường phố, hai tay ôm sau gáy, hai mắt nhìn trời, hoành hà bá đạo giống như con cua, miệng huýt sao, thật đúng là một tên thiếu niên hư hỏng ăn sung mặc sướng.
Trải qua mấy ngày nay, Trương Giáp Đệ đã không còn cảm thấy kinh ngạc với hành vi của Lý Thất Dạ nữa.
- Giáp Đệ này, các cô nương nhìn thấy ta thì trốn hết, như vậy cũng không phải là cách.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Có muốn giết vào phủ vương hầu nào đó cướp mỹ nhân, cướp vợ người ta hay không?
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Trương Giáp Đệ mỉm cười. Hắn chỉ lắc đầu, không dẫn Lý Thất Dạ đi phủ vương hầu cướp vợ người ta.
- Tại sao điện hạ lại muốn làm người xấu, bản tính của điện hạ không hề xấu.
Trương Giáp Đệ nói khẽ. Đi theo Lý Thất Dạ nhiều ngày như vậy, hắn coi như cũng có chút hiểu biết về Lý Thất Dạ.